Bàn Ăn Nhỏ Phủ Khai Phong

Chương 11




Triệu Hàn Yên ra khỏi khách sạn, đi thẳng tới cửa hàng thịt đối diện.

"Tiểu nhị, cho một lượng thịt heo, chặt nơi này là được." Triệu Hàn Yên tùy tiện chỉ xuống chân heo.

Tiểu nhị cao hứng nhận lời, cầm lên chân heo, hai ba lần đã lóc xong xương, cắt một khối thịt lớn dùng lá sen bọc lại, đưa cho Triệu Hàn Yên.

Triệu Hàn Yên đưa hai tay ra định cầm nhưng 'lạch cạch' một tiếng, thịt đã rơi trên mặt đất. Lá sen bị xé rách, miếng thịt hơn một nửa bị dính đất.

Triệu Hàn Yên khó chịu, "Ta còn chưa đón lấy, tại sao ngươi liền buông tay ra? Bẩn như vậy làm sao ăn, mau lấy cho ta miếng thịt khác, y chang như vậy."

Tiểu nhị không phục, giải thích: "Khách quan, rõ ràng là ngài không có nhận thịt, ngược lại trách ta."

"Ngươi vừa nãy có thấy ta đưa tay ra hay không?"

" Cái này..." Tiểu nhị chần chờ, không muốn trả lời.

Triệu Hàn Yên nói với người mua thịt bên cạnh: "Làm phiền hỏi một chút, ngươi mới vừa rồi có thấy ta đưa hai tay ra không?"

Người đó đang trả tiền mua thịt thì bỗng nhiên bị Triệu Hàn Yên hỏi, sững sốt một chút, nhanh chóng quay đầu quan sát Triệu Hàn Yên một phen, rồi gật đầu.

Triệu Hàn Yên quay đầu hướng về phía tiểu nhị nói: "Thấy chưa? Ta đưa tay, mà thật là hai tay. Ta vô duyên vô cớ đưa tay làm gì, dĩ nhiên là lấy thịt, ngươi làm sao có thể nói ta không có nhận thịt?"

Triệu Hàn Yên 'chứng cứ thuyết phục' cho rằng mình không sai, nên càng cố ý lên giọng.

Tiểu nhị gấp đến độ mặt đỏ lên.

"Chuyện gì ồn ào như vậy?" Lời vừa dứt không lâu, chỉ thấy người đàn ông cao lớn, một thân bạch y từ trên lầu đi xuống, nhìn có phần nho nhã, được trời sanh một đôi môi cười chúm chím, cho dù biểu tình nghiêm túc nhưng điệu bộ có vẻ thân thiện.

Triệu Hàn Yên lại nghe tiểu nhị kêu hắn một tiếng "Chưởng quỹ", chắc chắn người này là ông chủ hàng thịt - Âu Đại Xuân.

Âu Đại Xuân nghe tiểu nhị thuật lại, hiền lành cười lên: "Chuyện có bao lớn, cân thịt lần nữa đưa cho vị khách nhân này. Vừa rồi là ngươi sai, theo lý nên cho bồi tội với người ta."

" Đúng vậy, chưởng quỹ các ngươi đúng là người hiểu chuyện." Triệu Hàn Yên cười đáp lại. Triệu Hàn Yên nhìn Âu Đại Xuân cười nói, "Ta thích sạch sẽ, thịt dính đất chắc chắn sẽ không ăn nữa, không biết chưởng quỹ có thể hiểu hay không?"

Âu Đại Xuân chỉ cười một tiếng, lựa chọn không lên tiếng.

Tiếng lòng của Âu Đại Xuân: Tự nhiên không ăn, đừng nói là đồ ăn vào miệng, ngay cả xiêm áo nửa điểm dơ bẩn ta cũng sẽ không mặc.

"Chưởng quỹ, cửa hàng này bán nhiều thịt như vậy, chắc hẳn hằng ngày đổi các loại thịt ăn đi, thật để cho người hâm mộ." Triệu Hàn Yên tiếp tục cùng Âu Đại Xuân 'Chuyện trò'.

"Vậy cũng không phải, mà là bởi vì bán thịt, chán ngán những thứ này, càng thích ăn chay." Âu Đại Xuân giải thích nói.

"Nguyên lai là vậy, ta lại thích ăn thịt, hay là chưởng quỹ cân nhắc một chút, để cho ta làm tiểu nhị? Ta cũng muốn hội đủ cảm giác của việc ăn thịt." Triệu Hàn Yên nửa đùa nói.

Ba tên tiểu nhị đồng thanh nghĩ: Chưởng quỹ ăn đủ rồi, chúng ta cũng không ăn đủ, thịt thật thơm a, vĩnh viễn ăn không đủ.

"Ngài là quý nhân, sao có thể làm việc nặng như vậy!" Âu Đại Xuân cười xòa nói.

Triệu Hàn Yên lần nữa cầm thịt tiểu nhị vừa đưa, tiếp tục cảm khái: "Bất quá mấy ngày trước ta không có khẩu vị ăn thịt, còn dọa ta phải chạy đi ở khách sạn. Mười ngày, đây là lần đầu tiên ta mua lại thịt, chuẩn bị về nhà. Xem ra, vẫn gặp phải chuyện không may, thật không biết có phải ông trời vốn không muốn để ta ăn thịt hay sao."

"Chút chuyện này nào tính là không thuận, bất quá đã xảy ra chuyện gì khiến ngài sợ không dám ăn thịt?" Âu Đại Xuân nghe lời này liền khơi lòng hiếu kỳ, hỏi.

"Đừng nói nữa, mấy ngày trước, ở ngõ hẻm kia có người thợ may bị giết. Có đúng lúc quá hay không? Thời điểm ta vừa mới ăn cơm trưa xong, chuẩn bị đi liền nhìn thấy đám người nha môn đang dọn thi thể, lại càng không đúng dịp ở đâu ra nổi lên một trận tà phong, khiến cho nắp thi thể xốc ra, chặc chặc... Máu me dầm dề, hại ta nôn mửa đầy đất." Triệu Hàn Yên vừa nói vừa bĩu môi, nhìn bộ dạng rất khó coi.

"Ta cũng nghe nói, gần đây trước sau trong thành có ba người bị cắt yết hầu, trong đó còn có một tên là nha sai." Âu Đại Xuân than thở không dứt, "Đời nói không yên ổn a! Chỉ hy vọng chúng ta đừng gặp phải loại chuyện này."

" Đúng vậy, ngàn lần vạn lần không nên gặp phải. Có lúc ta ngay cả liếc mắt nhìn thi thể cũng chán ghét nên đã mấy ngày ăn thịt không nổi. Ngươi nói, tên hung thủ đó còn giết người, vậy hắn có thể ăn được sao? Chắc là ăn chay cả đời?" Triệu Hàn Yên suy nghĩ nói.

Âu Đại Xuân cùng vị mua thịt kia đồng thời bị chọc cười bởi lời nói của Triệu Hàn Yên.

Triệu Hàn Yên tự nhiên không có tâm tình đi chú ý cái người mua thịt 'Vây xem' kia, quan sát phản ứng của Âu Đại Xuân, chờ nghe tiếng lòng của hắn.

Âu Đại Xuân ngoài miệng nói: "Cái này có chút khó nói, dẫu sao chúng ta đều không phải hung đồ. Bất quá ta nghĩ hắn nếu giết người cũng không sợ, làm sao còn e ngại ăn thịt đâu, ngươi nói đúng không?"

Âu Đại Xuân tiếng lòng: Giết người nên trễ nãi ăn thịt? Đùa gì thế! Người này thật là ngu xuẩn, ta không thích ăn thịt chỉ là ta ăn ngán thịt!

"Đúng, nói có đạo lý." Triệu Hàn Yên bừng tỉnh hiểu ra, gật đầu một cái, sau đó cáo từ, "Ta cũng nên trở về để giải cơn thèm ăn, chưởng quỹ người không tệ, sau này sẽ lại tới."

"Đa tạ chiếu cố." Âu Đại Xuân hiền lành mỉm cười, đưa mắt nhìn Triệu Hàn Yên rời đi, hắn đi rửa tay hai lần, rồi lên lầu.

Triệu Hàn Yên một mực hướng đầu phố đi, cảm giác sau lưng có tiếng bước chân, chợt quay đầu, nhìn thấy người mua thịt làm chứng cho nàng. Đối phương thấy Triệu Hàn Yên đã phát hiện hắn, cười hắc hắc.

Triệu Hàn Yên quay đầu tiếp tục đi, nghĩ chắc là người ta trùng hợp cùng đường với nàng, cho nên nàng liền chuyển đường đi khác, phát hiện người này vẫn theo sau. Triệu Hàn Yên liền đi tới cửa hàng đồ trang sức bên đường, phát hiện người nọ mặc dù chưa đi đến cửa hàng, nhưng vẫn quanh quẩn ở cửa không đi.

Triệu Hàn Yên dứt khoát xông ra, hỏi hắn: "Vì sao đi theo ta?"

"Hắc hắc..."

Triệu Hàn Yên lúc này mới cẩn thận quan sát tướng mạo của đối phương, vóc người gầy đét, khuôn mặt vàng người gầy, giống như là bị bệnh, bất quá mi mắt hắn cơ trí, hành động cơ xảo lại linh lợi, không giống như bị bệnh.

"Tiểu huynh đệ thật có ý tứ, mọi người bên ngoài cũng không dễ dàng, hay là chúng ta kết giao bằng hữu đi. Ngươi thấy thế nào?" Đối phương cười xong, liền ra một cái đề nghị.

"Ta không kết bạn với người xa lạ." Triệu Hàn Yên nói.

"Không kết bạn thật ra cũng không sao, bất quá ta - Tương Bình không có thói quen bị ngươi anh tuấn như tiểu huynh đệ đây cự tuyệt, chi bằng ta đi nói cho ông chủ hàng thịt kia rằng ngươi thật ra cùng với đám nha sai Khai Phong phủ kia là một phe." Tương Bình dứt lời, xoay người hướng đến phía cửa hàng thịt đi.

Nguyên lai người này là một trong "Ngũ Thử" đại danh đỉnh đỉnh ở giang hồ - Tưởng Bình.

"Đứng lại." Triệu Hàn Yên thấy Tưởng Bình lập tức quay đầu, biết là hắn cố ý khích mình, liền hỏi hắn, "Ngươi là Tưởng Bình?"

"Đúng vậy, tiểu huynh đệ tên gì?" Tưởng Bình hỏi.

Triệu Hàn Yên: "Miêu, chuyên bắt chuột."

Tương Bình ngớ ngẩn, "Cái gì Miêu, làm như ta chưa thấy qua Nam hiệp? Ngươi mới không phải! Đợi một chút, ngươi nhận ra ta là 'Thử'? Tiểu huynh đệ không đơn giản nha, quả nhiên lúc ở cửa hàng thịt là ngươi giả ngu. Khai Phong phủ các ngươi nhìn chằm chằm ông chủ hàng thịt làm gì?"

"Ta nhớ mới vừa rồi ngươi nói muốn kết giao bằng hữu? Loại bạn bè có thể xưng huynh gọi đệ, tuân thủ tín nghĩa kia sao?" Triệu Hàn Yên hỏi.

"Dĩ nhiên" Tương Bình nghiêm nghị nói, "Tiểu huynh đệ ngươi thật có ý tứ, ta chỉ thích kết giao với những người thú vị thôi, dáng dấp ngươi cũng tốt, mang ra ngoài có thể khoe khoang. Thấy thế nào? Có muốn suy nghĩ lại một chút không?"

Triệu Hàn Yên nhìn ra được Tương Bình muốn cùng nàng 'Kết bạn' là có mục đích khác, mà nàng cũng không muốn để cho Tương Bình quấy rối cục bộ, "Ta tên Triệu Hàn, từ nay về sau chúng ta sẽ là bằng hữu."

"Đủ dứt khoát, tốt!" Tương Bình nói.

"Ta biết 'Ngũ Thử' là hiệp khách nhân nghĩa, lúc này Khai Phong phủ đang điều tra án mạng quan trọng, xin đừng tùy tiện nhúng tay." Triệu Hàn Yên dứt lời, nhớ tới cái gì, lại bổ sung một câu "Chúng ta còn chưa xác định được thân phận hung thủ, chưa có đầy đủ chứng cớ, tùy tiện xuất thủ có thể ngộ thương người vô tội, cho nên ta không cho phép huynh trở về nói bậy bạ với những huynh đệ kia của huynh, một câu cũng không cho phép."

" Cái này..."

"Đừng quên, ta cũng là huynh đệ của huynh, nên huynh phải tuân thủ tín nghĩa với ta." Triệu Hàn Yên ánh mắt nghiêm túc chỉ Tương Bình, "Ồ, chẳng lẽ danh tiếng hiệp nghĩa kia của huynh là giả, nói một đằng làm một nẻo?"

"Dĩ nhiên là không rồi!" Tương Bình trả lời xong, mới bừng tỉnh kịp phản ứng rằng mình thật giống như bị "dẫn dụ" mắc câu, đành chịu, nói ra giống như tát nước ra ngoài, không thu về được.

"Ta bây giờ phải đi làm chánh sự, không cho phép đi theo ta." Triệu Hàn Yên tiếp tục 'Phân phó' nói, "Giữa huynh đệ cũng phải kính trọng lẫn nhau."

Tương Bình mới vừa chuẩn bị bước theo liền buông xuống, bất đắc dĩ nhìn bóng lưng của Triệu Hàn Yên rời đi. Sau khi bóng dáng biến mất trong đám người, hắn hừ hừ hai tiếng, đột nhiên cảm giác mình vốn thông minh cơ trí đều đã bị chó ăn hết rồi. Khai Phong phủ đây quả thật đúng là liên tục xuất hiện người tài giỏi, có một Triển Chiêu không đủ, còn có một tiểu huynh đệ thông tuệ cơ trí như vậy.

Triệu Hàn Yên đi mấy bước, liền thấy Triển Chiêu đi tới.

"Mới vừa rồi ta thấy người mua thịt kia tựa hồ đi theo ngươi, có chuyện gì vậy?" Triển Chiêu hỏi.

Triệu Hàn Yên quay đầu nhìn về hướng của Tương Bình, người này chẳng biết lúc nào đã mất dạng, đối với Triển Chiêu lắc đầu, "Không có gì."

Triển Chiêu cảnh giác kiểm tra bốn phía, chắc chắn không có người theo dõi mới cùng với Triệu Hàn Yên từ một cái hẻm nhỏ khác đi vòng qua cửa sau của khách sạn, rồi cùng đám người Triệu Hổ lần nữa hội họp ở khách sạn hai lầu.

"Thế nào rồi?" Triển Chiêu hỏi.

Triệu Hàn Yên gật đầu, "Là hắn, nhưng người này cực thích sạch sẽ, trong nhà chưa chắc lưu lại chứng cớ, các ngươi phải cẩn thận tra xét."

"Vậy nếu thật không lưu lại chứng cớ thì làm sao chứng minh hắn thực sự là hung thủ?" Triệu Hổ hỏi.

"Biết rõ động cơ giết người của hắn" Triệu Hàn Yên suy nghĩ một chút nói, "Lưu Tam Thủy, Trần Châu cùng Tôn Kiều, ba người bị hại đều có điểm giống nhau. Tất cả đều là nịnh trên khinh duới, tính khí không tốt. Hung thủ đối với loại người này tựa hồ khó có thể dễ dàng tha thứ, hãy âm thầm tra xét tánh tình của những người này, còn có qua lại với ai, nhất định sẽ có thu hoạch."

Triển Chiêu lập tức sai người dựa theo đề nghị Triệu Hàn Yên đi làm.

"Ngươi vừa nãy dựa vào đâu xác nhận hắn chính là hung thủ?" Triển Chiêu truy hỏi Triệu Hàn Yên.

"Cảm giác." Triệu Hàn Yên dứt lời, thấy Triển Chiêu đầy mắt hoài nghi nhìn mình, tiếp nói, "Ta nói ta có thể biết trong lòng hắn nghĩ và muốn điều gì, ngươi tin không?"

Triển Chiêu suy tư, gật đầu. Lúc này ông chủ hàng thịt Âu Đại Xuân hoàn toàn phù hợp với miêu tả trước kia của tiểu đầu bếp về hình dáng của hung thủ. Tiểu đầu bếp có thể 'Đoán' hình dáng của hung thủ chính xác như vậy, lúc này còn nói có thể xem hiểu lòng người, tựa hồ cũng không kỳ quái. Mặc dù Triển Chiêu trong lòng đối với lời giải thích của Triệu Hàn Yên có một chút hoài nghi, nhưng cũng chỉ là bởi vì thời gian chung đụng hiểu biết Triệu Hàn Yên quá ngắn, đành chờ tập kích hung thủ rồi sau đó tính tiếp.

Triệu Hàn Yên thấy không còn việc gì, liền cáo từ trở về phòng bếp. Tám con gà tơ đã ướp xong hết. Triệu Hàn Yên liền đem nấm non, chân giò hun khói, măng tươi trộn rồi nhét vào bên trong gà, dùng châm liền miệng, bọc một lớp da tàu hủ, sau đó dùng một tầng lá sen tươi gói chặt. Giữa hè phiến lá sen là lớn nhất, mùi vị cũng tuyệt nhất, hương thơm thoang thoảng, lúc này dùng nó làm gà lá sen tốt cực kỳ. Tám con gà sau khi gói xong toàn bộ, bên ngoài dùng đất vàng trong núi bọc lại, tạm thời đưa vào trong bếp. Phóng trấu*, đốt, giữ trấu lửa một mực cháy.

*Trấu: vỏ hạt thóc

Ước chừng qua hai giờ, trời cũng sắp tối, mùi thơm của thịt gà theo gió bay ra, ngừng lửa rồi lấy gà.

Triệu Hàn Yên đang lúc nướng gà lại bọc bánh ngọt lần trước, bất quá lần này chỉ dùng một nửa bột nếp, gói kỹ song không dùng nồi chưng, mà là dùng dầu chiên. Sau khi chiên với dầu, nhân đậu đỏ hoa quế bọc bởi tầng giữa mềm mại rồi tới lớp ngoài xốp giòn hoàn mỹ, tất cả dung hợp lại. Giòn, mềm, thơm, ngọt, hết sức phong phú.

Lúc này lớp đất vàng bên ngoài gà lá sen đã không còn nóng phỏng tay, Triệu Hàn Yên liền dẫn Tú Châu cùng đi tróc đất.

Gà lá sen trước phải đập một chút mới tróc, đất vàng vỡ vụn, mùi thơm của thịt gà lập tức bay đầy phòng bếp khiến người người chảy nước miếng.