Bạn Cùng Bàn Cậu Tỉnh Táo Lại Đi

Chương 9




Chu Du vọt tới cạnh vòi nước, nhanh như gió nhấc chân lên.

Kéo quần lấy nước dội.

Đồng Đồng đi vệ sinh xong, kéo khóa lên, đứng tại chỗ, hơi xấu hổ.

Chu Du cũng không nhúc nhích, mặt tối sầm lại, giữ một chân dội tại chỗ.

Qua một lúc lâu, Đồng Đồng nhớ hắn vừa bênh lẽ phải, chợt từ từ xích lại gần, “Cậu mắc bệnh sạch sẽ à.”

Chu Du không mặn không nhạt liếc mắt nhìn cậu, hạ chân xuống: “Tôi mắc bệnh sạch sẽ hay không cậu cũng không thể tiểu lên người tôi chứ?”

“Không phải tôi đây đã nói rồi sao, cậu cứ kéo tôi.” Đồng Đồng cho rằng hắn thật sự tức giận, “Tôi cũng không cố ý.”

“Giờ tâm trạng tôi rất xuống dốc.” Chu Du khó chịu cau mày, giũ nước trên ống quần.

“Vậy…”

“Vậy coi như hai chúng ta hòa nhau rồi.” Chu Du đột nhiên khom lưng, đưa mặt tới trước mặt cậu, nở nụ cười, “Cậu cũng không thể lại giận tôi nữa.”

Đồng Đồng giật nảy mình, ấp úng: “Tôi cũng không… không giận cậu mà…”

“Kệ đi, dù sao cậu cũng đừng không nói lời nào là được.” Chu Du không thèm để ý, quay người đi ra ngoài, đi tới cửa, quay đầu lại nhìn cậu, “Về thôi, mua cho cậu hai cái xíu mại.”

Đồng Đồng trở lại phòng học, nhìn đồ ăn trên bàn của cậu và Chu Du là sợ rồi.

Chu Du không chỉ mua cho cậu hai cái xíu mại, còn có năm cái bánh bao, một bát phở bò to, hai miếng bánh mì kẹp Tây An, một bát canh thịt dê.

“Chỉ có hai bịch xíu mại kia là của cậu.” Chu Du liếc mắt nhìn cậu, “Nếu tôi ăn ở bên kia xong rồi qua đây, cậu có bị hắn xem thường đến chết không?”

“Tôi lười nói với hắn thôi.” Đồng Đồng ngồi xuống, cầm xíu mại qua, cắn một miếng.

Còn nóng hổi.

Nhưng mà đến cuối cùng, Đồng Đồng cũng chỉ ăn một cái xíu mại, nửa cái bánh bao.

Còn nửa cái bị Chu Du đoạt đi, nói là ăn chưa no.

Bọn họ ăn xong không bao lâu, học sinh trong lớp lục tục quay về, Chu Du cũng dọn bàn sạch sẽ.

Chu Du ném rác xong chuẩn bị đi mua chai nước, đứng ở cửa phòng học hỏi Đồng Đồng: “Uống gì?”

“Cậu tìm được siêu thị sao?” Mặc dù Đồng Đồng hỏi vậy, nhưng chẳng hề có động tác đứng dậy.

“Tìm được.” Chu Du nói, “Lúc về thì nhìn thấy.”

“Coca cola.” Đồng Đồng nói.

Chu Du gật gật đầu, đi đến siêu thị của trường.

Siêu thị của trường rất to, to hơn siêu thị ở trường cũ của hắn.

Chu Du mua Coca và nước xong, lúc quay về, đột nhiên có người chắn trước mặt.

Nhưng vì thấp quá hắn không nhìn thấy, đâm thẳng vào.

Người bị đâm ngã trên mặt đất.

Chu Du nói câu xin lỗi, vừa duỗi tay muốn đỡ.

“Mịa nó!” Nam sinh nhanh chóng tự bò lên, “Anh Khải của bọn tao muốn tìm mày nói chuyện.”

Đây là kiếm cớ mà.

Chu Du quan sát cậu ta vài lần, thân thiết hỏi: “Cậu không sao chứ? Có ngã đau chỗ nào không?”

“… Cái gì?” Nam sinh không ngờ hắn sẽ quan tâm vết thương của mình, nhất thời sửng sốt, “Tôi… Tôi hình như… không sao…”

“Lúc nãy có phải cổ chân bị vẹo một cái?” Chu Du lại hỏi, “Tôi dẫn cậu đến bệnh viện nhìn xem.”

“Không cần không cần.” Nam sinh đỏ mặt, “Tôi thật sự không —— ”

“Đệt, ngu ngốc.” Một giọng nói phát ra từ phía sau.

Một nam sinh bước đến, hơi cao một chút, vả một cái vào sau gáy tên lùn đi đầu kia, “Mẹ nó mày ngu hả, mày ra ngoài đại biểu cho mặt mũi lớp mười hai chúng ta ở bên ngoài, là để mày đến đây tiến hành giao lưu bạn bè sao? Mời người cũng không mời được?”

Nam sinh lùn rất khó chịu, đột nhiên nhớ đến một câu nói.

Tất cả mọi người sẽ chỉ quan tâm bạn bay cao hay không, không ai hỏi bạn có mệt không.

“Mày, lại đây với tao.” Nam sinh cao to dùng lỗ mũi nhìn Chu Du.

“Tôi không.” Chu Du nói.

“…”

“Mẹ kiếp mày—— ”

Chu Du không đợi cậu ta nói xong, quay đầu chỉ chỉ một đám người bên cạnh, “Đó là lão đại của bọn mày?”

Tên lùn nghe xong gật đầu.

Tên cao to lại vả một cái lên đầu tên lùn, “Hắn hỏi mày đáp, hắn là cha mày à?”

Cao to nói xong lại quay đầu, ngẩng đầu lên uy hiếp dùng lỗ mũi nhìn Chu Du: “Bên kia là anh Khải của bọn tao, anh Khải của bọn tao tìm —— ”

Chu Du không đợi cậu ta nói xong, cất bước đi về phía bên kia.

Hắn biết nhóm người này nhìn chằm chằm hắn cả buổi rồi.

Lúc hắn mua nước đã thấy, là nam sinh quái gở trong nhà vệ sinh kia.

Chu Du không để ý chút nào đến gần nhóm người này.

Theo từng bước một đến gần của hắn, Tiêu Khải cũng cứng rắn chống đỡ một bước cũng không lui.

“Muốn chọc tao thì đánh tiếng được không? Lại đứng ở kia dòm ngó? Dòm cha mày, tao sinh ra cho mày một thằng em trai à?” Giọng Chu Du nhỏ hết cỡ, cúi đầu dán vào tai Tiêu Khải, nói xong còn cười.

Tiếng cười như lướt qua điện, Tiêu Khải bị giật run lên, nét mặt cực kỳ khó lùi lại một bước: “Mày cách xa tao một chút!”

Chu Du nhún vai một cái, đứng thẳng.

“Tao đã hỏi thăm rõ ràng, học sinh chuyển trường nhỉ? Không quen cuộc sống ở đây cũng không biết cúi đầu làm người.” Tiêu Khải ngửa đầu nhìn hắn nói hết câu này, cảm thấy không có tí khí thế nào, vì vậy lùi hai bước dẫm lên bậc thang mới nói tiếp, “Vốn nghĩ hôm nay tan học tìm mày, mày đến đây tao cũng nói với mày. Cuối tuần này, mày và Đồng Đồng, mang bao nhiêu người cũng chẳng sao, chúng ta gặp nhau ở công viên Nham Sơn, sau cái hồ hoang đó.”

Chu Du đợi cậu ta nói xong, nhíu mày cười, “Tốt nhất mày có thể mang chừng năm trăm người, bằng không mày cũng đừng mạnh miệng với tao.”

“Mày đừng không đến là được.” Tiêu Khải cười mỉa, nói xong định đi.

“Đợi đã.” Chu Du trầm mặt kêu bọn cậu ta lại.

“Mày mày muốn làm gì?” Tiêu Khải cảnh giác nhìn hắn.

“Cái địa danh mày vừa nói, lặp lại lần nữa.” Chu Du nghi hoặc sờ sờ đầu, “Tôi mới đến đây, không nhớ kỹ.”

“À.” Tiêu Khải gật đầu, “Công viên Nham Sơn, sau hồ hoang dã.”

“Hồ hoang dã? Có cá không?” Chu Du tòm mò hỏi.

“Tất nhiên có, nói thừa.” Tiếu Khải nói, “Cá to lắm đấy.”

“Há, vậy hôm đó chúng ta hẹn buổi sáng, buổi trưa, hay buổi tối?” Chu Du hỏi.

“Sáng sớm.” Tiêu Khải nói.

“Tao không dậy được.” Chu Du nói.

“Vậy buổi trưa?”

“Nắng quá.”

“Vậy tối ——” Tiêu Khải phản ứng lại, “Đmm, mẹ kiếp mày chơi tao đúng không?”

Chu Du không phản đối đồng thời bắn tim với hắn, quay người cầm theo nước rời đi.

Lúc này trong phòng học rất ồn ào, Chu Du vừa vào, cả lớp đều im lặng.

Chu Du đứng ở cửa, nhăn mày.

Đồng Đồng ngồi ở giữa một đám anh em vẫy vẫy tay với hắn: “Lại đây.”

Chu Du cười đưa Coca trên tay cho cậu.

Đồng Đồng uống một hớp Coca, nhỏ giọng lại gần tai hắn nói: “Mọi người vẫn chưa quen cậu, cậu đừng để trong lòng.”

“Không sao.” Chu Du thích Đồng Đồng ngay, nhìn tính cách hơi hư hỏng, nhưng lòng dạ tốt.

Thời gian lặng lẽ trôi qua trong lúc Chu Du nghe tiết lịch sử nghe đến ngủ, tiếng chuông tan học vang lên.

Trang Khiêm vừa chống mặt bàn nhảy qua.

“Tôi với cậu ta cùng ở lại, còn có vài chuyện, đi trước.” Đồng Đồng túm quai đeo cặp của Chu Du rồi kéo hắn đi.

Chu Du vừa tỉnh ngủ, tính tình tốt hơn lúc bình thường nhiều, rất dễ dàng chạy theo cậu.

Sau mười phút, sau cây ngô đồng cạnh cổng trường.

Đồng Đồng nhìn tài xế nhà Trang Khiêm mở cửa xe ra, rồi nhìn Trang Khiêm lên xe sau đó mới lững thững đi về phía trạm xe buýt.

“Cậu sợ để Trang Khiêm biết chỗ cậu ở.” Chu Du liếc mắt nhìn thấu, “Còn lo lắng bắt đầu so sánh sẽ khó chịu.”

Đồng Đồng bị nhìn thấu, cảm thấy khó thở, lập tức bỏ rơi hắn, lên xe buýt đi ngay.

Chu Du bất đắc dĩ, sớm biết đã không nói thêm hai câu này.

Về đến nhà.

Đồng Đồng đóng cửa lại, một bên khinh bỉ loại tâm tình này của bản thân, một bên phẫn nộ với sự thật bị vạch trần.

Phẫn nộ này kéo dài mãi, đến giờ tự học buổi tối cậu cũng không gọi Chu Du, đi một mình.

Nhưng mãi cho đến hết giờ tự học buổi tối, Chu Du cũng chưa từng đến lớp học.

Đồng Đồng nhìn chỗ ngồi trống không bên cạnh mình, nhíu mày nhìn một hồi, về nhà thôi.

Vừa mở cửa nhà mình, Đồng Đồng cúi đầu hít sâu một hơi. Nhắm mắt lại, hai ba bước đi tới đối diện.

Cậu gõ cửa đối diện. Nhưng mãi không ai đáp. Chắc không ở nhà.

Bây giờ sắp mười một giờ.

Đồng Đồng nhíu mày, về nhà, cầm bài thi ngồi ở phòng khách bắt đầu làm.

Lúc mười một rưỡi, Đồng Đồng ngồi ở phòng khách vẫn không nghe thấy bên ngoài có tiếng người về.

Đồng Đồng cũng không biết mình nghĩ thế nào, chỉ cảm thấy Chu Du một thân một mình đến thành phố này, chẳng quen ai, cũng chưa quen thuộc chỗ nào.

Giống như cậu và mẹ vừa chuyển đến đây.

Cậu biết loại cảm giác đó.

Đồng Đồng đẩy cửa đi ra ngoài, mới vừa bước xuống mấy bậc thang, dưới lầu đã truyền đến âm thanh có người đi lên.

Đồng Đồng dừng bước, ló đầu nhìn xuống.

Là Chu Du.

Chu Du vẫn mặc quần áo buổi sáng, toàn thân bị mưa xối đến ướt đẫm, vác bao tải to trên vai.

Đi lên, phát hiện bên trên có người, cứ ngửa đầu từ dưới nhìn lên như vậy nhìn cậu, trên mặt không biểu cảm, ánh mắt lạnh lùng.

Chỉ ba giây, Chu Du thấy rõ cậu chợt nở nụ cười: “Đêm hôm khuya khoắt cậu làm gì vậy?”

“Không làm gì cả.” Đồng Đồng chột dạ, sợ bị Chu Du biết mình đi ra ngoài tìm hắn. Quay người muốn về, đầu óc cũng không để ý nhiều lắm, vừa bước về trước một bước, bước hụt.

“Này!” Chu Du vội đỡ cậu, bao tải trên tay cũng rơi xuống đất.

Sau khi Đồng Đồng đứng vững, đôi mắt quét một cái lên bao tải ngây dại.

Bao tải rơi trên mặt đất, miệng bao to mở ra, lộ ra từng xấp tiền mặt màu đỏ bên trong.

Có một hai xấp thậm chí trượt xuống bậc thang, sáng loáng rõ rệt.

Ít nhất cũng tầm mấy chục vạn.

Tay Chu Du vịn eo cậu, nhớ đến vòi nước không chảy ở phòng mình, ngại ngùng nhỏ tiếng hỏi: “Tôi có thể đến nhà cậu tắm không?”

Đồng Đồng nhìn một túi tiền kia, lại nhìn cái tay trên eo mình, còi báo động trong lòng lập tức vang lên, đẩy người ra, run cầm  cập mà kiên định nói: “Tôi không phải loại người như vậy.”

Chu Du: “???”

“Cậu —— ”

“Mẹ tôi đang ở nhà đó.” Đồng Đồng trừng hắn, “Dâm dê.”

Chu Du: “…”

Thật sự muốn đánh người.