"Cậu chắc là đồ giả hả? Không cần tìm người khác xem lại à?"
Từ chợ đồ cổ lòng vòng đến tận Điểm Thanh ở quận Trường Sơn, Diệp Tử Thu vẫn thấy khó tin.
Tháng sau mùng Ba là sinh nhật lần thứ sáu mươi của mẹ Diệp Tử Thu, bà thích sưu tầm đồ cổ. Gần đây Diệp Tử Thu vừa nhắm trúng quà, chiếc cốc hình gà bằng sứ xanh trắng vẽ thêm màu, nghe nói là đồ đời Minh, hôm nay đặc biệt lôi kéo Đường Nguyệt Lâu đi cùng để nghiên cứu - kết quả là Đường Nguyệt Lâu bảo đây là đồ giả.
"Tôi không phải dân chuyên, không đưa ra được ý kiến chuyên môn, cũng không khẳng định chắc chắn đó là đồ giả." Đường Nguyệt Lâu kiên nhẫn giải thích lần thứ mười, "Nhưng mà cái thật có người mua cách đây mười năm rồi, tôi tình cờ nhìn thấy thôi."
Diệp Tử Thu mơ hồ có dự cảm chẳng lành: "Đừng nói với tôi là cậu đấy. Mười năm trước cậu lấy đâu ra nhiều tiền thế?"
"Dĩ nhiên không phải tôi," Đường Nguyệt Lâu lắc đầu, "Đường Thụy Thiên."
Nghe thấy cái tên này, Diệp Tử Thu theo sững người. Cô biết đôi chút về mấy chuyện rắc rối trong nhà Đường Nguyệt Lâu, sắc mặt trở nên phức tạp, thăm dò hỏi: "Nguyệt Lâu, mẹ kế của cậu... à không, vợ của ba cậu mới sinh mấy hôm trước, cậu biết không?"
Đường Nguyệt Lâu rút chìa khóa xe, thản nhiên liếc.
"Được rồi được rồi, không nói nữa." Diệp Tử Thu không định xen vào chuyện gia đình của bạn, nhún vai, "Tôi chỉ thấy, dù cậu không nhận người cha này, cũng không cần thiết phải từ bỏ tài sản."
"Tôi biết, dĩ nhiên phải lấy lại phần thuộc về mình."
Khi nói câu này, giọng cô đặc biệt bình tĩnh, giống như kể chuyện không liên quan gì đến mình, Diệp Tử Thu rùng mình trong gió lạnh đầu thu.
"Ghê thật."
"Cảm ơn, cậu có thể im lặng được rồi."
Tối nay cả hai người khó có lúc rảnh, định bụng đi ăn trước. Nhà hàng muốn đến nằm trong một khách sạn, xuống xe đi được vài bước, Diệp Tử Thu bỗng chỉ vào cửa kính nhà hàng bên cạnh: "Kia có phải bạn gái nhỏ của cậu không?"
Đường Nguyệt Lâu khựng lại, quay đầu nhìn.
Đúng là Vân Dương.
Em đang ngồi cạnh cửa sổ, dựa vào tay vịn của chiếc ghế mây, cười nói vui vẻ với cô gái đối diện. Cô gái kia gắp thịt vào nồi nhỏ cho em, rồi đứng dậy, giúp em lau đi vết dầu cay dính trên khóe miệng.
Đường Nguyệt Lâu khẽ nhíu mày.
Thực ra lúc này Vân Dương đang như ngồi trên đống lửa.
Vừa rồi cô và Giang Kiệt đi xem phim, phim tình cảm nghệ thuật được công chiếu cách đây không lâu, nghe nói rất thích hợp với các cặp đôi, không khí và cảm xúc được xây dựng rất tốt, đến gần cuối phim, nhiều khán giả cúi đầu lau nước mắt, nhưng Vân Dương không khóc được.
Lý do không gì khác, chỉ là bộ phim này cô đã được những người khác nhau mời đi xem đến năm lần.
Hai người ăn lẩu nhỏ gần rạp chiếu phim, khi Giang Kiệt giúp cô lau mặt, cô theo vô thức lùi lại, mơ hồ cảm thấy có dự cảm chẳng lành.
Theo lẽ thường, nếu đối tượng đang thả thính bỗng có cử chỉ thân mật bất thường, khả năng cao là sắp tỏ tình.
Vân Dương đau đầu nhất là cái màn này, cô chán nản lướt điện thoại, đang định tìm cớ chuồn êm, thì Giang Kiệt bỗng lên tiếng: "Dương Dương."
Đến rồi, Vân Dương thản nhiên ngẩng đầu lên: "Hửm?"
"Mấy ngày nay, chị suy nghĩ rất nhiều." Cô đặt đũa xuống, chậm rãi nói, "Em biết mà, thực ra chị không phải là người dũng cảm, nhưng chị muốn..."
"Ấy, hình như bên này có chỗ ngồi - Chà, cô bé quen Đường Nguyệt Lâu mà, trùng hợp thế."
Giọng nói cường điệu phá vỡ lời tỏ tình sắp nói ra, Vân Dương thở phào, ngẩng đầu lên, vừa hay chạm mắt với Đường Nguyệt Lâu.
Cô ngẩn người, lúc đầu thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sau đó ánh mắt cô từ Đường Nguyệt Lâu chuyển sang người bên cạnh - cô khá nhạy cảm với ngoại hình con gái, tuy người này hôm nay mặc bộ đồ công sở nghiêm chỉnh, hoàn toàn khác với chiếc váy hai dây đỏ rực lần trước, nhưng cô vẫn nhận ra.
Cuộc gặp gỡ ở ngã tư lần trước vẫn còn in đậm trong tâm trí, Vân Dương nhíu mày nhìn Đường Nguyệt Lâu: "Sao chị ở đây?"
Lúc này Giang Kiệt mới kinh ngạc lên tiếng: "Cô Đường?! Sao cô ở đây ạ?"
Giọng nói hai người vang lên cùng lúc, bầu không khí vốn không mấy vui lại càng thêm ngượng. Đường Nguyệt Lâu mỉm cười, không trả lời, ánh mắt rơi vào nồi lẩu trước mặt Vân Dương, hỏi: "Em đau dạ dày không ăn được cay mà?"
"Nước dùng xương, thêm chút nước chấm." Lúc này lòng Vân Dương vừa khó chịu vừa có chút chua chát khó hiểu, đúng là cảm giác khó đỡ, cô liếc xéo Đường Nguyệt Lâu, quay đầu càu nhàu, "Nhiều chuyện."
"Dương Dương, em... em bị đau dạ dày à?" Giang Kiệt hơi ngại, "Sao em không nói cho chị biết sớm, chị cứ tưởng..."
"Xin lỗi, Vân Dương có chút việc, cô có thể đưa em ấy đi một lát được không?" Đường Nguyệt Lâu dịu dàng ngắt lời.
"Hả?" Giang Kiệt chưa kịp phản ứng, ngơ ngác nhìn Vân Dương, hỏi, "Bây giờ em có việc gì à?"
Vân Dương: "..."
Câu hỏi đánh đố gì thế này?
Cô liếc nhìn Đường Nguyệt Lâu, người kia vẫn đứng yên đó mỉm cười, nụ cười ôn hòa như gió xuân.
"Có việc." Thế là Vân Dương dứt khoát trả lời.
...
Bước ra khỏi nhà hàng, đến chỗ khuất tầm nhìn của Giang Kiệt, Vân Dương mỉm cười lịch sự: "Cảm ơn cô Đường giúp đỡ, nếu cô không có việc gì thì em đi trước nhé, tạm biệt."
"Em định đi luôn à?" Đường Nguyệt Lâu hỏi, "Chị với Tử Thu đi ăn, em muốn đi cùng không?"
Nghe vậy, Vân Dương thản nhiên nhìn hai người một lượt, dưới sự tác động của tâm trạng phức tạp, bước chân vừa mới bước ra lại thu về.
"Cô Đường muốn em đi cùng à?" Cô nghiêng đầu hỏi.
Đường Nguyệt Lâu mỉm cười dịu dàng: "Sao không muốn?"
Hai người nhìn nhau, vẻ mặt ai cũng ôn hòa thân thiện, nhưng tạo nên bầu không khí căng thẳng như sắp có chiến tranh.
Tuy rất muốn ở lại xem tiếp, nhưng Diệp Tử Thu cảm thấy nếu mình còn ở đây nữa, sẽ trở thành người bị vạ lây. Cô vội vàng cười trừ: "Trời đất ơi, chồng tôi vừa gọi nói có việc tìm tôi, tôi đi trước, hai người cứ từ từ ăn - Nguyệt Lâu, hôm nào chúng ta hẹn nhau."
Vân Dương ngẩn người, nhạy bén nắm bắt được từ khóa: "Chờ đã, "chồng" à?"
Ý là sao? Ý là hai người họ không phải loại quan hệ đó? Lần trước cô hiểu lầm?
Rõ sáng nay mới gặp, lúc chia tay cũng vui, sao cuối cùng lại thành ra cảnh ngượng ngùng thế này? Vân Dương rất khó hiểu, cô gãi đầu, chột dạ. Dù sao nếu thực sự là cô hiểu lầm, vậy thì lần gặp ở ngã tư hôm trước, chẳng phải là bắt gian tại trận rồi sao?
... Nụ cười trở nên dịu dàng như nước.
Vân Dương nhìn sang, trong đôi mắt ấy cô thấy hình ảnh thu nhỏ của chính mình.
Thế là cô ngẩn người.