Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ban Công Nhà Cô Đường - Nhất Linh Bách Dạ

Chương 39




Đường Nguyệt Lâu bước vào phòng, mang theo luồng gió lạnh buốt. Vân Dương chột dạ. Ba người, mỗi người một tâm tư, cố gắng duy trì cuộc trò chuyện xã giao gượng gạo được vài phút thì Âu Dương Quân viện cớ đi. Trước khi ra về, còn vỗ vai Vân Dương, buông lời ẩn ý: "Lần sau rảnh lại trò chuyện tiếp, chị rất thích em gọi chị là chị."

Vân Dương chỉ biết cười trừ trong lòng: "..." Đi nhanh đi cho khuất mắt cô!

Rõ bản thân có lý, thế mà bị Âu Dương Quân - người chẳng biết địch hay bạn này phá đám, Vân Dương cảm thấy mình sắp xui xẻo.

Đường Nguyệt Lâu trên đường về nhà kiệm lời hẳn. Chẳng biết có phải do đứng ngoài trời tuyết lạnh quá lâu không mà cả người toát ra khí lạnh, như vừa được vớt từ dưới hầm băng.

Hai người, mỗi người chất chứa tâm sự, chẳng ai nói với ai câu nào. Trớ trêu thay, ngoài trời lại đổ tuyết lớn, đúng vào giờ cao điểm tan tầm nên xe cộ đông đúc, tốc độ di chuyển chậm như rùa bò.

Sự im lặng kéo dài lê thê. Đến thêm cột đèn đỏ, Đường Nguyệt Lâu đạp phanh, tay đặt trên vô lăng, chủ động lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng: "Trò chuyện vui vẻ thế?"

"Sao, không được à?" Vân Dương khoanh tay, giơ tay chọc chị hai cái, "Em thấy, người yêu cũ của chị cũng được đấy, hai người chia tay chắc là do chị rồi."

"Cũng được đấy?" Đường Nguyệt Lâu nhướn mày, lặp lại ba chữ ấy.

"Vâng."

Đường Nguyệt Lâu khẽ cười, nhưng nụ cười ấy lại chẳng hề mang theo chút cảm xúc.

"Được rồi, được đấy." Xe vào hầm, cô gật đầu, "Nói chuyện gì thế?"

"Không phải chứ, chuyện này mà chị cũng quản à?" Vân Dương giả vờ ngạc nhiên, "Chị quản hơi bị rộng đấy."

Cô nàng nhảy nhót trên bãi mìn này thật khác thường. Đường Nguyệt Lâu mỉm cười không đáp, lại đạp phanh. Vân Dương bất ngờ lao người về phía trước, suýt ngã nhào: "Làm gì thế!"

"Về đến nhà rồi." Hôm nay Đường Nguyệt Lâu kiệm lời lạ thường.

Xuống xe, Vân Dương liếc mắt liền thấy cây dù bị vứt chỏng chơ ở ghế sau, bực bội nói: "Có dù mà chị không biết dùng à? Quần áo, tóc tai ướt hết rồi kìa."

"Hôm nay em bị sao thế? Chị có chỗ nào khiến em khó chịu hả?" Một lát sau, Đường Nguyệt Lâu hỏi.

Vân Dương: "Chiều nay chị đi đâu?"

"Hình như chị nói rồi, chị về nhà cũ." Đường Nguyệt Lâu đáp lại thản nhiên, cô suy nghĩ, đáy mắt ánh lên ý cười trêu chọc, "Sao thế, giờ lại đến lượt em kiểm tra chị?"

Vòng vo tam quốc, chắc chắn có vấn đề! Vân Dương cố gắng bình tĩnh phân tích.

"Chỉ được chị quản em, không cho em hỏi chị? Chả có lý lẽ gì cả." Cô hừ lạnh.

Thang máy lên tầng, "ting" một tiếng, Đường Nguyệt Lâu bỗng lên tiếng: "Trước đây, chị nuông chiều em quá rồi đúng không?"

Vân Dương không thể nào nghĩ vậy.

"Dương Dương, em nên nghĩ cách giải thích đi."

Vân Dương: "..."

Bị nửa kéo nửa ôm lôi vào nhà, cô vẫn cố gắng phản kháng - Rõ ràng là nói cho Đường Nguyệt Lâu cơ hội, vậy mà giờ lại thành Đường Nguyệt Lâu cho cô cơ hội. Cô bị khóa chặt hai tay, áp vào tủ đồ ở lối vào. Nhà chưa bật đèn, ngoài cửa sổ là tuyết rơi trắng xóa, mới chập tối mà phòng tối om. Giọng người phía sau vẫn dịu dàng như cũ: "Em còn cơ hội, có gì muốn giải thích không?"

"Em không làm gì cả!"

"Không làm gì cả?" Đường Nguyệt Lâu cười khẽ, ý tứ khó đoán. Tay cô luồn ra trước, nâng cằm Vân Dương lên, ép đối phương ngẩng đầu nhìn mình, rồi kéo khóa áo khoác của em xuống.

"Chị chị chị ta... Âu Dương Quân cố ý đấy!" Vân Dương cảm nhận được ngón tay lạnh buốt của Đường Nguyệt Lâu lướt nhẹ trên xương quai xanh mình, cô bất giác rùng mình, chột dạ, "Em không làm gì cả, nghiêm khắc từ chối rồi!"

"Thế sao? Từ chối như nào?"

"Em nói chúng ta đều là người có gia đình rồi... ưm, chị ơi, tay chị lạnh quá, em lạnh."

"Giờ chưa nói chuyện này, đợi khi nào em muốn nói thì từ từ nói."

......

......

"Giờ muốn nói chưa?"

Vân Dương tựa vào lòng chị, khẽ gật đầu, nức nở.

"Chị, em muốn ôm chị."

Đường Nguyệt Lâu ngồi trên thảm, ôm Vân Dương vào lòng.

"Khó chịu lắm à?" Cô nhẹ nhàng vuốt ve làn da Vân Dương, chủ động xin lỗi, "Xin lỗi, chị hơi mất bình tĩnh."

Vân Dương lắc đầu.

"Trước khi gặp Âu Dương Quân, em định đợi đến đúng 0 giờ hôm nay để chúc chị "sinh nhật vui vẻ"."

Đường Nguyệt Lâu sững người.

Vân Dương áp đầu vào ngực Đường Nguyệt Lâu, thỏ thẻ: "Nhưng sau khi nói chuyện với chị ta xong, em quyết định sẽ nói với chị "em yêu chị" vào hôm nay."