Ai nói một lần gặp gỡ không thể khiến một người yêu sâu đậm?
Đồng Thấm chính là một người cố chấp như vậy.
Đồng Thấm là thứ nữ trong nhà, từ nhỏ đã nếm trải sự lạnh nhạt của thế gian. Nàng biết mình không có quyền lựa chọn, hôn nhân đã sớm trở thành món hàng phụ thân nàng dùng để trao đổi, nàng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý, sống như thế cho đến hết đời.
Nhưng nàng lại gặp Viên Tử Vọng.
Nàng từng nghĩ rằng Viên Tử Vọng là công tử thế gia mắt cao hơn đầu, nhưng không ngờ dù chỉ là cách một tấm màn, đối phương lại đối xử với nàng vô cùng trân trọng, còn hứa hẹn nhất định sẽ dùng ba thư sáu lễ, đón nàng về một cách vẻ vang.
Vào buổi trưa ngày hôm đó, gió nhẹ lay động, nước sông lăn tăn, Đồng Thấm và Viên Tử Vọng ngồi cách nhau tấm màn, hiếm khi nàng cất lời nói chuyện, nói nhiều hơn cả những gì nàng đã nói trong suốt nửa đời trước. Tuy phần lớn thời gian nàng chỉ yên lặng nghe Viên Tử Vọng nói, nhưng điều đó không ngăn cản nàng khẽ che miệng cười, tò mò về hình dáng của nam nhân mà mình sẽ gả sau tấm màn kia.
Cơn gió ấy đến thật đúng lúc, như một bàn tay mảnh mai từ chín tầng trời vươn xuống, nhưng không phải để sắp đặt số phận ai, mà là để tạo nên một cuộc gặp gỡ lãng mạn đáng ghi nhớ suốt đời cho hai người họ.
Tấm màn bị gió thổi tung lên, Đồng Thấm và Viên Tử Vọng bốn mắt chạm nhau, một người vội vã cúi đầu đỏ bừng vành tai, một người lại ngẩn ngơ đến cả ánh mắt cũng không dời nổi.
Cảnh tượng ấy, nếu nghe người đời sau kể lại, e rằng ai cũng sẽ tưởng tượng đây hẳn là một cuộc gặp gỡ giữa đôi nam nữ tuấn tú, là hai người đẹp tựa tiên giáng trần chạm mặt nhau, nhưng thực ra, nếu luận về dung mạo, Viên Tử Vọng và Đồng Thấm đều là những người bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Cảnh tượng đó cũng chưa chắc đã đủ để thỏa mãn sự tưởng tượng lãng mạn về tình yêu của người đời, nhưng đối với hai người họ, nó đủ để sinh ra một tình cảm huyền diệu vô cùng, và từ đó nảy sinh mong ước được đồng hành bên nhau trọn đời.
Viên Tử Vọng cũng không biết có phải sau khi gặp Đồng Thấm, trong lòng y bỗng trỗi dậy chí hướng, không, y đầy hào khí nói với nàng rằng, dù y được kế thừa gia tộc nhưng cũng muốn bằng sức mình mà đạt được công danh xứng đáng. Y muốn dùng khả năng của bản thân để chứng minh với thế nhân rằng mình không phải công tử bột vô dụng, đến lúc đó, y nhất định sẽ dùng kiệu tám người nâng rước nàng về nhà, để nàng cũng có thể ngẩng cao đầu trước người nhà.
Nếu nói Đồng Thấm yêu Viên Tử Vọng từ lúc nào, thì có lẽ chính là vào khoảnh khắc ấy. Nàng kinh ngạc trước sự thấu hiểu của y về hoàn cảnh khó khăn của nàng, Viên Tử Vọng thậm chí còn là người phát hiện ra nỗi đau của nàng sớm hơn chính nàng.
Ái mộ một người như Viên Tử Vọng là điều hợp tình hợp lý biết bao.
Năm ấy cả hai mới chỉ mười sáu, một lần gặp gỡ đã khiến họ trao nhau lời hẹn ước. Hai người giấu diếm người lớn trong tộc, cũng làm một lần nổi loạn, lén lút duy trì thư tín qua lại. Trong suốt mười năm Viên Tử Vọng dùi mài kinh sử, hai người đã trao đổi vô số tâm sự trong thư.
Sau đó Đồng Thấm theo người nhà chuyển đến Tô Châu, nàng lại vì lo nghĩ quá nhiều mà thành một người yếu ớt không ai dám lấy, nàng dựa vào những lá thư ấy mà vượt qua mười năm.
Và giờ đây, bằng chứng mà Đồng Thấm đưa ra chính là một xấp thư dày, từng lá từng lá trải trước mặt Nữ Hoàng.
Những bức thư trông đã cũ theo năm tháng, nhưng được bảo quản rất cẩn thận.
Đồng Thấm nói, những bức thư này đủ để chứng minh Viên Tử Vọng trước mặt là giả mạo.
Nàng đã mang những bức thư hiện có của Viên Tử Vọng ra so với các bức thư lúc trước, có thể thấy chữ viết tuy tương đồng, nhưng nét bút lại có những điểm khác biệt tinh vi.
Đồng Thấm tự tin trình lên một câu thơ do chủ quán trọ khắc ra từ bức tường, nói: "Nét chữ trên bức tường này mới khớp với nét chữ trong thư. Đêm đó Viên Tử Vọng giả đã quay về bộ xử lý công vụ, hoàn toàn không có thời gian đến quán rượu. Thần thiếp tin rằng, người uống rượu và đề thơ ở quán rượu đêm đó mới là Viên Tử Vọng thật sự."
Nữ Hoàng nhìn câu thơ trên thư, lại hỏi Viên Tử Vọng có lời giải thích gì không?
Viên Tử Vọng bình tĩnh đáp rằng, đêm đó y tìm cơ hội đến quán rượu uống say bởi mấy ngày nay áp lực quá lớn, chỉ là y chưa từng kể với ai.
Nữ Hoàng thấy y tự bào chữa hợp lý, liền gật đầu, nói: "Nếu dùng bút tích để chỉ ra một người là thật hay giả, chẳng phải chuyện trẻ con sao. Đồng thị, ngoài điều đó ra, ngươi còn chứng cứ gì khác không?"
Đồng Thấm thoáng sững sờ, không ngờ Nữ Hoàng lại không tin tưởng vào chứng cứ mà nàng cho rằng rõ ràng như đinh đóng cột. Nàng vội nói: "Viên Tử Vọng từng nói với thần thiếp trong thư chàng bị dị ứng với tôm, chỉ cần ăn một chút thôi cũng nổi mẩn đỏ khắp người. Thần thiếp đã thử Viên Tử Vọng hiện tại, nhưng y không hề dị ứng với tôm, thậm chí còn rất thích ăn tôm."
Mấy vị đại thần bên cạnh không nhịn được cười khẩy, dù sao ai lại coi những chuyện lặt vặt như thế này là chứng cứ mấu chốt chứ.
Nữ Hoàng nghe vậy cũng có chút mất kiên nhẫn, rõ ràng điều này không thuyết phục được ngài. Nhưng đối diện với Đồng Thấm dịu dàng yếu ớt, giọng điệu chậm rãi, ngài vẫn giữ chút nhẫn nại cuối cùng, thái độ ôn hòa nói: "Còn gì nữa không?"
Đột nhiên Đồng Thấm hoảng loạn lo sợ, không ngờ đòn đánh trời giáng mà nàng dồn hết can đảm lại biến thành một làn khói mỏng. Đồng Thấm nói lắp bắp, ngắt quãng: “Viên Tử Vọng là người Nam Hải quận, vốn nên quen với thời tiết nóng ẩm, nhưng khi đến Tô Châu, y lại không chịu nổi khí hậu, rõ ràng không phải người miền Nam.”
Trong điện lại có người khẽ cười trộm.
Đồng Thấm lảo đảo đứng không vững nhưng vẫn cố gắng nói tiếp: Sau khi nàng gả cho Viên Tử Vọng, thực ra nàng phát hiện có điều bất thường. Sau hôn lễ Viên Tử Vọng đối xử với nàng rất ôn nhu chăm sóc, nhưng vẫn luôn khiến nàng cảm thấy xa lạ. Ban đầu, Đồng Thấm nghĩ rằng có lẽ y trách nàng vì đã từ bỏ lời hứa giữa hai người, nàng chỉ cảm thấy mình có lỗi, muốn bù đắp, nhưng Viên Tử Vọng lại chủ động nói không sao, nói rằng y hiểu vì sao nàng phải làm như vậy, y sẽ không trách nàng vì những chuyện đó.
Đồng Thấm an tâm phần nào, lại tưởng rằng mưa đã tạnh, nhưng Viên Tử Vọng vẫn không thể mang lại cho nàng cảm giác như trước. Nàng vốn hiền lành, từ nhỏ đã được dạy dỗ xuất giá tòng phu, nàng không dám hỏi, không dám tìm hiểu, tuyệt vọng mà đương nhiên nghĩ rằng có phải Viên Tử Vọng đã thay lòng? Nàng thấy y vẫn đồng ý giữ lời cưới nàng liền không dám yêu cầu thêm…
Lời của Đồng Thấm cuối cùng cũng dừng lại.
Thật ra ta không còn nhớ rõ, rốt cuộc là có ai đó đã ngắt lời nàng hay là chính nàng không thể tiếp tục nói nữa. Có lẽ bản thân nàng cũng đã biết, những lời lẽ ủy mị, vụn vặt này thật đáng buồn cười khi nói ra trong một hoàn cảnh như vậy.
Ta nhìn Đồng Thấm trước mặt, nước mắt đầm đìa, càng muốn nói nhiều thì lại càng lúng túng, ở đây nàng yếu ớt và bất lực biết bao, dường như chỉ đứng thôi cũng đã tiêu tốn hết tất cả dũng khí của nàng.
Ta lại nhìn về phía Viên Tử Vọng, y yên lặng đứng ở góc phòng, không bước tới giúp đỡ thê tử của mình. Y chỉ lặng lẽ nhìn nàng với ánh mắt sâu thẳm, trong đáy mắt dường như chứa đầy vết thương vì bị thê tử phản bội.
Nữ Hoàng ra lệnh cho người đỡ Đồng Thấm sang một bên, triệu Viên Tử Vọng tiến đến trước mặt, hỏi y có gì muốn biện giải.
Viên Tử Vọng chắp tay, cúi chào sâu một cái, nói: "Thần đáng chet, đã không xử lý tốt gia sự, kinh động đến thánh giá của bệ hạ, xin bệ hạ trách phạt."
Nữ hoàng hỏi: "Vậy ý ngươi là, ngươi không thừa nhận những cáo buộc của Đồng thị?"
Viên Tử Vọng đáp: "Nội tử nhất thời hồ đồ, xin bệ hạ đừng trách phạt nàng, thần nguyện gánh chịu hình phạt thay nàng."
Nữ Hoàng nhìn Viên Tử Vọng một cái, rồi lại nhìn sang Đồng Thấm, ngài hiện ra một vẻ dịu dàng, ân cần an ủi Đồng Thấm, nói sẽ cho người tức khắc đưa thân thích và đồng hương của Viên Tử Vọng vào kinh để diện thánh. Một người có thể giả dối trước mặt thê tử, nhưng làm sao có thể qua mắt được phụ mẫu thân sinh?
Dưới sự an ủi của Nữ Hoàng, cảm xúc của Đồng Thấm dần ổn định hơn, nàng lễ độ cúi đầu tạ ơn ngài, ánh mắt cuối cùng cũng có chút tia sáng.
Sau bữa tiệc gia đình, Vi Chiêu Y bí mật triệu ta vào.
Ta nhớ đến dáng vẻ tuyệt vọng của Tòng Khâm liền chủ động hỏi: "Bệ hạ, có phải ngài muốn nô tì điều tra rõ thân phận của Viên Tử Vọng?"
Vi Chiêu Y khẽ cười, nói: "Viên Tử Vọng bây giờ rốt cuộc là ai, trẫm không để ý. Trẫm đã quyết định để hắn chủ trì việc phân kỳ khoa cử Nam Bắc."
Bỗng nhiên ta thấy cổ họng khô khốc, không thể nói được gì.
Vi Chiêu Y nói: "Việc lớn như vậy, tất nhiên sẽ động chạm đến lợi ích của nhiều người. Ta e rằng chỉ có người như Viên Khanh mới có thể trở thành thanh đao sắc bén, giúp trẫm chặt đứt những rắc rối trước mắt."
Ta nhìn Nữ Hoàng, người đã từng tuyên bố muốn trả lại công lý cho kẻ yếu. Ngài đang nhìn ta nhưng không giống chút nào với vẻ dịu dàng khi đối mặt với Đồng Thấm.
Vi Chiêu Y nói, Viên Tử Vọng, không thể chet.
Nói xong, Vi Chiêu Y đốt tờ giấy mà Đồng Thấm đã trình lên.
Đó có lẽ là câu nói cuối cùng mà Viên Tử Vọng thật sự để lại trên thế gian, cũng là tia hy vọng cuối cùng của Đồng Thấm.