Trong ba mươi giây im lặng nhìn nhau, Vân Dương nghe rõ mồn một từng nhịp đập của con tim.
Phải đến lúc này cô mới nhận ra, tin tưởng và rung động là hai khái niệm hoàn toàn khác. Lý trí mách bảo cô nên xem lời nói đó như một câu tán tỉnh, giữ mối quan hệ ở mức độ này là lựa chọn tốt nhất, nhưng Vân Dương nhận thấy mình không thể kìm lòng mà muốn đến gần Đường Nguyệt Lâu hơn nữa.
Gần đến mức trở thành duy nhất của nhau.
Ý nghĩ này bất chợt lóe lên trong đầu, Vân Dương nghẹn thở, chiếc thìa trong tay "loảng xoảng" rơi xuống bát.
– Cô nhìn vào mắt Đường Nguyệt Lâu, không nói nên lời, chỉ bỏ lại một câu "Em ăn xong rồi, chiều nay có tiết nên em về trước", rồi vội cầm áo khoác và cặp sách chạy mất.
Sự thật chứng minh, trong những tình huống cấp bách, não bộ con người sẽ bị "đóng băng". Ví dụ như lúc Vân Dương bỏ đi, cô thậm chí còn quên mất rằng chiều nay mình không có tiết, mà Đường Nguyệt Lâu thì biết rõ thời khóa biểu của cô.
Lòng Vân Dương rối bời, nhất thời không biết nên đi đâu, đành quay về ký túc xá.
Lúc này là mười lăm phút trước khi bắt đầu tiết đầu tiên buổi chiều. Khi Vân Dương bước vào, Quản Nhan đang thay quần áo, tay cầm chiếc móc áo đứng trước gương soi, Vân Dương không ngờ trong phòng còn có người, thế là vừa mở cửa ra, cả hai giật mình.
Quản Nhan: "Sao cậu lại về đây?"
Vân Dương: "Sao cậu lại ở ký túc xá?"
"Cậu xem, lâu lắm rồi không ở ký túc, đến cả việc tôi về cũng không biết, tôi ở đây cả tuần rồi đấy." Quản Nhan nháy mắt với cô bạn, "Đi ăn với cô Đường mà? Tôi thấy sáng nay tan học hai người đi cùng nhau."
Vân Dương: "Ăn xong thì về thôi."
"Rồi sao nữa?"
Cô không biết phải "rồi sao nữa" thế nào, ngồi phịch xuống ghế, thả lỏng đầu óc, thuận miệng đổi chủ đề: "Không phải cậu có tiết à? Còn năm phút, kịp không?"
"Trốn học, dù sao cũng không điểm danh, tối nay đi hát karaoke... Giúp tôi xem hai cái áo này cái nào đẹp hơn với?"
Vân Dương nhìn cô bạn ướm thử hai chiếc áo lên người, hỏi: "Cậu đi hát với ai thế?"
"Mấy người bên đoàn kịch, cậu quen hết mà," Quản Nhan bĩu môi, "Vốn có một người nữa định đi, nhưng mà người đó dạo này bị yêu tinh mê hoặc, vui quên trời quên đất, sắp quên luôn cả đám bạn rồi..."
"Tôi cũng muốn đi." Vân Dương nói.
"Hả? Tôi chưa nói hết, cả Giang Kiệt cũng đi, hai người bây giờ có ngại nhau không?"
"Cũng hơi ngại, nhưng mà tôi muốn đi."
Nói là làm, cô lập tức cầm chậu đi vào phòng tắm gội đầu. Điện thoại để trên bàn đang rung, Quản Nhan ngơ ngác một lúc, vội bỏ đồ trên tay xuống ngăn cô lại: "Khoan, ý cậu là sao? Cậu có điện thoại kìa! Cô giáo gọi đấy!"
Vân Dương thản nhiên liếc nhìn tay bạn: "Phiền cậu mặc quần áo vào được không? Ở đây có một người đồng tính nữ."
Quản Nhan giả vờ hét lên, ôm ngực: "Đồ biến thái!"
...
Cuối cùng Vân Dương vẫn đi, tuy một phần là vì muốn tránh mặt Đường Nguyệt Lâu, nhưng chủ yếu là vì thấy chán – cô tự nhủ với bản thân như vậy.
"... Đang diễn giữa chừng thì mic bị hỏng, bọn chị phải gào khản cả giọng trên sân khấu, hoảng loạn vô cùng. May mà em không đi xem, chứ không thì xấu hổ chết mất."
"Chị nói xem, một người hoàn hảo mọi mặt, lại còn rất biết cách tán tỉnh, có khả năng độc thân đến tận ba mươi mấy tuổi không?" Vân Dương đột nhiên hỏi.
Giang Kiệt nghẹn lời.
Trong phòng karaoke ồn ào náo nhiệt, Quản Nhan khoác vai bá cổ mấy người bạn gào thét bài "Tình ca vương" hồi lâu. Vân Dương muốn hát nhưng lại không có hứng, muốn về nhưng trong lòng rối bời. Cô nhìn chằm chằm cốc coca đá trước mặt, lơ đãng nghĩ đến bài "Tình ca vương", khi hoàn hồn lại thì thấy Giang Kiệt đang nhìn mình với vẻ mặt khó tả.
"Cũng có thể," Cảnh Kiệt cười gượng gạo, "Thế nào là "hoàn hảo lại biết cách tán tỉnh"? Người như vậy hiếm lắm."
Vân Dương theo phản xạ buột miệng: "Ví dụ như chị chẳng hạn?"
Vừa nói ra đã hối hận. Hai người nhìn nhau chằm chằm một lúc, rồi Giang Kiệt bật cười.
Cô nghiêng đầu châm một điếu thuốc, chậm rãi nhả khói: "Chị biết, biết em không có ý đó với chị. Mà này, em có người trong lòng rồi à?"
Vân Dương lảng tránh cầm cốc nước ép lên uống một ngụm, nhưng không phản bác.
"Hơi ghen tị với người ta đấy," Giang Kiệt nửa thật nửa đùa thở dài, rồi lại hỏi, "Hai người chính thức yêu nhau chưa?"
Vân Dương do dự, lắc đầu.
Cô thực sự không nói rõ được đây có tính là yêu nhau hay không – những việc mà các cặp đôi thường làm thì họ đều làm. Đường Nguyệt Lâu chăm sóc cô, đối xử tốt với cô, đưa cô vào vòng tròn bạn bè của mình với tư cách "bạn gái", nhưng lại không cho cô cơ hội tìm hiểu về chị, cũng chưa từng hứa hẹn gì.
Vân Dương từng nghĩ mình không cần lời hứa hẹn, cô luôn cho rằng mình nhìn thấu được những chiêu trò của Đường Nguyệt Lâu, chẳng qua là muốn đợi cô chủ động mở lời nói rõ mối quan hệ này, Vân Dương tuyệt đối sẽ không để chị toại nguyện.
Nhưng người này thật sự rất kỳ, cô thầm nghĩ, Đường Nguyệt Lâu là một người đầy mâu thuẫn. Đứng ở góc độ của cô, người này rõ ở rất gần, nhưng lại cách cô rất xa, khoảng cách mơ hồ này khiến người ta dễ dàng đánh mất cảm giác về ranh giới, cô không biết có nên thử tiến thêm một bước hay không.
"Người đó... không phải là Quản Nhan đấy chứ?" Giang Kiệt ngập ngừng hỏi.
Vân Dương đang rối bời với những suy nghĩ miên man, nghe câu này thì phun hết nước ép ra ngoài, làm ướt cả vạt áo trắng tinh, cô cũng chẳng buồn lấy khăn giấy, vừa ho vừa dùng cả cơ thể để phản đối: "Không phải, khụ khụ, sao... sao lại nghĩ thế? Khụ khụ khụ, không thể nào..."
Mấy người đang hát đồng loạt nhìn sang, Giang Kiệt vừa xấu hổ vừa buồn cười, vội vàng đứng dậy lấy khăn giấy cho Vân Dương: "Xin lỗi, chị không cố ý, hai người thân quá nên dễ khiến người ta hiểu lầm thôi, mà chị cũng không biết ngoài gái thẳng ra thì ai có thể từ chối em."
Lúc này Vân Dương chẳng còn tâm trạng nào để nghe những lời khen nửa thật nửa giả này, cô xua tay: "Chưa tỏ tình, cũng chưa bị từ chối."
Giang Kiệt ngẩn người, khẽ "à", vẻ mặt có chút khó hiểu: "Thế sao hôm nay em buồn vậy? Chị tưởng em bị từ chối rồi, hoặc là vì lý do gì đó mà không nói ra được."
Vân Dương cứng đờ người, theo bản năng phản bác: "Em chỉ là không thể..."
Cô không nói tiếp, vì cô cảm thấy Giang Kiệt có lý – đúng vậy, cô đang trốn tránh gì?
Logic của người bình thường là "thích một người – suy đoán người đó cũng thích mình – theo đuổi – tỏ tình", rồi thì hoặc là đến được với nhau, hoặc là bị từ chối. Sao cô lại trốn tránh? Chỉ vì đối phương là Đường Nguyệt Lâu?
"Chị nói đúng, có lẽ... em hơi sợ." Vân Dương liếc nhìn những cuộc gọi nhỡ trên điện thoại, vò đầu bứt tóc, "Em không hiểu rõ về chị ấy."
– Nhưng sợ mình yêu chị mất rồi.
Tác giả: Theo mạch truyện này, có thể đặt tên truyện là Cô Đường muốn tôi tỏ tình – Trận chiến tâm lý của những cô nàng bad girl" (cười trừ)