"Điểm Thanh, Điểm Thanh... Trời đất, thế mà tìm ra được thật này!"
Buổi chiều, hai đứa bạn cùng phòng kia đi học hết, Vân Dương nghe thấy tiếng Quản Nhan, cô vén màn, hé mở miếng che mắt hơi nước: "Gì thế?"
"Một hãng đồ sứ, xem nè." Quản Nhan đưa điện thoại tới, Vân Dương nhoài người ra mép giường liếc.
Điểm Thanh cũng phải mười mấy năm tuổi, chuyên đồ sưu tầm, đi theo con đường hàng trung cao cấp. Tuy không lâu đời nhưng có tiếng tăm trên thị trường. Một trong những người sáng lập ra nó, không ai khác là Đường Nguyệt Lâu.
Quản Nhan tìm được trang web của Điểm Thanh, đồ sứ bày trên đó cái nào cũng ghi rõ tên người thiết kế, nào tách cà phê kiểu Tây, nào bình gốm cổ, đủ cả. Vân Dương nhìn sơ, mấy khoản chuyên môn về chất liệu, hoa văn, nét vẽ thì cô chịu, chỉ thấy choáng với cái giá trên trời.
"Bộ này cô Đường thiết kế đó, còn đoạt giải nữa chứ... Mẹ ơi, mắc xỉu!" Quản Nhan như phát hiện ra châu lục mới, hí hửng lướt web. "Thành lập mười ba năm, thế không phải cô Đường khởi nghiệp từ hồi chưa mười tám sao? Xuất sắc ghê!"
Đúng ra sếp phải ngồi chễm chệ ở văn phòng điều hành thiên hạ, xắn tay áo vào làm hết thế này, lại còn thời gian đi dạy? Vân Dương lẩm bẩm trong bụng, chẳng buồn bình luận, kéo miếng che mắt lại.
"Mắt cậu chưa đỡ à? Cũng mấy hôm rồi đấy." Thấy Vân Dương cứ ủ rũ, Quản Nhan hỏi, "Thế tối nay còn đi chơi escape room không?"
"Tôi đặt lịch khám rồi, lát nữa ra bệnh viện xem sao." Vân Dương nghĩ ngợi, "Mà tối nay tôi cũng hẹn người ta ăn cơm, thôi khỏi đi vậy."
"Vừa nãy Ngữ Phàm còn hỏi cậu có đi không, để tôi từ chối giúp."
Vân Dương nhắm mắt, ậm ừ cho qua.
Chắc do dạo này thiếu ngủ, đầu óc cô cứ mơ màng, tiếng Quản Nhan léo nhéo bên tai như xa dần. Mơ hồ nghe thấy vài câu dặn dò "nghỉ ngơi cho khỏe" rồi tiếng cửa phòng đóng lại, mọi thứ xung quanh chìm vào yên ắng.
Nửa tỉnh nửa mê, Vân Dương ngủ chẳng yên.
Cô mơ thấy ánh đèn màu chói lóa của quán bar, giữa tiếng nhạc xập xình, Đường Nguyệt Lâu ngồi một mình trên sô pha, như cảm nhận được ánh mắt của cô, chị hờ hững kéo lại cổ áo rồi liếc nhìn. Có lẽ là do tiếng nhạc và tiếng hò reo quá ồn ào, cô cảm nhận nhịp tim đập dữ dội trong lồng ngực, như bị mê hoặc, không kìm được muốn tiến lại gần.
Rồi khung cảnh bỗng thay đổi, mùi nước hoa thoang thoảng cứ quanh quẩn bên chóp mũi, Vân Dương nhíu mày, theo bản năng muốn tránh xa, thì một đôi tay mát lạnh phủ lên mắt cô. Giọng nói của người ấy như hòn đá nhỏ ném vào mặt hồ tĩnh lặng, trong bóng tối, xúc giác như phóng đại, cùng với những ngón tay ấn xuống cổ, mang theo ma lực mê hoặc lòng người.
"Dương Dương, ngoan nào, nhắm mắt lại."
...
Tiếng chuông báo thức vang lên, Vân Dương giật mình tỉnh giấc.
Cô mò mẫm tắt chuông, rèm cửa che nắng trong ký túc xá vẫn kín, bên ngoài trời quang mây tạnh, nắng vàng rực rỡ, còn phòng thì tối om. Miếng che mắt hơi nước đã nguội lạnh, chỉ còn hơi ẩm. Cô dụi dụi đôi mắt khô rát, đỡ lấy cái đầu đau như búa bổ, lần thứ n trong mấy ngày qua cảm thấy thật hoang đường và khó hiểu.
"Cái thứ ác mộng đáng ghét, cút xéo!" Vân Dương cau mày, vừa lầm bầm vừa ném bịt mắt vào thùng rác.
...
"... Nguyên nhân cụ thể thì khó nói lắm, có thể là khô mắt, cũng có thể là do thần kinh, thôi thì cứ kiểm tra trước đã."
Bác sĩ là một phụ nữ trung niên hơi mập, đeo kính dày cộp, thấy cô còn trẻ, không nhịn được, dặn: "Bọn trẻ bây giờ ấy, cứ dán mắt vào điện thoại máy tính, ngày tám chín tiếng đồng hồ, bảo sao mắt chả hỏng."
Vân Dương chỉ biết cười trừ: "Bác sĩ nói đúng ạ."
"Khô mắt thì phiền lắm đấy, phải chú ý cẩn thận. Thôi, bác kê cho cháu ít thuốc nhỏ mắt, rồi cháu cầm phiếu xuống tầng dưới đóng tiền, có kết quả rồi thì quay lại đây. Nhớ đấy, phải nghỉ ngơi nhiều vào, thấy khó chịu thì chườm ấm, mà quan trọng nhất là bớt dùng điện thoại đi!"
Bước ra khỏi phòng khám, Vân Dương bị nhồi đầy tai câu "bớt dùng điện thoại đi", rồi đi đóng tiền, mới tá hỏa phát hiện lịch hẹn khám tổng quát về mắt đã kín mít đến tận thứ Ba tuần sau. Nhìn ra cửa sổ, trời ngả về chiều, nghĩ đến viễn cảnh mình sắp mắc "bệnh nan y", cô lại thấy mệt mỏi vô cùng.
"Này này, chỗ này là phòng khám đấy! Các anh làm cái gì thế!"
Hai người đàn ông chen lấn xô đẩy những bệnh nhân đang xếp hàng, cô y tá vừa hô "Đề nghị không rượt đuổi ồn ào" bị đụng ngã dúi dụi, Vân Dương bị cô ấy va phải, giẫm cả lên chân người bên cạnh. Cô nhíu mày xin lỗi, đỡ y tá dậy, còn chưa kịp nhìn rõ mấy người kia là ai, đã thấy họ túm lấy cổ áo một bác sĩ vừa ra khỏi phòng khám.
"Các người phải đền mắt cho con tôi!"
Vân Dương sững người.
Mấy người hung hăng vừa rồi đang vây quanh một cặp vợ chồng, người phụ nữ khóc lóc thảm thiết, cùng chồng túm chặt cổ áo bác sĩ lớn tiếng trách móc. Y tá vội vàng can ngăn: "Chị bình tĩnh lại! Ca phẫu thuật nào cũng có rủi ro, với lại nếu không cắt bỏ nhãn cầu kịp thời thì nguy cơ nhiễm trùng của con trai chị rất cao..."
"Cô ngậm miệng lại." Người phụ nữ gào lên, giáng một tát vào mặt cô y tá đang giảng hòa, tiếng la hét xé toạc không khí yên tĩnh của hành lang. "Chính tại trình độ các người kém cỏi mới hại con tôi mất đi đôi mắt, nó có năm tuổi..."
Một ca phẫu thuật kéo dài hàng giờ đồng hồ đã đủ khiến người ta kiệt quệ, mắt bác sĩ kia vẫn đỏ ngầu, vẻ ngoài trông rõ nhếch nhác. Người đàn ông vừa rồi đấm thẳng vào mặt bà, giờ đây bà bị túm áo, khổ sở đưa tay ra che chắn cho cô y tá mới bị đánh.
Người đàn ông mất kiểm soát, sức lực lớn kinh người, mấy cô y tá chạy tới cũng không kéo nổi. Tiếng kêu "Gọi bảo vệ!", tiếng chửi bới của hai vợ chồng, tiếng xì xào bàn tán của những người xung quanh hòa vào nhau. Thấy người đàn ông càng lúc càng kích động, một tay thò vào túi, giữa lúc hỗn loạn giơ lên nhắm vào vai bác sĩ, Vân Dương thầm kêu không ổn, không kịp nghĩ nhiều, lao tới đạp một phát vào tay anh ta.
Vân Dương không phải kiểu con gái yếu đuối, người đàn ông không đề phòng, bị cú đá hất văng vào tường, vật trong tay rơi xuống "choang" một tiếng.
Là con dao rọc giấy. Cả hành lang im bặt một giây, Vân Dương đá con dao ra xa, thở hổn hển, vừa sợ vừa phẫn nộ tột độ.
Đây là bàn tay của một bác sĩ nhãn khoa, không biết đã mang lại ánh sáng cho bao nhiêu đôi mắt, hôm nay suýt bị hủy.
"Bác sĩ đánh người!"
Sau khoảnh khắc tĩnh lặng, tiếng người đàn ông lại vang lên, lập tức được đám đông giúp đỡ, cùng bảo vệ chạy tới khống chế. Một người đàn ông từ cuối hành lang dẫn người vội chạy đến, vừa chỉ đạo mọi người xử lý hiện trường vừa báo cảnh sát.
Vân Dương đưa tay lên sờ sờ cổ, đầu ngón tay dính chút máu, chắc là bị ai cào phải lúc hỗn loạn. Cô thở dài thườn thượt, đi khám bệnh mà cũng gặp ngay vụ này, số nhọ hết chỗ nói.
"Ơ kìa, bạn nữ nghĩa hiệp này là... ủa, sao lại là em?"
Nghe tiếng gọi, Vân Dương quay đầu lại, thấy bác sĩ nam lúc nãy đang nhìn mình với vẻ ngạc nhiên.
Cô thấy người này quen quen mà nhất thời chẳng nhớ ra gặp ở đâu, cho đến khi đối phương cười cười: "Này là bạn gái bé nhỏ của Nguyệt Lâu mà? Gặp nhau ở đây cũng hay nhỉ?"