Edit: Samie
Tiêu Vũ liền một chưởng vỗ đầu Lục Lộ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Cậu tập trung một chút được không, sắp thi đại học rồi, còn ngày ngày chỉ biết ngắm nhìn trai đẹp!”
Lục Lộ bị đau mà kêu một tiếng, cả giận nói: “Tớ cứ muốn nhìn đấy, cậu quản được sao?”
“Cậu......”
Hai người lại bắt đầu ầm ĩ, Trúc Lâm Sâm đã thành thói quen, không bị ảnh hưởng chút nào, nên ăn cơm liền ăn cơm, muốn ăn canh thì ăn canh.
Sau khi cô ăn xong, hai người còn lại vẫn còn đang đánh võ mồm.
Trúc Lâm Sâm đứng lên, nói: “Các cậu cứ từ từ cãi nhau, tớ về phòng học trước đây.”
Nói là trở về phòng học, thực ra chỉ là trở về lấy sách mà thôi, cầm sách, cô liền lên sân thượng. Sân thượng không hay có người, là nơi rất thích hợp để cô đọc những cuốn sách yêu thích.
Có điều, Trúc Lâm Sâm rất nhanh liền phát hiện, sân thượng đã không còn là trụ sở bí mật của riêng cô nữa, bởi vì cô vừa đi lên, liền thấy một bóng người quen thuộc đang ngồi ở trên mặt đất xem video.
Chỗ ngồi vẫn là chỗ “chuyên tọa” của cô từ trước tới nay.
Bởi vì là thứ hai, trường học quy định phải mặc đồng phục, cho nên bên ngoài, cậu khoác bộ đồng phục trắng xanh đan xen, có điều bên trong vẫn là một chiếc áo sơ mi trắng, nhìn nhẹ nhàng khoan khoái lại sạch sẽ.
Bước chân Trúc Lâm Sâm dừng một chút, ánh mắt mắt liếc giao diện điện thoại di động của cậu. Đó là một video phát biểu của Warren Buffett, nội tâm Trúc Lâm Sâm vùng vẫy phút chốc, đang chuẩn bị quay người rời đi, giọng nói của Kỷ Phi Ngôn bỗng dưng truyền tới: “Sư tỷ, mới vừa tới đây, sao lại muốn đi rồi?”
Thân thể Trúc Lâm Sâm cứng đờ, đang quấn quít không biết nên trả lời hay không, Kỷ Phi Ngôn đã xê dịch người, nhích sang một bên, nói: “Sư tỷ, ngồi chỗ này đi.”
Trúc Lâm Sâm nghiêm mặt giả vờ bình tĩnh: “Đột nhiên, tôi nhận ra tôi quên cầm bút, tôi về phòng học trước.”
“Tôi có bút.” Kỷ Phi Ngôn Nhất một tay cầm điện thoại di động, một tay móc ra một cây bút từ trong túi, đưa cho Trúc Lâm Sâm.
Trúc Lâm Sâm nhắm lại mắt, đơn giản muốn khinh bỉ chính mình, không thể thay đổi thành một cái cớ không có sơ hở nào khác sao?
Việc đã đến nước này, Trúc Lâm Sâm cũng không tiện lại tìm cớ, nhận lấy bút của Kỷ Phi Ngôn, nói tiếng cảm ơn, liền dựa vào tường, ngồi trên mặt đất, có điều, lại lặng lẽ giữ vững khoảng cách với cậu.
Thấy Trúc Lâm Sâm ngồi xuống, Kỷ Phi Ngôn như là nghĩ đến cái gì, đột nhiên nói: “chờ một chút.”
Cô có chút mờ mịt nhìn về phía Kỷ Phi Ngôn, thấy cậu đứng lên cởi đồng phục, trải đồng phục ở trên xi măng, sau đó nói với cô: “Chị ngồi lên đây đi.”
“Không cần, không cần đâu.” Trúc Lâm Sâm khẽ run, cậu ta...... Vậy mà cậu ta định để cho cô ngồi trên đồng phục sao? Chỉ suy nghĩ một chút đã cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.
“Ngồi đi.” Kỷ Phi Ngôn nhìn cô một cái, lời ít ý nhiều nói một câu.
Trúc Lâm Sâm yên lặng đi qua ngồi.
Sự lạnh lẽo, cứng rắn cùng cảm giác thô ráp đã giảm bớt, bở mông của Trúc Lâm Sâm cảm nhận được tầng vải vóc mềm mại kia, chẳng biết tại sao, như ngồi trên bàn chông, trên mặt cũng hơi hơi nóng lên.
Cô ép buộc chính mình tập trung lực chú ý, con mắt gắt gao trừng trang sách, nhưng khi nghĩ đến việc đang ngồi lên quần áo của Kỷ Phi Ngôn, mà cậu lại ở gần trong gang tấc, cô cảm thấy hô hấp đều có chút khó khăn.
Kỷ Phi Ngôn dường như phát giác được sự túng quẫn của cô, cười khẽ một tiếng, liền tắt giao diện video, nói: “Sư tỷ từ từ xem, tôi không quấy rầy nữa.”
Chờ tiếng bước chân của Kỷ Phi Ngôn biến mất hoàn toàn trên sân thượng, Trúc Lâm Sâm mới nhẹ nhàng thở ra, lực chú ý cũng cuối cùng cũng có thể chuyển dời đến trên sách.
Một lát sau, Trúc Lâm Sâm đột nhiên nhảy dựng lên, nhìn chằm chằm đồng phục trên mặt đất, sụp đổ mà nghĩ: Kỷ Phi Ngôn đi rồi, vậy đồng phục của cậu ta làm sao bây giờ?
Làm thế nào mà cô trả lại cho cậu ta chứ?