Bấm Tay Tính Toán, Hôm Nay Anh Ắt Sẽ Gặp Đại Nạn

Chương 1: Chim hoàng yến đá đại thiếu gia




[[Xuyên Sách] Bấm Tay Tính Toán, Hôm Nay Anh Ắt Sẽ Gặp Đại Nạn]

Nhà hàng phương Tây đắt nhất ở Yến Kinh.

Nhan Khuynh vừa mở mắt ra liền thấy ngồi đối diện mình là một ông lão, nhìn qua hiền từ hòa ái, nhưng thực ra rất có uy nghiêm. Mấu chốt là, Nhan Khuynh liếc mắt một cái là biết mệnh ông lão này không tốt, sau này cực dễ chết oan chết uổng. Trong vô thức cô đã nghĩ phải tránh xa một chút.

Tuy nhiên, ông lão kia như con thú dữ dưới hồ nhìn chằm chằm cô.

“Nhan tiểu thư, đây là lần cuối cùng tôi nói chuyện hòa nhã như vậy với cô, nếu cô còn quấy rầy thiếu gia nhà tôi, tôi sợ lần sau sẽ không đơn giản như mất việc đâu.”

Thiếu gia của ông ấy? Không được quấy rầy? Nghe sao giống như phim ngôn lù thần tượng máu chó của Đài Loan thế nhỉ? Nhưng ngay sau đó, cô nhìn thấy hình người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng hiện trên màn hình khóa điện thoại của mình, tức khắc càng thêm sốc hơn.

Ôi vãi! Làm sao hắn ta có thể sống tự tin như thế này sau khi trưởng thành thế!

Cả người Nhan Khuynh đều không khỏe. Không phải vì người đàn ông này không đẹp trai mà thật sự là Nhan Khuynh lăn lộn ở trong giới huyền học nhiều năm như vậy nhưng chưa từng nhìn thấy một khuôn mặt tinh tế như vậy.

Một đôi mắt đào hoa rất đẹp, nhưng ngặt nỗi vị trí nốt ruồi ở đuôi mắt lại không tốt. Tự cho mình là phong lưu nhưng không hạ lưu, thế nhưng cô vợ tương lai lại là một người lăng nhăng, nói không chừng phải đội rất nhiều mũ xanh trên đầu.

Về phần ngũ quan có vẻ tuấn tú, tướng mạo nam hay nữ đều phú quý, nhưng mũi lại quá hẹp, không có nhiều phúc khí, đến tuổi trung niên nhất định long đong, về già nhà cửa không yên. Thậm chí Nhan Khuynh còn nhìn ra người này phần lớn sẽ nhận được “phúc” làm cha, cuối cùng biết đâu mấy đứa con bên người đều không phải là nòi của mình.

Mà không biết vì sao, Nhan Khuynh nhìn khuôn mặt của người đàn ông này lại cảm thấy hết sức quen thuộc, hình như đã từng gặp ở đâu đó rồi.

Đúng lúc này, một đoạn ký ức xa lạ như thủy triều ập đến, Nhan Khuynh sửng sốt trong chốc lát, sau đó lập tức hiểu ra tình cảnh hiện tại của mình.

Không ngờ cô lại xuyên sách!

Cô xuyên vào nữ phụ của một bộ tiểu thuyết trên mạng có tên là “Cô vợ nhỏ đào hôn lần 99 của tổng tài bá đạo”. Nội dung cũng rất cũ rích. Nói một cách đơn giản chính là nữ chính vô tình xảy ra tình một đêm với nam chính, sáng sớm hôm sau mở mắt liền bỏ trốn, còn để lại phí qua đêm. Dựa vào cách thức độc đáo này thành công trở thành ánh trăng sáng trong lòng nam chính. Sau này gặp lại lần nữa, nam chính thân là tổng tài bá đạo tất nhiên hiếu thắng cưỡng đoạt, không phải cô thì không cưới.

Nữ chính một bên thì kêu: “Tôi sẽ không theo anh.”, còn một bên thì ở trên giường vui vẻ, xuống giường tiêu tiền của nam chính, chỉ biết cậy miệng, thích mà bày đặt ra vẻ. Giữa đường còn gặp phải vô số nam phụ si tình cam tâm tình nguyện làm lốp dự phòng. Đỉnh đầu nam chính đội cả đống mũ xanh vô hình, ấy thế mà như bị mù mắt chỉ cảm thấy nữ chính mới là đóa sen trắng nhỏ thuần khiết duy nhất trên đời này.

Thật không may, người đàn ông trên màn hình điện thoại của Nhan Khuynh chính là Ngụy Nguyên - nam chính trong bộ tiểu thuyết này.

Thế mà cái tên xui xẻo này còn dám uy hiếp người nữ phụ chưa từng qua đêm với hắn không được quấy rầy hắn ta? Đừng có giỡn, cô chạy còn không kịp nữa là. Nghĩ đến đây, Nhan Khuynh lập tức mở điện thoại lên, xoẹt xoẹt xoẹt nhanh chóng xóa hết tất cả hình ảnh và thông tin liên quan đến tên đàn ông này trong điện thoại.

Đáng ra sớm vậy mới tốt, cần gì phải quậy lên đầu đề Weibo mới ngoan ngoãn nghe lời làm gì! Ông quản gia kia nhìn thấy cô biết điều, ánh mắt càng thêm khinh thường. Cảm thấy người như Nhan Khuynh ngại bần yêu giàu, mới ăn khổ có xíu đã không chịu được, một chút khí thế cũng không có. truyện được dịch miễn phí bởi app t y t

Ông ta lấy trong túi ra một tấm séc ba trăm ngàn NDT đặt ở trước mặt Nhan Khuynh: “Cầm lấy rồi rời khỏi Yến Kinh, sau đó hot search liền biến mất, đây là ân huệ cuối cùng của thiếu gia đối với cô.”

Ba trăm ngàn, còn ân huệ cuối cùng? Nhan Khuynh chỉ cảm thấy thái độ cao quý hơn người của vị quản gia hết sức thú vị. Còn cái hot search kia, đối với Nhan Khuynh cũng chả phải vấn đề gì lớn, không giống nguyên chủ không thể chấp nhận, cảm thấy bầu trời như sụp đổ.

Nói trắng ra, thời điểm Ngụy Nguyên nói chia tay với nguyên chủ vô tình bị tay săn ảnh chụp được. Ngay sau đó, bốn mối tình mà cô ấy trải qua cũng bị phơi bày ra ánh sáng. Trùng hợp là bốn người bạn trai cũ của nguyên chủ đều là mấy thiếu gia có tiếng, hai người trong số đó bao gồm Ngụy Nguyên lại còn là ông xã quốc dân nổi tiếng trong giới giải trí. Có vô số fan não tàn.

Bởi vậy thường xuyên qua lại, nguyên chủ không hiểu tại sao lại biến thành đóa hoa nhỏ bị toàn dân diss, nói cô ấy đâu đâu cũng bám lấy người giàu có, ôm đùi, bán rẻ thân thể dụ dỗ đàn ông để kiếm sống.

Nhưng thực ra tất cả toàn là nói xằng nói bậy. Còn tờ séc ba trăm ngàn kia thì càng không biết là tát vào mặt ai. Bởi vì mấy năm nay chỉ riêng tiền nguyên chủ chi trên người Ngụy Nguyên đã sớm không dừng ở con số ba trăm. Hơn nữa sự khinh bỉ trong mắt của quản gia cũng không hề có căn cứ.

Theo quan điểm của Nhan Khuynh, trong bộ tiểu thuyết này, phàm là bất cứ ai được tác giả đánh giá là đứng đắn đều có tam quan sai lệch, ngược lại chỉ có nguyên chủ - người được định nghĩa là “Nữ phụ ác độc” mới là một người bình thường. Chỉ tiếc là mệnh không tốt.

Tính cả nam chính, tổng cộng cô ấy nói chuyện yêu đương được bốn lần, nhưng cũng chỉ có thể nói là mắt quá mù, gặp toàn mấy tên cặn bã.

Đầu tiên là mối tình đầu thời cấp ba, người kia là cán bộ cao cấp ở thủ đô được cha điều xuống. Khoảng thời gian đó chẳng qua là chơi đùa với cô thôn nữ như nguyên chủ. Nhưng mà nguyên chủ lại vô cùng để tâm, nỗ lực biến mình thành phiên bản tốt nhất để theo đuổi bước chân của đàn anh, cuối cùng cũng trúng tuyển vào Đại học Cẩm Hoa tốt nhất trong nước.

Thế nhưng những việc này không có ý nghĩa gì cả.

Đến với thành phố hào nhoáng, cô ấy mới nhận ra bản thân mình cùng lắm chỉ là một thứ gia vị trong miệng đàn anh mà thôi. Thậm chí lúc trước anh ta chưa từng hôn cô ấy cũng không phải xuất phát từ tình yêu và tôn trọng mà đơn giản vì anh ta sợ dính phải sự nghèo kiết xác của cô ấy.

Mối tình thứ hai là lúc học đại học. Trùng hợp thay, người theo đuổi cô ấy vẫn cứ là vị thiếu gia của một gia đình giàu có. Thực chất tên kia chỉ coi trọng cái danh hiệu “Mỹ nhân học bá” của nguyên chủ, cược xem sau nửa năm mình có thể ôm người đẹp vào lòng hay không. Cuối cùng hệt như đoạn phim máu chó, trước một ngày nguyên chủ định dâng mình lại vô tình nghe được chân tướng, cắt đứt quan hệ.

Đoạn tình thứ ba càng buồn cười hơn, tên tra nam kia là phú nhị đại giả vờ nghèo khó, nguyên chủ khi đó mới bắt đầu đi làm, còn tưởng rằng phú nhị đại thật sự phá sản, đến cả bốn mươi ngàn NDT trong tay đều đưa hết cho hắn. Nhưng cuối cùng phú nhị đại lại chia tay với cô, lý do bởi vì nguyên chủ dối trá, không muốn bán căn nhà ở quê và đưa ba trăm ngàn tệ trong sổ tiết kiệm cũ cho hắn ta lập nghiệp.

Nhưng thực chất không phải như thế, ba trăm ngàn đó là tiền bồi thường cho cha mẹ nguyên chủ sau tai nạn xe cộ, đúng là hết sức ngậm máu phun người. Còn căn nhà kia là kỷ vật cuối cùng cha mẹ để lại cho cô ấy. Thời trung học cô ấy nghèo đến mức phải chép bài cho hơn chục người trong trường để kiếm một bữa cơm thế nên chưa từng nghĩ sẽ động vào nó. Vì vậy cô ấy mới tức giận mà thẳng thừng chia tay.

Về phần tên cặn bã thứ tư hiện tại, cũng chính là nam chính Ngụy Nguyên trong tiểu thuyết lại càng khùng điên hơn. Hắn ta tìm tới nguyên chủ là để đùa giỡn chơi chơi, bởi vì thoạt nhìn nguyên chủ rất giống một người “từng trải”!

Từng trải con mẹ nó! Nguyên chủ rõ ràng là một trạch nữ* bảo thủ đến nụ hôn đầu tiên vẫn còn.

*Trạch nữ, trạch nam: Thường được dùng để miêu tả những cô gái, chàng trai chỉ luôn thích ở trong nhà, lẩn trốn mọi hoạt động bên ngoài.

Nhưng từ một khía cạnh nào đó, câu kia cũng không sai, chẳng phải cô ấy toàn gặp được một đống tra nam cực phẩm hay sao~

Vả lại trong lúc nguyên chủ yêu đương với Ngụy Nguyên cũng không hề có chuyện bao nuôi. Ngoại trừ Ngụy Nguyên tự cho mình là phong lưu, cưỡng ép tặng những món quà xa xỉ đắt tiền cho cô ấy thì nguyên chủ chưa bao giờ tiêu của hắn ta bất cứ khoản tiền nào khác, thậm chí mỗi lần ra ngoài đi ăn đều là AA.

(*) AA: share tiền

Vậy thì một tên đàn ông như vậy rốt cuộc lấy đâu ra tự tin bảo mình đừng quấn lấy hắn ta?

Nhan Khuynh quá ư mệt mỏi. Huống hồ đối với kiểu gia đình xui xẻo có ông quản gia chết oan chết uổng, cùng với tên thiếu gia bị đội mũ xanh chắc chắn cần phải vạch ra ranh giới rõ ràng. Nhan Khuynh nhìn tấm chi phiếu trên bàn với vẻ ghét bỏ, cũng không thèm chạm vào mà mở điện thoại đăng nhập vào ứng dụng chuyển khoản online.

Cô gái này lại muốn làm gì? Quản gia cau mày.

Nhưng cách làm của Nhan Khuynh lại quá bất ngờ, cô thậm chí còn trực tiếp gửi vào tài khoản của Ngụy Nguyên 230 ngàn 50 xu. Sau đó, Nhan Khuynh gửi lịch sử chuyển khoản cho quản gia, bình tĩnh nói: “Đây là tiền lúc trước hắn ta mua quà cho tôi, nếu đã chia tay thì nên phân chia rõ ràng một chút. Tôi không thích nợ người ta mấy thứ này. Mặt khác…”

Nhan Khuynh khựng lại, niệm tình nguyên chủ từng yêu Ngụy Nguyên, vẫn nhắc nhở một câu cảnh tỉnh: “Bảo thiếu gia nhà ông trông coi tình yêu đích thực của mình nhiều một chút, nếu không đỉnh đầu rất dễ biến thành xanh lá đấy.”

Quản gia không ngờ lại nghe được những lời như vậy từ miệng Nhan Khuynh, ông ta trợn to hai mắt, không biết nên nói cái gì. Mà những người xung quanh chú ý đến bàn của Nhan Khuynh cũng trở nên mờ mịt.

Nhan Khuynh cóc thèm để ý, móc ví ra, đặt tiền mua ly cà phê lên bàn, đứng dậy rời đi.

Nhưng vừa tới cửa liền đụng mặt Ngụy Nguyên đang đứng ở đó. Hiển nhiên hắn ta nghe được câu nói đỉnh đầu biến màu xanh lá lúc nãy của cô, hiện tại sắc mặt khó coi đến đáng sợ.

Thế nhưng Nhan Khuynh không hề sợ hãi, ngược lại còn hào phóng vỗ vỗ vai nam chính: “Người anh em yên tâm! Sau này tôi nhất định sẽ không quấy rầy anh. Ngoài ra tất cả tiền quà trong thời gian qua đã tính toán rõ ràng, anh chú ý kiểm tra mà nhận. Còn đồ tôi cho anh, anh cũng không cần trả lại cho tôi, coi như cho chó ăn mà thôi.”

Nói xong, Nhan Khuynh quay đầu rời khỏi nhà hàng tây, không thèm để ý vẻ mặt Ngụy Nguyên trở nên khủng bố thế nào.

Dù sao đối với Nhan Khuynh mà nói, không chỉ Ngụy Nguyên, mà cả ba người bạn trai cũ lúc trước của nguyên chủ, tên nào cũng là một đống rác rưởi.

Chỉ là bốn tên khốn kiếp này, đầu tiên là đùa giỡn tình cảm với nguyên chủ, tiếp đó lại tìm lý do chính đáng để vứt bỏ cô ấy, cuối cùng tất cả ngoảnh lại đều bị vầng hào quang của hoa sen trắng nữ chính trong truyện hấp dẫn, không hẹn mà cùng khăng khăng quyết tâm không đổi lòng. E rằng chỉ số thông minh còn âm cực hơn so với rãnh Mariana.

Bây giờ đến cả một cái liếc mắt nhìn bọn họ Nhan Khuynh cũng thấy lãng phí thời gian, chỉ muốn nhanh chóng rời xa thiểu năng trí tuệ, bảo toàn chỉ số thông minh của mình.

Còn việc đưa cho Ngụy Nguyên hơn hai trăm ngàn tệ, mặc dù cô đã vét sạch số tiền tiết kiệm của mình nhưng cô cảm thấy không hề lỗ vốn. Chung quy muốn cắt đứt thì cắt đứt cho hẳn hoi. Như vậy mới có thể hoàn toàn chặt đứt nhân quả. Về phần tiền bạc, trước khi Nhan Khuynh xuyên sách, cô chính là một nữ thầy bói có tiếng nhất trong nước, chẳng phải chuyện sẽ trở nên dễ như chơi hay sao.

Cứ như vậy, Nhan Khuynh phủi mông bước đi một cách ưu nhã, nhưng Ngụy Nguyên đã bị bẽ mặt trước mặt bàn dân thiên hạ.

Ngày hôm đó có người đã trực tiếp đăng tải lên mạng những gì Nhan Khuynh nói với quản gia về Ngụy Nguyên trong nhà hàng Tây. Vốn dĩ Ngụy Nguyên muốn chỉnh đốn Nhan Khuynh giống như nữ chính để tẩy trắng hắn ta không phải là kẻ trăng hoa, là Nhan Khuynh tự dâng mình tới cửa nên hắn ta mới cho đám săn ảnh tùy ý tung tin đồn, nói Nhan Khuynh là chim hoàng yến nơi nơi tìm kiếm kim chủ cầu bao nuôi. Kết quả Nhan Khuynh ra chiêu như vậy, không những phá vỡ màn diễn Ngụy Nguyên đã chuẩn bị trước mà còn hung hăng vả vào mặt hắn ta.

Giờ đây toàn bộ Yến Kinh ai mà không biết cậu ấm nhà họ Ngụy bị chim hoàng yến đá đít, trước khi đi còn được nhận hơn hai trăm ngàn tệ phí chia tay. Chuyện bao nuôi trong cái giới này bị lòi không ít, nhân tình nuôi ở khắp nơi, nhưng bị chim sẻ nhà mình vả mặt giống như Ngụy Nguyên thì đúng là lần đầu tiên.

Đến nỗi vài ngày liền, ánh mắt những người trong giới đều nhìn Ngụy Nguyên với vẻ châm chọc.

Cùng ngày, Ngụy Nguyên về nhà sau khi dự tiệc xã giao, trên bàn rượu, có người còn không có mắt hỏi hắn ta về Nhan Khuynh. Nghe hàm ý trong lời anh ta, cảm thấy Nhan Khuynh không tệ, tính tình rất mạnh mẽ. Nếu mà hắn ta không cần thì cứ nhường lại cho anh ta. Ngụy Nguyên nghe xong mà tức hộc máu.

Từ khi nào lại có người dám ngồi lên đầu của Ngụy Nguyên hắn! Dù là Nhan Khuynh, kể cả hắn ta có chơi chán thì vẫn là người mà hắn ta đã từng bao nuôi.

Nhà cũ nhà họ Ngụy, Ngụy Nguyên tức giận đến nỗi đập bàn, sắc mặt lạnh lùng ra lệnh quản gia tới: “Đi điều tra tung tích hiện tại của Nhan Khuynh, sau khi điều tra ra, bất kể dùng thủ đoạn gì cũng phải mang cô ta về ngay lập tức cho tôi!”

Nhưng mà trên thực tế, Ngụy Nguyên bên này mất hết thể diện, trong khi Nhan Khuynh ở thành phố A lại rất nhàn nhã. Không, so với lúc cô ở Yến Kinh thậm chí còn tốt hơn gấp trăm lần.



Nhiệt độ ở thành phố A vào tháng tư không nóng cũng không lạnh, là thời điểm thích hợp nhất cho những chuyến đi chơi. Nhan Khuynh cầm bánh bao và sữa đậu nành đi vào cổng nhỏ phía bắc của con phố thương mại.

Khác với vẻ sầm uất của Yến Kinh, thành phố A tuy nhỏ nhưng đâu đâu cũng đượm hương vị tình người, và điều Nhan Khuynh thích nhất chính là bầu không khí êm dịu như này.

“Tiểu Nhan đến rồi!” Một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi từ bên trong đi ra, ra là bà chủ của đại lý môi giới bất động sản.

“Ừm, tôi đến rồi!” Nhan Khuynh cười mỉm đáp, sau đó nhìn chằm chằm bà ấy một hồi.

“Sao nào? Mặt chị nổi hoa(mụn) à?”

“Không phải.” Nhan Khuynh chỉ vào trán bà ấy: “Hôm nay chị có một bất ngờ, chị à, chị mau mua một tờ vé số đi, nếu không trúng được giải lớn thì chút lộc nhỏ tám ngàn tệ cũng được.”

“Thật hả? Vậy chị đi liền. Nếu trúng thật thì buổi tối chị cho cô ăn ngon.” Bà chủ nghe xong, chưa kịp mặc áo khoác đã đi ra cửa, ghé qua tiệm vé số bên cạnh mua một tờ. Mấy ngày nay coi như bà ấy đã biết Nhan Khuynh lợi hại cỡ nào, bản lĩnh đoán đâu trúng đó là có thật.

Nhan Khuynh cũng không khách sáo, đợi bà chủ về liền gọi đồ ăn, nói muốn ăn cua.

“Bây giờ cua ít thịt lắm, lát nữa chị bảo anh rể của em đi xem tôm hùm thế nào.”

“Phải chiên với dầu tỏi nữa.”

“Được được, đều nghe theo cô.” Bà chủ không có em gái nên rất thích thái độ nhanh nhẹn tươi cười, không khoa trương của Nhan Khuynh, cho nên Nhan Khuynh vừa vào tiệm là hai người liền đã hòa hợp.

Ngoài ra một điểm quan trọng nhất, Nhan Khuynh chính là mèo chiêu tài sống. Từ khi cô tới, cái đại lý môi giới quèn sắp đóng cửa này đã trở nên vô cùng phát đạt. Chỉ hai tháng ngắn ngủi, ngay cả vài người có máu mặt ở thành phố A cũng sẵn lòng giao thiệp với bọn họ.

Thế nhưng đúng lúc này, một giọng nói hơi khinh thường từ ngoài cửa truyền đến: “Đây chính là người môi giới cực kỳ lợi hại mà bà nói đó hả? Đã đời nào rồi mà vẫn còn người tin vào phong thủy thế chứ!”

Tác giả có lời muốn nói:

Nhan Khuynh: Trong lòng tôi chỉ có tiền tài *mặt nghiêm túc*

.