Bạn Có Bất Kỳ Câu Chuyện Ngọt Ngào Trước Khi Ngủ

Chương 6




10

Tôi nghĩ rằng tôi sẽ được xuất viện và về nhà sau khi truyền dịch, nhưng Lục Dữ Hàn nói rằng tôi bị sốt nhẹ, bác sĩ nói rằng tôi sẽ ở lại bệnh viện hai ngày chỉ được về nhà sau khi đã hết sốt.

Tôi nói khắp người có gì đó không ổn, hóa ra là tôi bị sốt.

Ngủ trong bệnh viện, Lục Dữ Hàn tự nhiên ở lại và ngủ cùng giường.

Theo những gì tôi có thể nhớ, đây là lần đầu tiên tôi nhập viện.



Đây là khu điều trị cao cấp, ngoài chiếc giường bệnh lớn hơn giường bệnh bình thường một chút, còn có một chiếc giường phụ đi kèm cho người nhà nghỉ ngơi.

Giờ phút này, anh ấy còn chưa đi ngủ, mà là cùng tôi ngồi ở trước giường bệnh.

"Anh không đi ngủ sao?"

"Anh Còn chưa thấy buồn ngủ, anh muốn xem em ngủ trước."

Lục Dữ Hàn dịu dàng như vậy, làm sao tôi có thể sẵn sàng yêu cầu ly hôn...

“Em không buồn ngủ lắm, chắc là buổi trưa em ngủ nhiều quá.” Tôi không quen bị anh ấy ôm như vậy.

Tôi muốn giật nhẹ tay ra, nhưng không cử động được, nên để anh ấy cầm.

Thấy anh ấy không nói, tôi hỏi anh ấy, " Lục Dữ Hàn... Gia Hân có nói với anh về việc em mất trí nhớ không?"

"Ừ." Anh trực tiếp thừa nhận, sau đó nói: "Khi em ngất đi, bác sĩ gọi điện thoại cho cô ấy, khi nhận được điện thoại của cô ấy đang bận nên cô ấy đã gọi điện nói với anh."

"Ồ." Thảo nào vừa rồi lúc tôi hỏi về bà nội Lục Dữ Hàn đã trả lời rất trôi chảy

“Vậy anh có thể kể cho em nghe về cuộc hôn nhân của chúng ta được không?” Tôi thực sự tò mò không biết đám cưới của mình với anh ấy sẽ như thế nào.

"Được." Anh nắm tay tôi nói: "Hôn lễ của chúng ta thật ra rất đơn giản, chúng ta tổ chức nghi lễ rất bình thường ở một khách sạn bình thường, ngày đó em mặc váy cưới màu trắng, rất đẹp..."

Nghe Lục Dữ Hàn miêu tả, trong đầu tôi như hiện lên một bức tranh rất đẹp, tôi mặc váy cưới, anh ấy mặc vest bảnh bao, cùng tôi trao nhẫn, vén mạng che mặt hôn tôi...

Nghĩ đến đó, tôi cảm thấy buồn ngủ và dần chìm vào giấc ngủ.

"Thật xin lỗi, là anh đã bận rộn công việc, bỏ bê em, từ nay về sau mỗi ngày đều anh sẽ ở bên em,có được không?"

Lục Dữ Hàn dường như đang khóc, những giọt nước mắt lăn dài rơi trên mu bàn tay tôi, lạnh lẽo.

Tôi muốn đưa tay ra lau nước mắt cho anh, nhưng tay tôi như nặng trĩu, nhấc lên không nổi.

Tôi muốn hỏi tại sao anh ấy lại khóc? Nhưng tôi không thể phát ra âm thanh.

Đến nỗi khi tôi thức dậy vào ngày hôm sau, tôi nghĩ rằng mình đã mơ.