Bấm Tay Tính Toán, Hôm Nay Anh Ắt Sẽ Gặp Đại Nạn

Chương 10: Chương 10 :




[[Xuyên Sách] Bấm Tay Tính Toán, Hôm Nay Anh Ắt Sẽ Gặp Đại Nạn]

“Chim hoàng yến của Ngụy Nguyên?” Cảnh Hoài lúc đầu cảm thấy khó tin, nhưng sau khi nhìn qua Nhan Khuynh mấy năm nay đã trải qua những gì, lại càng cảm thấy không ổn chút nào.

Không nói chuyện khác, chỉ nói chuyện tình cảm với Ngụy Nguyên mà thôi, vừa nhìn nội dung lời nói đã có thể cảm thấy Nhan Khuynh rất giỏi thỏa hiệp. Nếu không phải vì hai mươi ba vạn năm đồng cuối cùng tát vào mặt còn tát rất dứt khoát thì ngay cả người ngoài cuộc như Cảnh Hoài cũng tức muốn hộc máu.

Thời gian trước, những gì Nhan Khuynh nói khi khuyên nhủ Ngụy Nguyên trong quán cà phê đã khiến Cảnh Hoài cảm thấy khó chịu.

Có vẻ như cô gái này từng coi Ngụy Nguyên là tình yêu đích thực của mình, thậm chí sau khi cô rời đi còn nhắc nhở hắn ta chuyện bị cắm sừng.???

“Vậy Ngụy Nguyên đang yêu ai, phá phách như vậy chỉ để mở đường cho người đó?”

“Là một minh tinh nhỏ bé tuyến 18.” Cấp dưới đã điều tra rõ ràng, lập tức gửi ảnh chụp cho Cảnh Hoài.

Cảnh Hoài liếc nhìn, không khỏi cười lạnh một tiếng: “Mắt nhìn người kiểu gì vậy? Cô này vừa xem ảnh là biết không bao giờ chịu an phận rồi.”

Nói như vậy, Cảnh Hoài cảm thấy Nhan Khuynh không tồi lắm. Dám yêu dám hận, sau khi chia tay cũng không dây dưa. Đồng thời, ấn tượng về cậu em họ Ngụy Nguyên này càng tệ hơn, cứ thế phân phó cho cấp dưới.

“Ngăn người của Ngụy Nguyên lại, không cho bọn họ làm phiền Nhan Khuynh.” Chia tay xong rồi còn lên đó làm gì? Đừng có mà làm hư con gái tốt nhà người ta.

“Vâng!” Cấp dưới vốn đã không hài lòng với tác phong của Ngụy Nguyên, nghe Cảnh Hoài ra lệnh lập tức rời đi. Ngược lại, thư ký vẻ mặt trầm tư, cho rằng Cảnh Hoài quá để ý Nhan Khuynh? Rốt cuộc thì anh thường không thích can thiệp vào công việc đời tư của người khác.

Cảnh Hoài nhìn ra trong lòng anh ta nghĩ gì, liền chỉ ra: “Cô gái này không phải người mà cậu có thể khiêu khích đâu, sau này gặp mặt nhớ tôn trọng một chút. Nhà họ Chúc hợp tác tôi đồng ý rồi, coi như là thiện duyên đi.”

Nói xong anh lại nhìn ảnh chụp của Nhan Khuynh, tự nhủ cô gái này thực sự có bản lĩnh, mặt mày cũng đẹp, chỉ tiếc mắt mù quá.

Yêu phải cái thằng mắc dịch gì thế này!

Mà Nhan Khuynh lúc này ở thành phố A còn không biết bản thân đã bị gán mác mắt mù, vẫn đang nhàn nhã với cuộc sống của mình.

Tiền của Chu gia đã đến, trong tay cô có rất nhiều tiền, sau đó cô tìm được một căn nhà mình muốn ở khu có phong thủy tốt trong trung tâm thành phố, cô định chuyển đến ở trong hai ngày này. Còn việc trang trí quán trà phong thủy vẫn đang được tiến hành, cần một thời gian nữa mới khai trương.

Hôm nay gia đình Chúc Dương mời Nhan Khuynh đến ăn cơm, lúc Nhan Khuynh tới thì mẹ Chúc Dương đang nấu ăn.

Nhan Khuynh vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm, nhìn kỹ lại cơ bản đều là món ăn yêu thích của cô.

“Cô lúc nào cũng tốt như vậy!” Nhan Khuynh không hay để ý những thứ khác, chỉ có ăn uống mới làm cô vui. Đặc biệt là hải sản, cá sông, cua, tôm càng, cơ bản là không chống cự lại được. Hơn nữa, mẹ Chúc Dương nấu ăn rất giỏi, Nhan Khuynh cũng không phải người ngoài nên ăn vạ trong phòng bếp không chịu ra.

“Cháu đến rồi à?” Mẹ Chúc Dương quay đầu nhìn cô, chợt nhớ tới lời chồng nói lúc trước: “Chú con nhờ cô nói với con, sau này khi quán trà của con khai trương, chú ấy sẽ dẫn mấy người bạn đến ủng hộ.”

“Thật tốt quá, các ông chủ trong giới kinh doanh đều là kim chủ á nha!” Nhan Khuynh cười đáp lại.

“Cái gì mà kim chủ rồi không phải kim chủ chứ! Con bé này!” Mẹ Chúc Dương không nhịn được nhéo mặt Nhan Khuynh Sau đó, bà gắp một miếng tôm mới chiên đút vào miệng Nhan Khuynh, truyện được dịch miễn phí bởi app t y t

Nhà họ Chúc không có con gái, Nhan Khuynh lại có ân cứu mạng nên mẹ Chúc Dương coi cô như là con gái của mình.

Chúc Dương đứng ở cửa phòng bếp nhìn một hồi, không khỏi bật cười. Cảm thấy thật tuyệt khi được biết Nhan Khuynh.

Hai mươi phút sau, mẹ Chúc Dương đã dọn xong tất cả các món ăn, vừa lúc ngoài cửa có tiếng mở ra.

“Con cảm thấy chú tới đúng lúc không? Không giúp một chút tí nào mà trở về liền chờ ăn đồ làm sẵn.” Mẹ Chúc Dương trêu chọc nói.

Nhan Khuynh cũng cười đáp: “Vậy bớt cho chú ấy một cái xương sườn đi. Hôm nay xương sườn của cô trông ngon lắm!”

“Tiểu Nhan, lương tâm của cháu đâu rồi!” Hai người đều trầm mặc không nói, bố Chúc Dương nghe thấy được, cười chỉ vào phía sau mình, nói: “Không phải là vì giới thiệu khách hàng cho cháu mà chú về muộn sao? Tiểu Nhan cùng Tiểu Dương đều ở đây! Để chú giới thiệu cho cháu.”

Nhan khuynh đi đến hiên nhà và gặp người đứng sau bố Chúc Dương.

Là một người đàn ông trung niên rất hào phóng, vừa thấy là biết có tiền có tài. Nhưng không biết vì sao, giữa hai lông mày có một chấm đen xui xẻo, tựa hồ sắp gặp xui xẻo. Nhưng cũng không quá rõ ràng, bởi vì phong thủy của nhà Chúc Dương đã bị Nhan Khuynh thay đổi rất tốt. Thế là chút xui xẻo đó nhanh chóng bị cuốn trôi, Nhan Khuynh có chút không xác định.

Ngược lại Chúc Dương liếc mắt một cái liền nhận ra người, hiếm thấy nhiệt tình kêu một tiếng: “Chú Dương.”

Người bạn họ Dương này và bố Chúc Dương quen biết nhau từ bé, quan hệ rất tốt. Lúc trước ở Yến Kinh cũng giúp nhà họ rất nhiều, hôm nay tới đây cũng vì thăm bố Chúc Dương vừa khỏi bệnh.

Bởi vậy mà bố Chúc Dương cũng rất nhiệt tình, kéo Nhan Khuynh đến trước mặt bạn mình.

“Đây là Tiểu Nhan, chuyện trước đây của nhà chúng ta đều là nhờ vào cô ấy.”

“Chào ạ.” Nhan Khuynh chào hỏi.

“Xin chào, xin chào.” Người bạn nọ gật đầu, tuy nhẹ nhàng nhưng cũng không nhiệt tình.

Ở trong mắt người này xem ra Nhan Khuynh đúng thật là có bản lĩnh. Dù sao thì chuyện của bạn mình ông ta cũng nghe được một ít. Nhưng vẫn như cũ cảm thấy thật thần kỳ.

Huyền học sao mà dễ học vậy được, nếu thực sự dễ dàng thì đám thầy huyền học ở Yến Kinh cũng không tới mức râu ria dài ngoằn.

Huống chi, đối với phương pháp thần kỳ của Nhan Khuynh mà nhà họ Chúc miêu tả, e rằng những lão già đó cộng lại không bằng một ngón tay của cô, cho dù dùng chân nghĩ cũng biết là không thể nào.

Nhưng cho dù không tin, ông ta cũng không biểu hiện ra ngoài. Vẫn rất lịch sự.

Nhan Khuynh cũng có thể coi như là già đời, kiếp trước cô gặp qua rất nhiều chuyện, đương nhiên hiểu người này suy nghĩ cái gì. Cũng chẳng để tâm lắm.

Có giỏi hay không thì điều đó không phụ thuộc vào ngoại hình bản thân. Huống chi, người này tính tình khá là kín đáo, cho dù có hoài nghi cũng không lộ ra ngoài. Đối với những người có thể tôn trọng người khác, Nhan Khuynh cũng sẵn sàng tôn trọng ông ta.

“Hừ! Còn nhỏ tuổi nữa đâu mà kiến ​​thức cũng không có, con kết bạn cái dạng gì đấy!” Nhan Khuynh mặc kệ ông chú mới tới, nhưng hai người ông và cụ cố của nhà họ Chúc thật sự tức giận. Lượn lờ ngay trước mặt bạn bố Chúc Dương, ông cụ đánh giá một hồi liền ghét bỏ.

Mà ông nội Chúc Dương cũng giương mắt tam giác: “Chỉ là đứa nhỏ này, lúc nó tè ra quần tôi cũng nhìn thấy, sao bây giờ lại kiêu ngạo như vậy. Cháu Nhan không khó chịu, ông đây sẽ giúp cháu trút giận.”

“Làm sao trút giận đây? Ông muốn đánh ông ấy cũng không được.” Nhan Khuynh cúi đầu ăn cơm, nhân tiện đè nén nụ cười trên môi.

Ông nội Chúc Dương nghe xong cứng họng, lâu sau mới nghẹn ra được một câu: “Vậy ông đi báo mộng bố ông ta!”

Ông cố cũng lập tức nói thêm: “Vậy ông đi báo mộng ông của ông ta!”

Nhan Khuynh rất bình tĩnh: “Nhưng nhìn tuổi tác của chú Dương thì hẳn bố và ông nội đều đã qua đời.”

Ông nội và ông Tằng cùng nhau tự kỉ: Mấy lão già Dương gia chết sớm quá, hận!

Hai ông lão thật đáng yêu, Nhan Khuynh nhịn không được cười tới mức khóe mắt ngân ngấn nước. Chúc Dương ở bên cạnh không nghe được cuộc đối thoại giữa Nhan Khuynh và hai ông lão, còn tưởng rằng Nhan Khuynh vì bị coi thường mà khó chịu, sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Ngay cả bố mẹ Chúc Dương cũng thay đổi từ nhiệt tình sang lịch sự sau khi họ phát hiện ra.

Đặc biệt là mẹ Chúc Dương, lúc ăn cơm còn lén lút véo bố Chúc Dương một cái, anh xem anh làm gì kìa, làm con gái tủi thân rồi!

Bố của Chúc Dương cũng rất bất đắc dĩ, làm sao ông biết được lão Dương lại nhìn bề ngoài mà đánh giá người ta đâu!

Cuối cùng, bữa ăn bắt đầu vui vẻ, nhưng lại dần lạnh nhạt về sau, cuối cùng người bạn họ Dương này phát hiện bản thân bị nhà họ Chúc chặn luôn. Nhưng mà ông ta cũng không tức giận bởi vì nhà họ Chúc luôn bênh vực người của mình. Ông ta nghi ngờ Nhan Khuynh làm bạn mình giận cũng là điều bình thường.

Chỉ là ông ta rất kinh ngạc, không ngờ địa vị của Nhan Khuynh trong lòng Chu gia lại cao như vậy. Chẳng phải mới gặp nhau không lâu sao? Ông ta cân nhắc, đánh giá về Nhan Khuynh cũng tăng hơn rất nhiều.

Cuối cùng sau bữa tối, Nhan Khuynh nhìn thời gian không còn sớm nên rời đi. Chúc Dương vội vàng tiễn cô đi.

Trước khi ra cửa, mẹ Chúc Dương còn đuổi theo đưa vào tay cô một hộp cơm.

“Tiểu Nhan cầm đi, sáng mai là có thể ăn nóng. Đừng để nguội, nếu không ăn được thì mang ra tiệm bảo chị bên nhà con làm cho.”

“Cám ơn cô.” Cô ngửi thấy mùi qua hộp cơm, chắc là bánh bao gạch cua. Nhan Khuynh cười vui vẻ.

“Đúng là mũi mèo!” Mẹ Chúc Dương xoa tóc Nhan Khuynh, sau đó nói với Chúc Dương: “Nhìn chị con lên xe rồi trở về nhé.”

“Vâng.” Chúc Dương xỏ giày đồng ý. Thuận tiện đưa khẩu trang cho Nhan Khuynh, gần đây thành phố A nhiều sương mù, cẩn thận vẫn hơn.

“Tiểu Dương bây giờ đã lớn rồi.” Người bạn họ Dương và bố của Chúc Dương cũng đi tới cửa, nhìn thấy hai người qua lại không khỏi cảm thán.

“Cũng không tệ, nhóc này học tập Tiểu Nhan đấy.”

“Ừ.” Ông ta cười đồng ý, trong lòng thở dài, gia cảnh của bạn cũ thật sự không có chút thay đổi nào.

Tuy nhiên, Nhan Khuynh đang chuẩn bị ra ngoài thì đột nhiên dừng lại khi nghe thấy họ nói chuyện. Ngay khi người bạn họ Dương đang nói chuyện, Nhan Khuynh tự nhiên cảm thấy không nói nên lời. Cô quay đầu lại, nhạy cảm nhìn chằm chằm người bạn một lúc, chợt hiểu ra nguyên nhân.

So với lúc vào cửa, vận khí giữa hai lông mày của người này nghiêm trọng hơn rất nhiều. Vấn đề là, có một chút màu đỏ nhạt trên ấn đường của ông ta.

Đỏ đậm phá ấn, hỏa ách quan phi. Điều này có nghĩa là người bạn họ Dương này sẽ sớm gặp điều gì đó, hoặc vướng vào kiện tụng, hoặc gặp hỏa hoạn. Kết hợp với xui xẻo trên người ông ta thì có khi còn hơn thế.

Nhan Khuynh suy nghĩ một chút, cuối cùng cẩn thận nói: “Hôm nay chú sẽ mất tiền, buổi tối tốt nhất đi ngủ sớm một chút.”

Nói xong Nhan Khuynh liền đi, còn người bạn họ Dương kia thì chỉ coi như cô nói giỡn, cũng không để bụng nhiều.

Ngược lại, bố của Chúc Dương hiểu Nhan Khuynh sẽ không vô cớ mà đùa giỡn, chẳng sợ bởi vì bạn thân chậm trễ mà không vui, cuối cùng dặn dò thêm vài câu: “Ông nên nghe Tiểu Nhan, mạng của tôi và Tiểu Dương là cô ấy cứu đấy.”

“Hiểu rồi, hiểu rồi.” Người bạn gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng lại không nghe. Đúng là ông ta đến thành phố A để thăm Chu gia, nhưng đó cũng là vì một dự án. ông ta đã đầu tư vào một dự án bất động sản ở đây trước đây. Giờ thấy dự án sắp hoàn thiện nên mới tranh thủ ghé qua xem.

Hành trình đã lên lịch sẵn, sau khi từ nhà họ Chúc về ông ta liền đi công trường gặp người.

Họ đều có gia đình và công việc kinh doanh, nhóm người này tụ tập với nhau, tuy rằng không đến mức gọi tiểu thư trong quán ra nhưng mạt chược và tiệc tối nhất định là không thể thiếu.

Tiểu thư: ở đây chỉ mấy chị gái làm công việc thân xác=))

Người bạn họ Dương ở nhà họ Chúc ăn không ngon, nhưng sau khi ra ngoài cũng ăn cũng khá hơn chút. Tuy nhiên khi mở bài đánh thì mọi thứ trở nên không ổn lắm.

Theo tình hình vừa rồi, để lấy lòng ông ta thì người trên công trường nhất định để ông ta ăn tiền coi như làm ông ta vui lòng.

Nhưng tối nay bài trong tay lại tệ tới mức người ta muốn đưa tiền cũng khó.

“Cái này… Dương tổng, sao chúng ta không đổi cái khác nhỉ?” Rõ ràng là ông ta không vui, những người phụ trách công trường cũng toát mồ hôi hột. Tự đáy lòng mà nói, vận khí của Dương tổng quá tệ! Ngay cả người châu Phi cũng không đen mặt như vậy.

Còn người bạn Dương khi chơi cũng rất tức giận, cảm thấy dù thế nào cũng phải thắng nên đã bám chặt vào mạt chược không buông.

Chơi tới cuối cùng mới nhận ra thế mà ông ta đã tiêu đi ba mươi vạn NDT. Số tiền nhỏ này ông ta đương nhiên không để ý, nhưng trong lòng đột nhiên thắt lại, ông ta đột nhiên nhớ tới lời nói của Nhan Khuynh: “Hôm nay chú sẽ mất tiền.”

Chuyện này cũng quá thần kì! Người bạn họ Dương châm một điếu thuốc và rít một hơi thật sâu, tim bắt đầu đập loạn nhịp.

Không phải ông ta không tin vào huyền học, chỉ là đơn giản cảm thấy rằng Nhan Khuynh còn quá trẻ và bố Chúc Dương đang phóng đại. Nhưng nếu bố của Chúc Dương không có nói quá thì sao?

Nghĩ đến lời căn dặn của bố Chúc Dương trước khi rời khỏi Chu gia, người bạn họ Dương càng cảm thấy bất an. Rốt cuộc, Nhan Khuynh còn nói một câu nữa, buổi tối tốt nhất đi ngủ sớm một chút.

Ngủ sớm hơn? Có phải vì lúc ngủ sớm có thể tránh cái gì không?

Càng nghĩ về nó càng cảm thấy có điều gì đó không ổn, thậm chí sau lưng đã nổi đầy da gà. Cuối cùng, người bạn họ Dương vội vàng hoãn bữa tiệc, nói rằng muốn về nghỉ ngơi ngủ sớm.

Dù sao ông ta cũng là ông chủ lớn của Yến Kinh, tuy rằng cảm thấy chiêu đãi không tốt rất muốn đền bù. Nhưng ông ta nhất quyết quay về nên không ai dám ngăn cản, cũng chỉ có thể đưa ông ta trở lại khách sạn đàng hoàng.

Nằm trên giường trong khách sạn, người bạn họ Dương liếc nhìn thời gian trên điện thoại, đã mười giờ. Có lẽ bây giờ đi ngủ cũng chưa muộn.

Ông ta nghĩ vậy, cố nhắm mắt lại. Nói cũng lạ, trải qua một đêm này có thể nói khiến ông ta vô cùng bất an. Nhưng vừa nhắm mắt đã chìm vào giấc ngủ, một đêm không mộng mị.

Mãi đến nửa đêm, ngoài cửa sổ mới nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát yếu ớt. Chờ thức dậy vào ngày hôm sau, vừa bật điện thoại ông ta đã nhận được tin tức địa phương mới nhất.

“Theo báo cáo của chúng tôi, vào lúc 11:30 tối hôm qua, một đám cháy đã bùng phát tại một câu lạc bộ giải trí ở thành phố A. Vụ hỏa hoạn kéo dài đến 4:00 sáng. Theo tìm hiểu của phóng viên, số người chết được xác nhận đã lên tới hơn 40 người, còn số người bị thương và mất tích thì chưa rõ…”

“Không, không thể nào…” Người bạn họ Dương run tay làm điện thoại rơi xuống đất cộp một tiếng, mặt ông ta bỗng tái mét.

Nguyên nhân không gì ngoài câu lạc bộ giải trí đó chính là câu lạc bộ ông ta đã đến ngày hôm qua.

Tác giả có lời muốn nói:

Cảnh Hoài: Nhan Khuynh chỗ nào cũng tốt, chỉ tiếc mắt mù!

Nhan Khuynh: À thế à.

Một thời gian sau.

Cảnh Hoài: Cục cưng ơi anh xin em mù mắt đi mà!

.