Bẩm Đại Nhân - Có Người Gây Rối, Nhiễu Loạn Triều Cương

Chương 20




Mọi việc phải bắt đầu từ vụ án của Lương Đạo Thự.

Sau khi vụ án của Thường Tề Tinh kết thúc, ta và Tằng Tri Hứa lần theo manh mối của Trần Đốc Lương ở Lương Đạo Thự mà điều tra, phát hiện người cuối cùng gặp mặt Trần Đốc Lương trước khi y bị phát giác lại chính là Lại Bộ Thị Lang Viên Tử Vọng.

Lại Bộ Thị Lang là quan chức chính tứ phẩm, Viên Tử Vọng có thể chính là mấu chốt của vụ án gian lận.

Khi ta và Tằng Tri Hứa còn đang suy nghĩ cách nào để tiếp cận hắn, thì y lại tự mình tìm đến cửa.

Viên Tử Vọng nói y đã giet người nên đến đây để tự thú.

Theo lời y kể, đêm đó vốn là sanh thần của Đồng Thấm, nhưng Lại Bộ đột nhiên có việc, vội vàng triệu y quay về. Viên Tử Vọng đã bận rộn cả đêm tại Lại Bộ, đến rạng sáng mới trở về nhà thì gặp phải thích khách.

Thích khách từ trên trời giáng xuống, tay nắm binh khí sắc bén, nhằm vào mạng sống của y.

Viên Tử Vọng cố hết sức phản kháng, nhặt một tảng đá từ đống loạn thạch mà chống trả, chẳng may đánh trúng đầu thích khách và thích khách cũng vì thế mà đoạn khí.

Ta đã nhìn qua thi thể kia, suýt nữa không nhịn được nôn ra bữa tối hôm trước —— trên đầu thi thể có một vết thương chí mạng, từ mặt đến xương bả vai đều bị đập nát máu thịt be bét, chẳng còn nhìn ra hình thù gì nữa.

Viên Tử Vọng nhận tội với thái độ rất tốt, cúi đầu thỉnh tội nói: “Hạ quan phạm phải tội giet người nghiêm trọng, kính xin Tự Khanh xử trí theo luật pháp.”

Tằng Tri Hứa vẫn giữ vẻ điềm đạm, nói: “Viên Thị Lang hãy bình tĩnh, đợi bổn tự điều tra rõ ràng, rồi mới bàn cách xử trí cũng không muộn.”

Viên Tử Vọng bị tạm giam trong lao ngục, ta và Tằng Tri Hứa không tin rằng trên đời này lại có chuyện trùng hợp như thế, chúng ta vừa mới lần theo Trần Đốc Lương mà điều tra đến Viên Tử Vọng, y liền gặp phải thích khách.

Chúng ta cũng biết Viên Tử Vọng sẽ không bị giam lâu.

Khoa thi mùa xuân sắp đến, Lại Bộ bận rộn như ong vỡ tổ, sao có thể để một vị Thị Lang bị nhốt trong đại lao? Huống chi Tằng Tri Hứa đã kiểm tra vết thương của Viên Tử Vọng, cũng đã giám định thi thể, quả thực có thể chứng minh Viên Tử Vọng vì tự vệ mà giet người. Vậy nên mấy bên cùng nhau bảo lãnh, Viên Tử Vọng đã được thả ra.

Trước khi rời đi, Viên Tử Vọng hứa với Tằng Tri Hứa nhiều lần rằng y tuyệt đối sẽ không bỏ trốn, y sẽ phối hợp với Đại Lý Tự điều tra mọi việc.

Tằng Tri Hứa ngoài mặt nghe lời hứa ấy, nhưng sau lưng lại phái ta giả trang thành một nha đầu bán mình chôn cha, lẻn vào phủ của Viên Tử Vọng để dò la thực hư.

Quả thật là một con cáo già.

Quan sát Viên Tử Vọng một thời gian, ta chỉ có thể dùng tám chữ mà hình dung y: Tình thâm tựa biển, liêm chính khắc kỷ.

Là một kẻ vốn dĩ có thể trở thành công tử ăn chơi phóng đãng, y lại tốt đến mức như một thánh nhân.

Mà ta, từ trước tới nay chưa bao giờ tin rằng trên đời có thánh nhân.

Vụ án Viên Tử Vọng bị tập kích vốn đã đầy rẫy nghi vấn, rốt cuộc mọi thứ đều là lời nói một chiều của y, không ai có thể đối chứng, người nọ rốt cuộc là thích khách hay là ai, ngoại trừ y, sợ rằng không ai biết được.

Hơn nữa, nếu thực sự là tự vệ phản kích, trong lúc hỗn loạn đánh trúng đối phương, thấy đối phương không còn động đậy nữa, đa số người đều sẽ dừng tay, cớ gì y lại ra tay tàn độc đến mức hầu như đập nát cả phần thân trên của đối phương?

Thế nên ta quyết định bắt đầu từ Đồng Thấm.

Đồng Thấm đối với Viên Tử Vọng có sự sùng bái đến mức như mù quáng.

Nàng thao thao bất tuyệt mà nói rằng Viên Tử Vọng là một quan tốt, y luôn chú trọng đến việc khoa cử, y thường nói rằng, khoa cử là phương thức tuyển chọn công bằng nhất cho kẻ đọc sách khắp thiên hạ. Mà những việc y làm, chính là bảo vệ sự công bằng ấy.

Đây không phải điều mà ta muốn nghe, ta liền chuyển chủ đề sang vụ án đêm ấy, chuyện này có thể coi là ai ai cũng biết —— Viên Tử Vọng không có ý giấu giếm, giữ vững nguyên tắc không có chuyện gì là không thể nói ra, ngược lại khiến y trông như một người quang minh chính đại.

Đồng Thấm do dự một lúc, rồi kể với ta không khác mấy so với khẩu cung của Viên Tử Vọng. Ta thực sự không hỏi được gì thêm, lại thấy dáng vẻ lo lắng cho Viên Tử Vọng của nàng thật đáng thương, ta không đành lòng nhìn thấy cảnh này bèn an ủi nàng, tuy y đã đập nát mặt và xương bả vai của thích khách, nhưng chắc hẳn là khi đó quá hoảng loạn nên mới ra tay nặng như vậy.

Đồng Thấm sững sờ, hỏi: “Mặt và cái gì?”

Ta lấy làm lạ trước phản ứng của nàng, nhưng vẫn trả lời: “Xương bả vai.”

Đồng Thấm hỏi thêm một câu không đầu không đuôi: “Xương bả vai bên nào?”

Ta đáp: “Bên phải.”

Đồng Thấm lại ngẩn người, không nói gì thêm, trái lại dường như có chút lo lắng bất an.

Phản ứng của Đồng Thấm đã khơi dậy sự nghi ngờ của ta, mà chuyện khiến ta càng nghi ngờ hơn lại xảy ra: Viên Tử Vọng muốn rời khỏi đô thành, còn mang theo cả Đồng Thấm cùng đi.

Nếu không phải là đào tẩu, thì là gì?