Sau khi Diệp Hy mất tích, Kiều Mộc Đình thậm chí bỏ luôn khoa cử mà điên cuồng tìm kiếm y.
Kiều Mộc Đình hỏi thăm khắp nơi, không quản mưa gió, nhưng vẫn không có tin tức gì về Diệp Hy.
Sau nhiều lần bị mưa ướt, Kiều Mộc Đình mắc phải bệnh phổi.
Nhưng hắn vẫn không chịu từ bỏ, tìm kiếm Diệp Hy khắp mọi ngõ ngách trong kinh thành.
Có lẽ dáng vẻ bệnh lao của hắn quá đáng thương đã khiến người khác động lòng, cuối cùng hắn được một sĩ tử không muốn tiết lộ danh tính, người này nói từng thấy Trương Hữu Thần đưa thư vào phòng của hắn vào đêm đó, sau đó lại thấy Diệp Hy mặc áo của hắn đi về phía núi Tề Đồng.
Gia đình sĩ tử đó có chút bối cảnh nên đã kể cho Kiều Mộc Đình nghe về những mờ ám ở núi Tề Đồng.
Cuối cùng, người đó thở dài khuyên Kiều Mộc Đình từ bỏ, đừng tự chuốc lấy rắc rối, hắn không thể đấu lại họ được đâu.
Nhưng Kiều Mộc Đình không tin.
[Đừng tin mấy con re-up truyện của Vân Đạm Phong Khuynh]
Kiều Mộc Đình viết đơn kiện suốt đêm, sau đó hắn đem đến nha môn, hy vọng quan phủ sẽ giúp mình đòi lại công lý. Nhưng vị quan ấy nhận đơn xong lại bắt Kiều Mộc Đình, đánh hắn ba mươi trượng, nói rằng hắn vu cáo người khác.
Nghĩ lại cũng đúng, một Kiều Mộc Đình nhỏ bé, một Diệp Hy nhỏ bé, không quyền cũng không thế, ai lại vì họ mà đắc tội với những quan lớn quyền cao chức trọng?
Kiều Mộc Đình thực sự không còn cách nào khác, mùa đông năm ấy, hắn kéo lê thân thể hấp hối về lại Túy Hồng Lâu.
Tô Hồng Hạnh nhìn thấy dáng vẻ này của Kiều Mộc Đình, lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Kiều Mộc Đình, nam cao tám thước, quỳ trước mặt Tô Hồng Hạnh, hối hận nói rằng bản thân không nên cố chấp mà hại chết bằng hữu.
Tô Hồng Hạnh gắng gượng không khóc, nàng tiến tới nắm lấy vai Kiều Mộc Đình.
Nàng nói: "Sai không phải là ngươi, cũng không phải là chúng ta. Kiều Mộc Đình, lúc đó ngươi tin vào đúng sai, công lý, bây giờ ngươi còn tin không?"
Kiều Mộc Đình với khuôn mặt tái nhợt, hắn nhìn Tô Hồng Hạnh và im lặng rất lâu.
Tô Hồng Hạnh không để nước mắt rơi, mỉm cười kiên nghị và kiêu ngạo, nàng nói: "Nếu ngươi còn tin, chúng ta chỉ là hai mạng người, không có gì phải lo lắng, tại sao lại không thể đấu với bọn hắn?"
Mắt Kiều Mộc Đình đỏ hoe, hắn vẫn không thể phát ra tiếng.
Tô Hồng Hạnh lại nói: "Ngay cả kẻ nhát gan như Diệp Hy còn dám, chúng ta sợ cái gì?"
"Hắn không phải kẻ nhát gan."
Kiều Mộc Đình cuối cùng cũng mở miệng, mọi cảm xúc dồn nén trong lòng bùng nổ, đau khổ khóc nấc, không ngừng lặp đi lặp lại một câu.
"Hắn không phải kẻ nhát gan."
Tô Hồng Hạnh cúi đầu nhìn, nàng hỏi: "Vậy ngươi có dám không?"
Kiều Mộc Đình khẽ ừ một tiếng, rồi lại ừ một tiếng mạnh mẽ.
“Dám."
[Đúng là bọn ăn cắp truyện dám làm mọi điều luôn đó, hãy ghé Vân Đạm Phong Khuynh nhé]
Tô Hồng Hạnh không muốn liên lụy đến các tỷ muội khác, nàng đóng cửa Túy Hồng Lâu.
Để che mắt người đời, nàng và Kiều Mộc Đình giả làm phu thê. Họ vốn định tìm ra thi thể của Diệp Hy trước, sau đó vào kinh thành kiện lên triều đình.
Nhưng mãi mà họ vẫn không tìm được thi thể của Diệp Hy, càng điều tra họ càng phát hiện ra thế lực đằng sau khoa cử rắc rối khó gỡ, quyền lực ngập trời
Dù họ có tìm được chứng cứ, chỉ sợ không ai dám thẩm tra.
Thể trạng của Kiều Mộc Đình ngày càng tệ, cuối cùng có một ngày, hắn nói với Tô Hồng Hạnh rằng hắn đã nghĩ ra một cách.
Cách đó là hắn dùng cái chết của mình để gây chấn động, chỉ cần khuấy động nước ở Tô Châu, thì không lo không đến được kinh thành.
Tô Hồng Hạnh không đồng ý, Kiều Mộc Đình nắm chặt tay nàng, hắn nói:
"Nghe ta nói, ta biết mình không sống được bao lâu, nếu cứ thế mà đi, trăm năm sau chắc chắn ta sẽ không có mặt mũi nào để đối diện với nàng và Diệp Hy.
"Ta đã viết sẵn một bức thư nhờ người gửi đến Đại Lý Tự. Để phòng ngừa thư bị phá hủy giữa đường, ta không thể viết rõ nỗi oan trong thư, chỉ dùng thuốc đặc biệt viết tên mình.
"Và ta sẽ đến Thanh Vân Lâu, mắng chửi Vi Chiêu Y, hy vọng có thể thu hút sự chú ý của triều đình."
Tô Hồng Hạnh nước mắt giàn giụa, nàng nắm chặt tay Kiều Mộc Đình.
Nàng đột nhiên nhớ lại, khi họ tìm kiếm khắp núi Tề Đồng mà không có kết quả, nàng cuối cùng không thể chịu đựng được những cảm xúc dày vò, khóc nức nở trong cơn mưa lớn.
Nàng vô cùng nhớ Diệp Hy, càng muốn biết sau khi chàng ấy hiểu ra sẽ nói gì với mình.
Lúc này, một chiếc ô che cho nàng khỏi cơn mưa, theo sau đó là cơ thể rộng lớn và ấm áp của một nam nhân.
Giọng nói của Kiều Mộc Đình vang lên từ phía sau nàng, hắn nói: “Không cần quay đầu lại. Ta hiểu lòng nàng, ta chỉ muốn thay Diệp Hy che mưa cho nàng lúc này thôi.”
Kiều Mộc Đình là người như thế, quang minh lỗi lạc, thẳng tiến không lùi.
Nhưng lý tưởng và tín ngưỡng của hắn vẫn bị thế tục bẩn thỉu này phá hủy, cả cơ thể hắn cũng bị giằng xé đến tan nát.
Trên giường bệnh, khuôn mặt Kiều Mộc Đình tái nhợt, sau khi nói hết kế hoạch, hắn lại cười như huynh trưởng, cố gắng chỉnh lại tóc bên tai nàng.
Kiều Mộc Đình nói: “Ta đi trước một bước, nếu có thể gặp Diệp Hy, ta sẽ cùng hắn bảo vệ nàng trên trời; nếu hắn còn sống trên đời, ta không gặp được thì ta sẽ bảo vệ các người từ trên trời.”
Tô Hồng Hạnh gật đầu, rồi lại lắc đầu, nắm chặt tay Kiều Mộc Đình.
Nàng không thể không trách mình, tại sao không thể chia một chút tình cảm cho nam nhân trước mắt này, nhưng lại nghĩ, nếu chia ra thì đó mới là xúc phạm hắn.
Kiều Mộc Đình dường như đoán được suy nghĩ trong lòng cô, hắn mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Sau khi ta chet, có lẽ sẽ khiến nàng chịu ấm ức.”
Lúc đó, Tô Hồng Hạnh cũng học theo Kiều Mộc Đình, mỉm cười nhẹ nhàng nhưng kiên định lắc đầu.
Tô Hồng Hạnh cười với ta, nàng nói: “Thực ra không có gì ấm ức, chúng ta là những người ngày ngày bị người ta mắng chửi sau lưng, đã sớm không quan tâm đến danh tiếng rồi.”
Ta lắc đầu nói: “Những gì ngươi làm chỉ để tạo ra nghi ngờ, khiến người ta chú ý đến ngươi, chú ý đến Kiều Mộc Đình, chú ý đến Túy Hồng Lâu và Diệp Hy.”
“Không tồi! Ta tiếp cận Trương Hữu Thần, lấy khăn tay từ hắn ta cũng để kích động mâu thuẫn giữa hắn ta và Trương phu nhân.”
Tô Hồng Hạnh cười tinh nghịch, cực kỳ thông minh và giảo hoạt, nàng nói: “Không quan tâm tình cảm tốt hay không, người bên gối luôn biết nhiều bí mật nhất.”
Ta cũng mỉm cười, nói: “Ngươi tính toán thời gian biết Đại Lý Tự sẽ nhận được thư nặc danh của Kiều Mộc Đình, sau đó kích động Trương phu nhân để bà ta báo quan?”
Tô Hồng Hạnh lắc đầu nói: “Ta không kích động, hôm đó ở chùa Quan Âm, ta nói vào tai Trương phu nhân việc Trương Hữu Thần muốn giết bà ta. Sau đó, ta hẹn gặp riêng để nói rõ lý do.”
Ta chợt hiểu ra: “Sau đó, Trương phu nhân hợp tác với ngươi, chặn kiệu Tăng Tri Hứa giữa đường, tố cáo Trương Hữu Thần thuê sát thủ giết mình. Thật không ngờ, bà ta lại giúp ngươi.”
Tô Hồng Hạnh cười nói: “Bà ta là người tốt cũng là người thông minh, biết phu quân có sát tâm, tất nhiên phải tìm cách tự cứu, chẳng lẽ lại tr/e//o c/ổ chet trên một cái cây hay sao?”
Ta nhìn Tô Hồng Hạnh rồi lại thở dài trong lòng, trên thế gian này có rất nhiều người thực sự chọn tr/e//o c/ổ chet trên một cái cây.
Ta lại hỏi: “Mê La Hương ngoài tác dụng mê hoặc tâm trí người còn có thể trong thời gian ngắn giúp người ta quên đi đau đớn, khôi phục thể lực. Đây chính là mục đích cô cho Kiều Mộc Đình dùng Mê La Hương đúng không?”
Tô Hồng Hạnh gật đầu.
Đến đây, ta cũng không còn gì muốn hỏi nữa, ta chỉ cảm thấy mọi thứ đã trở nên sáng tỏ và ta rất khâm phục.
Ta nói: “Những tên tham quan ô lại đầy tham vọng đó mới là những kẻ hay thế này thế kia. Còn các người đều là những người dũng cảm nhất mà ta từng gặp.”
Tô Hồng Hạnh nở một nụ cười rất rạng rỡ, nụ cười này khiến khuôn mặt nàng trông rất sinh động, làm ta cảm thấy cuối cùng cũng thấy được hình dáng thực sự của nàng.
Tôi hỏi: “Ngươi có kế hoạch gì tiếp theo không?”
Tô Hồng Hạnh suy nghĩ một lúc, cười nói: “Ta muốn dẫn hai người bọn họ du ngoạn khắp nơi, từ nay ba người chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa.”
Ta cũng cười, chúc họ thuận buồm xuôi gió, suốt đời bình an.
Phần cuối———
Ta quỳ trước mặt Nữ Hoàng, khuôn mặt ngài tràn đầy niềm vui, hỏi ta muốn nhận thưởng gì.
Ta cúi đầu, khẽ nói: “Mạng của thuộc hạ là do bệ hạ ban cho, phục vụ bệ hạ là sứ mệnh của thuộc hạ, không cần bất kỳ phần thưởng nào.”
Nữ Hoàng dường như rất hài lòng với câu trả lời của ta, ngài đứng dậy, chậm rãi bước đến trước mặt ta, đưa một bàn tay đầy chai sạn nâng cằm ta lên, bắt ta phải ngẩng đầu nhìn.
Nữ Hoàng đưa tay, vuốt tóc ta.
Ba tháng trước, ngài ấy cũng vuốt tóc ta như vậy.
Ba tháng trước, ta vẫn còn bị nhốt trong căn phòng tối tăm không có chút ánh sáng nào, lâu lắm rồi mới nghe thấy những bước chân khác với người mang cơm từ ngoài cánh cửa sắt.
Ngài ấy đến, lưng ngài hẳn là phủ đầy ánh sáng, giống như lần đầu tiên tôi gặp.
Còn ta vì bị giam cầm quá lâu trong bóng tối, đôi mắt không còn nhìn thấy ánh sáng nữa.
Ngài ấy vuốt mái tóc dài của ta, động tác nhẹ nhàng, giống như lúc ngài cứu ta từ đường phố lạnh lẽo mùa đông, tự tay chải tóc cho ta.
Ngài cao quý và rực rỡ như vậy, nhưng lại không có chút khinh miệt nào đối với ta.
Lúc đó ngài ấy nói: “Ngươi tên là Chiêu Nhi, nghe khá giống tên của ta, có lẽ chúng ta có duyên phận.”
Có lẽ vì ngài ấy là nguồn ấm áp đầu tiên mà ta cảm nhận được trong đời, nên ta mới sẵn sàng vì ngài mà giết người duy nhất đối tốt với tôi trên đời này.
Ngài ấy nói: “Chiêu Nhi, bọn hắn nói ba năm qua, ngươi không nói một lời nào. Trẫm biết ngươi đang giữ bí mật cho trẫm, trẫm rất biết ơn ngươi. Trẫm có thể thuận lợi lên ngôi, ngươi thực sự là công thần lớn nhất.”
Ngài lại nói: “Hiện tại, có một việc khó đặt trước mặt trẫm, trẫm cần sự giúp đỡ của ngươi. Ngươi có còn nguyện ý phục vụ trẫm không?”
Ta mở miệng rất khó khăn, vì quá lâu không nói chuyện mà không thể phát ra âm thanh trọn vẹn.
Từ sâu trong cổ họng ta phát ra âm thanh khàn khàn, mơ hồ, nhưng ta nghĩ, chắc chắn ngài hiểu được lòng trung thành của ta.
Quả nhiên, ngài ấy rất hài lòng, trong giọng nói còn mang theo ý cười.
Ngài lại vuốt tóc tôi, điều này làm tôi nhớ đến lúc ngài luôn vuốt ve con chó trắng mà mình yêu quý nhất.
Giờ đây, Nữ Hoàng nhìn ta, nhẹ nhàng thở dài: “Chiêu Nhi, trẫm không nhớ rõ, hình dáng nguyên bản của ngươi như thế nào.”
Ta nói: “Chiêu Nhi đã chết từ ba năm trước, bệ hạ không cần nhớ dung mạo của nàng ta.”
Nữ Hoàng mỉm cười, vẫn dịu dàng như trong ký ức của ta.
Nhìn nụ cười của ngài ấy, tôi bỗng nhiên rất muốn hỏi, đêm đó ngài có thể kịp thời đến núi Tê Đồng, liệu có phải ngài đã sớm bàn bạc với Tăng Tri Hứa để giăng bẫy.
Dù sao thì Tăng Tri Hứa đã la lớn thân phận thật của Diệp Hy ở ven đường, lại rầm rộ đào hài cốt, e rằng chính là để dụ Tịch Tướng lộ ra manh mối.
Sau này ta mới biết, cái gọi là đào ra hài cốt hôm đó thực chất đều là giả, chỉ để dụ Tịch Tướng mắc câu, nên dĩ nhiên không sợ bị Tịch Tướng thiêu hủy.
Nhưng đã giăng bẫy, sao bọn họ lại không lường trước sẽ có nguy hiểm.
Đêm đó nếu không phải ta xông ra cứu Tô Hồng Hạnh, chẳng phải nàng ta sẽ chết cháy trong ngọn lửa hừng hực kia hay sao?
Hay là, trong lòng bọn họ, căn bản không để tâm đến sự sống chết của Tô Hồng Hạnh?
Nhưng ta biết mình không thể hỏi.
Nếu ta mở miệng, e rằng sẽ rơi vào kết cục giống như Tô Hồng Hạnh, đến lúc đó, ai sẽ đến cứu ta?
Nữ Hoàng đỡ tôi dậy, ngài ấy nói rằng vụ án khoa cử của Kiều Mộc Đình đã chính thức khởi động, sắp tới e rằng còn nhiều người phải khai quật, hy vọng ta có thể tiếp tục giúp ngài điều tra.
Ta còn có thể nói gì? Nữ Hoàng nói với tôi hai từ “hy vọng” đã là vinh dự lớn lao của ta rồi, nào có thể từ chối? Càng không có tư cách từ chối.
Rời khỏi hoàng cung, trời đã về chiều.
Ta nhìn quanh, bất chợt không biết nên đi đâu.
Lúc này, một luồng hơi lạnh từ sau lưng ập tới, đó là mùi của kẻ thù truyền kiếp.
Tôi quay đầu lại, chỉ thấy Tăng Tri Hứa khoanh tay, dựa lưng vào tường, đôi mắt sắc như diều hâu nhìn chằm chằm vào ta.
Mối nghiệt duyên giữa ta và Tằng Tri Hứa, phải bắt đầu từ ba năm trước.
Khi đó, ta còn là thị nữ thân cận của tân đế Tề Hàn Chi, cũng là kẻ mưu phản dùng một chén rượu độc giet chet ông ta.
Dù ta đã bày mưu tính kế, đấu trí đấu dũng với Tăng Tri Hứa nhiều lần nhưng cuối cùng vẫn bị hắn vạch trần được bố cục và phá án.
Tăng Tri Hứa bắt ta đến Đại Lý Tự tra hỏi nghiêm ngặt, buộc ta khai ra người đứng sau ra lệnh.
Ta hiểu ý của Tăng Tri Hứa, dù sao ta chỉ là một thiếu nữ yếu ớt mà dám đầu độc Hoàng Đế, nghĩ sao cũng thật khó tin.
Hoàng thái hậu Ngụy Chiêu Y nắm quyền nhiều năm, luôn bị chửi bới là sát phu tù tử, dã tâm rõ ràng.
Hiện nay, tân đế Tề Hàn Chi vừa đăng cơ đã bị đầu độc chết trong tẩm cung, ngài ấy lại không rơi một giọt nước mắt cho nhi tử thân sinh của mình.
Điều này thực sự khiến người ta suy nghĩ xa xôi.
Ta nói không có ai ra lệnh, là do ta yêu Tề Hàn Chi mà không được, vì yêu mà sinh hận.
Ta không thể chấp nhận việc ông ta sủng ái nữ nhân khác nhưng lại không cho ta danh phận, nên dứt khoát hủy diệt ông để không ai có được.
Tăng Tri Hứa căn bản không tin những gì ta nói, dùng trọng hình lên người ta, nhưng dù hắn tra hỏi thế nào, câu trả lời của ta vẫn không đổi.
Vụ án không thể mãi mắc kẹt ở Đại Lý Tự, cuối cùng, Tằng Tri Hứa chỉ có thể báo cáo lời khai của tôi, chẳng mấy chốc, Thái Hậu đang tạm quyền cai trị đã tuyên án tử hình cho ta, chờ đến mùa thu xử trảm.
Ta bình thản đối mặt với kết cục đã định sẵn, nhưng vào ngày hành hình lại được Thái Hậu cứu.
Sau đó, ta bị giam cầm trong một căn phòng tối không thấy ánh sáng.
Mãi cho đến lúc này, ta mới được thả ra.
Ta cắn răng, hành lễ cung nữ với Tăng Tri Hứa, đối phó với loại người như hắn, bất kể lúc nào cũng phải tự nhiên, tuyệt đối không được rối loạn.
Hắn chầm chậm bước đến, hỏi: “Ngươi là ai, định đi đâu?”
Tôi trả lời dối trá: “Bẩm đại nhân, nô tỳ là Xuân Hà của Hoán Y Cục, hôm nay là ngày hưu mộc* của nô tỳ, nô tỳ định ra ngoài dạo chơi, nhất định sẽ trở về đúng giờ.”
* Ngày hưu mộc: hay còn gọi là ngày nghỉ tắm gội, là ngày mà cung nữ và các quan lại trong cung đình được phép nghỉ ngơi để tắm rửa, gội đầu và chăm sóc bản thân. Trong các triều đại phong kiến, những người làm việc trong cung thường có lịch trình rất nghiêm ngặt và bận rộn, cách mười ngày họ được cấp những ngày nghỉ đặc biệt để tắm gội, giúp giữ gìn vệ sinh cá nhân và phục hồi sức khỏe.
Tăng Tri Hứa nhìn chằm chằm ta, hắn nói: “Đôi mắt của ngươi rất giống với một nữ tử mà ta từng gặp ở Tô Châu.”
Ta cung kính đáp: “Đại nhân, nô tỳ chưa từng ra khỏi Kinh Sư cũng chưa từng đến Tô Châu.”
“Ồ?” Tằng Tri Hứa nhạt nhẽo nói: “Đôi mắt của ngươi cũng làm ta rất quen thuộc, giống như một cố nhân. Ta bớt thời gian đến Băng Nhân Thư tìm thấy Đỗ nương tử kia, nhưng không biết tại sao, lần sau gặp lại, đôi mắt của người kia lại bình thường, không còn cảm giác quen thuộc đó.”
Ta vẫn giữ tư thế hành lễ mà không nói lời nào, bây giờ ta là cung nữ Xuân Hạ, ở trước mặt Diêm Vương Tăng Tri Hứa, làm sao ta dám nhiều lời?
Theo lý mà nói, giờ ta phải nên run rẩy mới đúng.
Tăng Tri Hứa cũng không bận tâm đến sự im lặng của tôi, hắn tự nói: “Kỳ lạ là, sau này trong quân của ta, ta lại thấy đôi mắt đó, chỉ có điều lần này, chủ nhân của đôi mắt đó lại là tiểu binh.”
Ta bắt đầu thêm vào chút diễn xuất run rẩy, tất nhiên, không phải run vì sợ, mà vì đôi chân đang giữ tư thế hành lễ.
Cuối cùng Tăng Tri Hứa nói: “Đứng lên đi.”
Ta sợ hãi nói: “Cảm tạ đại nhân.”
May mắn là Tăng Tri Hứa không làm khó l thêm, hắn nói: “Đi làm việc của ngươi đi.”
Ta lại hành lễ cảm tạ, cố gắng kiểm soát đôi chân muốn chạy thục mạng của mình, tránh để lộ bất kỳ sơ hở nào.
Lúc này, ta lại nghe thấy Tằng Tri Hứa nói từ phía sau: “Dù sao ngươi cũng phải trở về cung, chúng ta sẽ gặp lại.”
Tôi hít một hơi thật sâu, may mà kìm chế được, không thì đã lộ ra tiếng thở mạnh rồi.
Gặp lại?
[Hãy gặp Vân tại fb chính chủ Vân Đạm Phong Khuynh nhé]
Vậy ta phải suy nghĩ xem lần sau gặp lại, làm sao đổi đôi mắt khác đây.