Chiêu Nhi nhìn ta như nhìn một kẻ ngốc.
“Ngươi đang nói nhảm gì vậy?”
Ta đáp: “Năm xưa Mẫu Hoàng có thể tráo long đổi phụng để giữ mạng ngươi, nay tất nhiên cũng có thể giữ mạng của Tang Thanh.”
“Ngươi đang nói bậy. Ngài ấy vì cớ gì lại làm vậy?”
“Dùng Tang Thanh để dụ ta xuất hiện, hoặc để thay thế ngươi đều có trăm lợi mà không một hại đối với bà.”
Chiêu Nhi bật cười khẩy, “Vậy thì sao? Ngươi muốn làm gì?”
Ta cười lạnh: “Tang Thanh vô cùng quan trọng, không thể rơi vào tay Mẫu Hoàng. Sống hay chết, nàng cũng phải ở bên ta. Ta đã sai người theo dõi đám ám vệ của Mẫu Hoàng, tạm thời vẫn chưa tìm được nơi giấu người. Nhưng Mẫu Hoàng có thể giấu ngươi ba năm, vậy rốt cuộc bà ấy đã giấu ngươi ở đâu những năm qua?”
Chiêu Nhi nhíu mày, nói: “Ngươi nghi ngờ Nữ Hoàng giấu sư tỷ trong mật thất sao?”
Ta truy hỏi: “Mật thất ở đâu?”
“Nếu có nói cho ngươi, thì ngươi dám vào không?”
Ta cười nhạt, “Sao ngươi biết ta không dám?”
Chiêu Nhi nhìn ta, nói: “Tề Mộc Chi, ngươi thật là một kẻ điên.”
Cuối cùng Chiêu Nhi cũng tiết lộ vị trí mật thất cho ta, đồng thời nói mật thất đầy rẫy cơ quan, người thường khó mà xâm nhập được. Nghe có vẻ đúng là nơi giấu người.
Ta ra lệnh cho Yêu Nhất theo dõi nơi đó, quả nhiên thấy ám vệ định kỳ mang nước và thức ăn ra vào mật thất, hành tung vô cùng cẩn trọng bí mật.
Ta gần như chắc chắn rằng Tang Thanh bị giam giữ ở đó.
Nếu mật thất thực sự đầy cơ quan như Chiêu Nhi nói, thì ta không thể khinh suất mà liều mình, cần phải thận trọng hơn.
Khi bị ta lôi lên xe ngựa, Chiêu Nhi tức giận mắng: “Tề Mộc Chi, ngươi thật hèn hạ vô sỉ, sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng!”
Ta đáp: “Dù sao ngươi cũng không muốn hợp tác với ta, ngoài ngươi ra, ta không tìm được ai phù hợp hơn để dò la cơ quan cả.”
Ta cố ý sai Yêu Nhất nghĩ cách khiến đám ám vệ rời đi, chuyện ta đến mật thất để cướp Tang Thanh tuyệt đối không thể để Mẫu Hoàng biết.
Chiêu Nhi trên mặt tỏ ra như thể không quan tâm gì, nhưng cuối cùng vẫn tiếc mạng, dưới sự dẫn dắt của nàng, ta thuận lợi vượt qua hết thảy cơ quan ngoài mật thất, càng lúc càng tiến gần đến phòng tối nơi giam giữ Tang Thanh.
Nhìn cánh cửa chỉ cách mình vài bước chân, lòng ta không sao kìm nén được sự hân hoan: Tang Thanh vẫn còn sống, nàng có thể trở về bên cạnh ta, chẳng còn điều gì khiến ta vui sướng hơn thế.
Chợt nhớ lại, ta từng giữ Tang Thanh ở lại một lần.
Tang Thanh giúp ta khống chế Kim gia, lão Kim muốn giữ cho nhi tử cuộc sống an yên về sau, vì vậy mà liên tục chu cấp tài chính cho ta khiến Kim gia dần dần bị ăn mòn đến chỉ còn vỏ bọc rỗng tuếch. Lão Kim không muốn lún sâu thêm nên có ý định cáo lão về quê.
Nhưng ta biết rõ nếu để lão đi thật chắc chắn sẽ để lại hậu hoạ cho ta. Lão đã không còn giá trị lợi dụng thì cũng không nên tồn tại trên thế gian này nữa.
Ta gọi Tang Thanh đến, bảo nàng tìm cơ hội giải quyết Kim gia.
Tang Thanh vẻ mặt kinh ngạc hỏi ta: “Họ vốn không phải là người trong quan trường, tại sao phải ra tay với họ?!”
Ta đáp: “Kim Ngọc Lang đã là Võ Trạng Nguyên, từ lâu đã không còn là người ngoài cuộc.” Thấy Tang Thanh định nói gì, ta ngắt lời: “Kim gia đối với ta đã vô dụng, nhưng Kim Ngọc Lang thì vẫn có. Ta biết hắn có tình ý với ngươi, hắn chìm đắm trong tình cảm, vừa hay có thể để ta thao túng. Kim gia một đêm thành tro, càng có thể biến tình yêu của hắn thành thù hận, sau này sẽ vì ta mà sử dụng!”
Thấy Tang Thanh im lặng, ta cau mày nói: “Trước đây ta bảo ngươi đi giết ai ngươi tuyệt không hỏi, sao, chẳng lẽ ngươi động lòng với Kim Ngọc Lang, không nỡ ra tay? Tang Thanh, đừng quên lời ngươi từng hứa, dù ta làm gì, ngươi cũng sẽ giúp ta. Muốn thành đại nghiệp, tuyệt đối không thể mềm lòng!”
Tang Thanh im lặng một lát, khẽ nói: “Ta biết rồi.”
Vài ngày sau, Kim gia xảy ra một trận hoả hoạn lớn, thiêu rụi tất cả, tất nhiên không ai còn có thể điều tra về mối quan hệ giữa ta và Kim gia nữa.
Kim Ngọc Lang, như ta dự liệu, vì mất đi song thân, hắn bị thù hận nuốt chửng, chỉ cần Tang Thanh đẩy một chút, hắn sẽ bước vào kế hoạch của ta, tin rằng mọi chuyện đều là do Mẫu Hoàng gây ra.
Có gì lợi hơn khi có một kẻ thù của Mẫu Hoàng ở ngay bên cạnh bà ta?
Ngày qua ngày, kế hoạch của ta dần dần thành hình. Tâm trạng vô cùng tốt, ta cố ý mua về những món Tang Thanh thích ăn từ tửu lâu Vân Lai, chờ nàng trong sân nhỏ.
Tang Thanh đến, ngồi xuống trước mặt ta. Ta rót rượu cho nàng.
Ta nói: “Có lẽ nàng có thể trở về rồi.”
Tang Thanh khẽ lặp lại: “Trở về…”
Ta nhìn khu vườn phía sau: “Xem ra dạo gần đây nàng bận rộn đến mức không chăm sóc nổi khu vườn, ta đã mua về giống cây mới, đợi nàng tự tay gieo trồng, đến mùa thu sẽ thu hoạch được cả vườn đầy trái cây.”
Tang Thanh nhìn ta, hỏi: “Nhưng thiên hạ ai ai cũng biết thân phận phu nhân ở Văn Viễn Thư Viện của ta, sao ta có thể trở về?”
Ta bình thản đáp: “Ban đầu ta đưa nàng đến Văn Viễn Thư Viện cũng chỉ để xem Chu Văn Uyên có thể hữu dụng hay không, nào ngờ lão cố chấp ấy chỉ biết nói về khí tiết, lại còn dạy ra một đám học trò cứng đầu không kém. Ta đã có thể thiêu rụi Kim gia, cũng có thể dùng cách đó với Văn Viễn Thư Viện. Nàng sẽ lấy danh nghĩa phu nhân ở đó, chết trong trận hỏa hoạn ấy sẽ không ai nghi ngờ gì cả.”
Ta ngừng lại một chút, uống thêm một ngụm rượu, nói: “Tối nay ta đã sai người đi phóng hỏa, cũng tìm kẻ giả làm nàng. Giờ đây, nơi ấy hẳn đã là biển lửa.” Tang Thanh kinh ngạc nhìn ta, hồi lâu không nói được gì.
“Sao nào, nàng không nỡ à?”
Tang Thanh trầm mặc một lúc, uống cạn chén rượu.
Uống qua vài lượt, cả ta và Tang Thanh đều có chút say.
Tang Thanh hỏi: “Tề Mộc Chi, ngươi hành động quyết liệt như vậy chẳng lẽ ngươi chưa bao giờ sợ chết sao?”
Ta mỉm cười: “Ta luôn biết rằng việc ta làm chứa đầy rủi ro. Thành vương hay bại tặc, ta đã chọn cược một ván lớn, tự nhiên có thể chấp nhận mọi hậu quả.”
Tang Thanh trầm ngâm một lúc rồi cũng cười: “Nói đúng lắm, nếu một ngày nào đó ta chết đi, không cầu gì khác, chỉ mong vào ngày thứ bảy có người hát bài Mạc Khuyến Học cho ta nghe.” Ta hứng thú hỏi: “Nàng từ khi nào thích nghe hát Mạc Khuyến Học?”
Tang Thanh thở dài: “Khi còn sống đã chém giết đám nho sinh giả tạo ấy, chết rồi cũng muốn cảnh tỉnh người đời đừng phí hoài thời gian cho việc học hành vô ích, chẳng phải cũng là một việc có ích sao?”
Tang Thanh nhìn vào mắt ta, lại nói: “Nói rồi nhé, nếu ngươi chết trước, ta sẽ lo liệu hậu sự cho ngươi; còn nếu ta chết trước, ngươi hãy đến tửu lâu Vân Lai xem một buổi diễn cùng ta.”
“Được.”
Ta đồng ý với Tang Thanh, rồi cả hai cùng chìm vào giấc say.
Khi ấy, hẳn nàng nghĩ rằng ta không để lời nàng vào lòng.
Cũng tốt, ta vẫn còn cơ hội để nói cho nàng biết.
-
Ta kéo Chiêu Nhi theo, đẩy cửa mật thất.
Cửa từ từ mở ra trước mặt ta, ánh sáng tràn vào căn phòng tối om, soi rọi một bóng người bên trong.
Người ấy từ từ quay đầu lại, dập tắt tất cả hy vọng và niềm vui trong lòng ta.
“Mẫu Hoàng…”
Mẫu Hoàng nhìn ta lạnh lùng, lại liếc sang Chiêu Nhi bên cạnh, hỏi: “Mộc Nhi, nói cho trẫm, ngươi dùng Chiêu Nhi ép buộc để tìm đến đây, rốt cuộc là có ý gì?”
Ta há miệng, nhất thời không nói nên lời.
Đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, thì ra là Tằng Tri Hứa dẫn theo một đám quan binh xông vào, bao vây lấy ta.
Tằng Tri Hứa điềm nhiên hành lễ, nói: “Vi thần đến cứu giá muộn, mong Nữ Hoàng Thượng thứ tội.”
Ta không chỉ bị biến cố bất ngờ này làm choáng váng, mà ngay cả trên mặt Mẫu Hoàng cũng thoáng hiện nét kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ Tằng Tri Hứa lại xuất hiện.
Lúc này, Chiêu Nhi lớn tiếng kêu lên: “Bệ hạ, Vinh Vương điện hạ muốn tạo phản, bệ hạ cẩn thận!”
Ta cười đến phát bực, quả nhiên, ta và Chiêu Nhi vốn nên chết lại cùng đứng ở đây, tại nơi mà Mẫu Hoàng đã giam giữ Chiêu Nhi suốt bao năm. Ta phải giải thích với Mẫu Hoàng thế nào đây? Chẳng lẽ nói ta đến tìm Tang Thanh, khiến cho mọi việc thành ra như thể ta là kẻ đứng sau muốn hành thích Nữ Hoàng sao?
Trước bao con mắt nhìn vào, tiếng kêu của Chiêu Nhi đã đâm thủng lớp giấy mỏng mong manh giữa ta và Mẫu Hoàng, lại còn bộc lộ rõ ràng dã tâm của ta trước mặt bà. Dù bà có còn chút tình mẫu tử, thì thân là quân vương, bà càng phải đặt sự công bằng lên trên hết.
Ứng Tích Triều và Tằng Tri Hứa quả là đã bày ra một cái bẫy lớn, không chỉ thiết kế tóm gọn ta, mà còn đẩy Mẫu Hoàng vào tình thế khó khăn.
Sắc mặt Mẫu Hoàng đanh lại, ta nhìn ra được bà đang cố kìm nén cơn giận lớn, vừa vì dã tâm của ta, vừa vì bị bày mưu tính kế.
“Người đâu, đưa Vinh Vương vào thiên lao, chờ ngày xử lý!”