Tề Triệt không bấm máy tính nữa.
Cậu ấy bất chợt bỏ máy tính xuống, kéo tay tôi.
“Đi thôi.”
“Đi đâu cơ?”
“Đưa cậu đi quẩy.”
Tề Triệt kéo tôi đến bên cạnh sân khấu.
“Cậu biết chơi DJ không?”
“Tôi không.”
Tôi thật thà lắc đầu.
“Không sao cả, để tôi dạy cậu.”
Cậu ấy đi đến sau bục sân khấu, sau đó chẳng biết đã nói gì với người đang chơi DJ.
Người đó nhanh chóng nhường chỗ.
Tiếp đến cậu ấy vẫy tôi đến sau bục sân khấu.
“Cậu đã nhớ hết chưa?”
“…”
Ờ hở! Nhanh đến vậy luôn ư?!
Tề Triệt: “…”
“Vậy cậu đi xuống dưới đi, tôi hát cho cậu nghe được không?”
“Được nha được nha.”
Tôi cười tủm tỉm chạy xuống dưới khán đài.
Còn hiểu chuyện bật flash điện thoại lên để tạo bầu không khí cổ vũ cậu ấy.
Ngay khoảnh khắc tôi đang chuẩn bị để rung động.
Trên sân khấu vang lên tiếng nhạc có nhịp điệu dồn dập.
Sau đó là tiếng Tề Triệt hùng hổ b ắn rap.
Tôi: “…”
Đây là hát mà Tề Triệt nói đó hả?
Tôi còn chưa kịp phản ứng.
Mọi người trên sàn nhảy đã lập tức sôi nổi lên.
Tất cả mọi người đều đong đưa lắc lư theo tiết tấu của Tề Triệt.
Tôi: “…”
Nhìn thấy một đám người nhún nhảy như phát điên.
Sau đó lại nhìn Tề Triệt trên sân khấu.
Đây là lần đầu tiên tôi thật sự nhìn thấy một mặt khác của Tề Triệt.
Hóa ra Tề Triệt ngày thường dịu dàng ôn hòa.
Cũng có một khía cạnh đẹp trai, phóng khoáng tự do như vậy.
Cậu ấy là một học sinh giỏi bình tĩnh trong mắt rất nhiều người.
Trong ấn tượng cậu ấy hẳn là phải mặc áo blouse trắng, ở trong phòng thí nghiệm nghiên cứu cả ngày lẫn đêm.
Nếu không cũng phải là hình ảnh cậu ấy đeo chiếc balo to trên vai, sáng sớm vào thư viện đến tối muộn mới về.
Nhưng tôi có cảm nhận Tề Triệt ngay giây phút này.
Mới có sức sống nhất.
Khoảnh khắc đó, tôi đã nhận định như vậy.
Cho dù là Tề Triệt như thế nào đi nữa cũng đủ sức hấp dẫn tôi.