Bấm Tay Tính Toán, Hôm Nay Anh Ắt Sẽ Gặp Đại Nạn

Chương 7: Tôi xoa bóp như vậy ông thoải mái không?




[[Xuyên Sách] Bấm Tay Tính Toán, Hôm Nay Anh Ắt Sẽ Gặp Đại Nạn]

Cho nên cô giúp cho lệ quỷ gì đó là thật?

Gia đình ba người của Chúc Dương ngơ ngác nhìn nhau, không biết phải nói cái gì?

Tuy nhiên, khoảng thời gian ngại ngùng trôi qua rất nhanh, sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, chủ đề mới lại một lần nữa được mở ra. Nói một hồi, thì đã về đến căn biệt thự của mình.

“Haizzz, cái vong đó đã khiến hai mẹ con Chúc Dương với chú khổ sở biết bao.” Nghe Nhan Khuynh và Chúc Dương giải thích, bố Chúc Dương thở dài, chỉ cảm thấy bản thân đã nhìn sai người, làm liên luỵ đến vợ con. Dù sao thì lúc trước dì hai Chúc Dương muốn lên đây ở gần gũi gia đình ông, vợ ông từng khuyên nhủ ông rồi. Nhưng do ông cảm thấy đều là người một nhà thì không sao cả, nên cuối cùng cả nhà dì hai Chúc Dương mới được chuyển vào trong biệt thự nhà họ.

“Nếu lúc đó chú cẩn thận hơn một chút, cũng không tới nông nỗi này.”

Phiên bản đời thực của câu nuôi ong tay áo, ai gặp chuyện như vậy cũng thấy nản mà thôi.

“Không phải lỗi của anh, em và tiểu Dương cũng không phát hiện được mà.” Mẹ Chúc Dương vội vàng an ủi. Từ khi chồng bệnh nặng bà luôn sợ hãi, bà không còn tâm trạng quan tâm đến những người khác, chỉ cần gia đình của mình được khỏe mạnh và hạnh phúc, những thứ khác đều không quan trọng.

Nhan Khuynh lặng lẽ nhìn, nhịn không được thầm gật đầu. Cô cảm thấy cặp vợ chồng này đều là người tốt, thảo nào lại có một đứa con trai hiếu thảo và biết ơn như Chúc Dương đây. Thôi thì cho họ một lời khuyên.

“Vấn đề tiền bạc không cần lo, nhà họ Chúc nhiều đời làm việc thiện, tổ tiên che chở phù hộ có thừa, nên đường tiền tài bây giờ không còn phải lo lắng.”

“Chị nói vậy là sao?” Trước đây Chúc Dương đã nghe Nhan Khuynh nói qua một lần rồi, cậu còn cho rằng cô đang an ủi mình. Bây giờ lại nghe cô nhắc tới, lúc này cậu mới nghiêm túc nghĩ.

“Tôi nói thật, hôm nay khi tôi đến nhà cậu, nhìn sơ một vòng, chắc là ở trong căn nhà hiện tại của cậu.”

“Nhà hiện tại? Cháu đang nói đến căn nhà cũ à?” Ba Chúc Dương kinh ngạc. Không phải ngạc nhiên chuyện trong nhà có nhiều tiền, mà là bị sốc khi Nhan Khuynh có thể bói ra chuyện bí ẩn này.

Ngược dòng thời gian, đó đều là những chuyện khi còn nhỏ của ba Chúc Dương. Ông mơ hồ nhớ lại, vào thời điểm đó, ông nội Chúc Dương trước khi mất, ông nói rằng tổ tiên có để lại sản nghiệp cho con cháu. Nhưng mà ông cố Chúc Dương và mấy người già cùng thế hệ đều chết đột ngột, không kịp trăn trối gì, nên không biết vàng mà tổ tiên giấu đặt ở nơi nào, ông nội và ông cố Chúc Dương đã tìm hai đời rồi đều không thấy. Cuối cùng, chỉ có thể xem như chỗ vàng đó chưa bao giờ tồn tại, truyện được dịch miễn phí bởi app t y t

Vốn dĩ bố của Chúc Dương cũng gần như quên đi vụ này, cho nên bây giờ Nhan Khuynh nhắc tới, mới đặc biệt ngạc nhiên đến thế.

“Cháu… Cháu thật sự tìm được sao?” Bố của Chúc Dương cực kỳ kích động, đó không phải là khoảng tiền nhỏ, mà là cơ hội để vực dậy nhà họ Chúc.

“Chú cứ yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì hết. Chú thử nói một chữ đi, con sẽ dựa vào đó rồi đoán.”

“Thật sao?” Bố của Chúc Dương đã từng gặp nhiều đại sư huyền học bói chữ khác trước đây, ông ấy ngay lập tức nói ra từ đầu tiên loé lên trong đầu mình.

“Chữ rất hay! Giống như bẻ khớp ngón tay.” Nhan Khuynh bấm tay tính toán một khoảng thời gian, nói: “Ba giờ chiều mai rất hợp để cầu tài.”

“Được được được, chú nghe theo cháu hết.” Bố của Chúc Dương vô cùng kích động, thiếu điều thờ phụng Nhan Khuynh.

Nhan Khuynh cũng không khách sáo, cô lập tức sắp xếp lịch trình cho ngày mai.

“Như vậy đi, sáng sớm ngày mai cháu sẽ đến trị bệnh cho chú trước, sau đó mọi người đưa chú đi khám sức khỏe, chắc chắn chú không sao rồi, thì chúng ta sẽ xuất viện trở về vịnh Thiên Nga, đi tìm sản nghiệp tổ tiên để lại.”

Nói vừa xong, Nhan Khuynh nhìn đồng hồ, đã sắp bốn giờ rồi, thế là tạm biệt mọi người rồi về nhà.

Chúc Dương nói với ba mẹ một tiếng, rồi vội vàng đuổi theo tiễn cô ra ngoài. Nhan Khuynh nhân cơ hội đó dặn dò Chúc Dương vài câu, yêu cầu cậu ta chuẩn bị những thứ bắt buộc phải dùng vào ngày mai.

Vừa đi đến cổng bệnh viện, Nhan Khuynh mới dừng lại: “Quay về đi! Sáng ngày mai tôi lại đến.”

“Ừm.” Chúc Dương gật đầu, nhưng lại không có ý rời đi, ngược lại nói với Nhan Khuynh: “Đã muộn lắm rồi, để tôi đưa chị về.”

“Đi xe đạp?” Cô vẫn còn nhớ vụ cá cược trước khi ra ngoài, Nhan Khuynh thuận miệng nói đùa với Chúc Dương.

“Đúng rồi á.” Ngoài dự đoán của Nhan Khuynh, lần này Chúc Dương lại vui vẻ đồng ý, thậm chí còn chủ động đưa Nhan Khuynh đến bên đường rồi đạp xe đến.

“Chị Nhan, lên không?” Chúc Dương cưỡi xe đạp mỉm cười nhìn cô, cậu ta còn cảm thấy bản thân lợi hại muốn chết. Nhưng xui một cái là xe đạp công cộng ở gần bệnh viện không có yên sau. Nói cách khác, Nhan Khuynh hoàn toàn không có chỗ để ngồi.

Nhan Khuynh lập tức thấy đau đầu, nhà ai xui xẻo đẻ đứa con này vậy, mau chóng vứt đi đi!



Nhưng đến cuối cùng thì Chúc Dương vẫn đưa Nhan Khuynh về. Nhưng mà là đi bằng taxi. Khi cậu trở về bệnh viện, thì phát hiện bố mẹ vẫn còn thức.

“Con bé đó rốt cuộc là ai?” Đối với Nhan Khuynh, bố mẹ của Chúc Dương vẫn còn rất xa lạ.

Chúc Dương thấy thế, vội vàng kể cho bố mẹ nghe về Nhan Khuynh, nhân tiện cậu cũng nói về vấn đề ngôi nhà mà cô ấy đã nói tới.

Những trải nghiệm thần bí khiến bố mẹ Chúc Dương kinh ngạc, nhịn không nổi phải hỏi Chúc Dương: “Vậy cô gái đó, con mời từ đâu đến? Cảm thấy danh tính không tầm thường, không phải là đệ tử của đại sư nào đó chứ!”

Chúc Dương đứng hình ba giây: “Chị ấy làm môi giới bất động sản, ở trong căn nhà nhỏ cũ nát nhất trong khu phố thương mại.”

Nhớ lại tình hình của cửa hàng phố thương mại, bố mẹ Chúc Dương im lặng không nói gì, lòng thầm nghĩ đại sư huyền học bây giờ ai cũng ẩn mình như vậy sao?



Bên này Chúc Dương thở phào nhẹ nhõm, nhưng ở bên một phía khác, tình huống của viện trưởng bệnh viện thì đã trở nên kỳ dị.

Những lời mà Nhan Khuynh nói vào đêm đó đã tạo ra ảnh hưởng không nhỏ đến với ông ta, đặc biệt là sau khi Nhan Khuynh rời đi, ông luôn cảm thấy như có vật nặng nào đó quấn lấy chân mình, khiến ông ta cứ đi khập khiễng, không được suôn sẻ cho lắm.

Nhưng kì lạ là hôm nay cũng có rất nhiều việc phải làm, đến giữa đêm, phòng cấp cứu vẫn chật kín bệnh nhân, ông không thể không giúp một tay, tiếc là năng lực có hạn. Cuối cùng, xém chút nữa viện trưởng và người nhà của hai bệnh nhân đang nguy kịch xảy ra xô xát.

Không có nguyên nhân nào khác, vị viện trưởng này thật sự không phải vì y thuật chữa bệnh xuất sắc mới được bầu làm, mà ông ta đã sử dụng một chút thủ đoạn mới thành công ngồi lên vị trí đó. Nhưng mặc dù như vậy, thì năng lực quản lý của ông ta cũng rất tốt, kể từ khi ông ta tiếp quản bệnh viện cho đến nay, dù tay chân cũng không sạch sẽ, nhưng cũng hiếm khi xảy ra sự cố.

Nhưng dưới vẻ mặt bình tĩnh đó, thực sự đã giấu đi những việc làm dơ bẩn.

Viện trưởng đã làm một việc trái với lương tâm mà không dám để ai biết, chính là vào năm ông ta tranh cử chức viện trưởng, đã từng xảy ra một vụ tai nạn trong lúc chữa bệnh.

Một cô gái được chuyển viện đến từ tỉnh gần đó cần làm phẫu thuật gấp, nhưng lúc đó ông ta vừa mới đi uống rượu với lãnh đạo thành phố về, và lúc đấy ông còn tự tay mổ cho cô gái đó, chỉ sai một bước nhỏ, ông đã lấy đi tính mạng của cô gái trẻ.

Sau này, để dập tắt những tin đồn xấu, ông ta đã bỏ tiền bồi thường cho tánh mạng của cô gái.

Nhưng sự việc đó đã qua năm sáu năm rồi, gia đình cô gái đó cũng không có ý tìm tới nữa. Thế nên tội trạng ông ta hoàn toàn được tẩy trắng.

Thế mà không biết tại vì sao, hôm nay ông ta luôn không ngừng nhớ lại chuyện khi đó, thậm chí ông ta còn thường xuyên nhìn thấy khuôn mặt của cô gái chết không nhắm mắt kia thỉnh thoảng hiện ra trước mắt.

Chính vì như thế, viện trưởng thức đến sáng ngày hôm sau, mới vác cái thân xác kiệt sức về nhà.

Không biết có phải do mệt mỏi quá sức không, mà vị viện trưởng này cảm thấy chân đạp chân ga không được vững lắm, sẽ luôn đột nhiên có một chân đạp thật mạnh.

Cảm xúc buồn bực khiến tâm trạng của viện trưởng càng thêm tồi tệ, nhưng sau khi ông về nhà, thì những phiền muộn trong lòng của ông đã lên đến đỉnh điểm.

Vợ viện trưởng đang làm bữa sáng, thấy ông về đến nhà thì rất vui.

“Ông về rồi à? Đồ ăn sắp nấu xong rồi, mau rửa mặt thay đồ đi, rồi xuống ăn cơm!” Vợ viện trưởng nhẹ nhàng dặn dò, sau đó tiếp tục vào bếp nấu ăn.

Một lúc sau, bà thấy viện trưởng đứng bất động ở cửa phòng, còn cho rằng ông ấy muốn nói gì đó, thế là bà nhân cơ hội kể cho ông ấy nghe chuyện trong nhà gần đây.

“Đúng rồi, kết quả thi trong tháng của con có rồi, điểm không tệ, giáo viên nói ngữ văn, khoa học đều khá tốt, nhưng em hỏi con, thì con luôn im lặng, chút nữa anh thử nói chuyện với con thử xem? Còn chuyện bên mẹ anh nữa, mẹ nói gần một tháng nay anh không về, mẹ kêu anh về nhà thăm bả...”

“Đừng nói nữa!” Nếu là viện trưởng của trước kia, thì ông vẫn chịu nghe vợ mình lải nhải một hồi, nhưng bây giờ ông tự dưng lại cảm thấy rất khó chịu. Cuối cùng, vợ viện trưởng còn chưa nói xong, thì hai vợ chồng đã cãi nhau om sòm lên.

“Bà có thể bớt nói lại được không, chỉ cần tôi về nhà là được chứ gì? Nghe thôi cũng đã thấy bực mình rồi!” Ông hung hăng đẩy người vợ ra, lần này, bà vợ ngã đập mình vào bệ bếp.

Con trai viện trưởng ở trong phòng nghe thấy tiếng động lớn, ngay lập tức cậu đứng chắn trước mặt mẹ mình.

“Ông đang làm cái gì vậy?” Cậu con trai vô cùng tức giận: “Bình thường ông coi cái nhà này như nhà nghỉ thì thôi đi, bây giờ lại còn đánh vợ nữa? Mẹ! Không được thì ly hôn với ông ta đi, con đi theo mẹ! Con sẽ nuôi mẹ!”

Cậu con trai thật sự cảm thấy tức thay cho mẹ cậu ta. Cũng đâu phải mẹ cậu không có công việc, chuyện trong chuyện ngoài đều có thể gánh vác, cậu cũng đã lớn như thế rồi, học cũng khá, sớm thôi cậu sẽ có thể bảo vệ được cho mẹ, hà cớ gì phải chịu đựng sống chung với người đàn ông tồi như thế?

Cái gia đình này mẹ cậu phải một tay lo liệu từ lâu rồi, mấy chuyện đó cậu biết hết, cho nên cậu càng thấy bố mình đúng là một người đàn ông tồi.

“Đồ mất dạy!”

Ông hoàn toàn không ngờ rằng lại nghe được những lời này từ chính miệng đứa con trai của mình, viện trưởng giận sôi máu. Nhưng con trai viện trưởng còn tức giận hơn ông nhiều, cậu lập tức cười nhạo nói: “Rác rưởi đánh vợ không đủ tư cách nói chuyện với tôi!”

“Mày… Mày!” Viện trưởng rất muốn đánh chết đứa con này, nhưng con trai đã lớn rồi, đã không còn nằm trong sự kiểm soát của ông nữa. Cuối cùng, ông chỉ có thể tức giận quay người bỏ đi.

“Hừ! Người như vậy mà còn làm bác sĩ, không chừng là bác sĩ lang băm.”

Đã đi rất xa nhưng ông vẫn nghe thấy tiếng chửi của con trai mình, viện trưởng dừng lại, bực tức trong lòng ngày càng nhiều. Nhưng khi ông đi xuống lầu, thì phát hiện xe bị người khác đập phá.

Trên kính chắn gió ở đầu xe, túi nilon đựng rác bị vứt ngổn ngang ở chỗ đó, và kính chỗ ngồi lái xe bị nứt giống y như mạng nhện, nhìn thôi cũng khiến người ta ghê tởm.

Hôm nay thật là xui xẻo quá mà!

Viện trưởng cảm thấy đau đầu khủng khiếp, cuối cùng, ông ta quyết định đi đến chỗ người tình của mình để thư giãn.

Gần đây ông ta đã tìm thấy một cô ý tá xinh đẹp trong bệnh viện, lén lút qua lại với nhau, nơi đó cực kỳ thích hợp để giảm bớt những chuyện phiền muộn.

Vì thế, ông ta đã nhanh chóng bấm số của công ty bảo hiểm, nhờ người đưa xe của ông đến cửa hàng 4S. Tiếp theo, ông gọi một chiếc taxi chở đến chỗ người tình của mình.

*Cơ sở bảo dưỡng xe ô tô 4S là các trung tâm bảo dưỡng, sửa chữa và trưng bày xe ô tô chính hãng đáp ứng đủ các điều kiện sau: có không gian trưng bày sản phẩm (Showroom), có dịch vụ sửa chữa và bảo dưỡng (Service), cung cấp phụ tùng chính hãng (Spare parts) và thu thập ý kiến phản hồi từ khách hàng (Survey).

Nhưng chỉ có thể nói là khi người ta gặp chuyện xui xẻo thì nuốt nước miếng cũng sặc. Khi viện trưởng đến nhà người tình, ông gõ cửa nhưng lại không thấy cô ta trả lời. Ông lấy chìa khoá dự phòng ra và mở cửa, phát hiện cô y tá không biết đã đi đâu và không có ở nhà.

“Thật là…” Viện trưởng bực mình gọi điện thoại cho người tình, sau khi cô ta nói sẽ lập tức quay về, sắc mặt của ông mới hơi tươi tắn trở lại.

Dựa vào ghế sofa, sự im lặng ngắn ngủi khiến viện trưởng cuối cùng cũng cảm thấy được thư giãn, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Không bao lâu sau, ông mơ mơ màng màng, cảm thấy hình như có tiếng con gái đang gọi tên ông.

Có phải là cô y tá về rồi không? Ông quay đầu nhìn lại theo bản năng, nhưng lại không nhìn thấy gì. Tuy nhiên ngay sau đó, có một đôi bàn tay nhỏ lạnh lẽo mềm mại vuốt chân ông, cho đến khi chạm vào bắp chân.

“Khá thú vị đấy!” Viện trưởng ra vẻ phong lưu chọc một câu, ông dùng chân đạp vào ngực cô gái, nhưng khoảnh khắc ông cúi đầu xuống, xém chút nữa bị dọa đái ra quần.

Người nằm dưới chân ông hoàn toàn không phải là cô y tá trong tưởng tượng của ông, mà là cô gái lúc trước đã chết do tai nạn ngoài ý muốn.

Lúc này, cô đang nghiêng đầu, cười với ông, một nụ cười kinh dị.

“Tôi xoa bóp như vậy ông thoải mái không?”



Tác giả có lời muốn nói:

Chị gái quỷ nóng pỏng: Mùa hè nóng nực được mát xa thoải mái, ngài đáng được nhận lấy!

Beta: beta lúc 3h sáng ghê vãi mo (T_T)…

.