Edit: Samie
Cô đang do dự, chỉ thấy cậu ta bày ra dáng vẻ đau khổ: “Sư tỷ quả nhiên là không thích tôi, ngay cả phương thức liên lạc cũng không muốn lưu một cái.”
Trúc Lâm Sâm lập tức đầu hàng, dù sao Kỷ Phi Ngôn mới vừa cứu cô, cô cũng không thể da mặt dày mà trở mặt không quen biết, thế là cô lấy điện thoại di động ra nói: “Sao lại không chứ, cậu quét đi.”
Kỷ Phi Ngôn lập tức thu hồi vẻ mặt bi thương, sau khi xác nhận hai người thêm bạn thành công, cậu nhìn về phía Trúc Lâm Sâm, khóe miệng mang theo ý cười trêu ghẹo: “Xem ra sư tỷ vẫn thích tôi.”
Trúc Lâm Sâm thật sự muốn kéo Kỷ Phi Ngôn vào sổ đen ngay lập tức.
Cô xoay người đi về phía cầu thang, chợt quay đầu lại, thấy cậu vẫn đứng tại chỗ, ánh mắt rơi vào trên người cô, giống như mang theo ôn nhu, cô không dám nhìn nữa, vội vàng trở về phòng ngủ.
Mời Kỷ Phi Ngôn ăn cơm đã trở thành chuyện ván đã đóng thuyền, Trúc Lâm Sâm quyết định thay đổi tâm tình của mình.
Thế là, tối hôm đó, trên bàn cơm, ánh mắt Trúc Lâm Sâm nhìn Kỷ Phi Ngôn tràn đầy “từ ái”, trong đầu tuần hoàn mấy câu:
Trúc Lâm Sâm, cậu ta là môn sinh đắc ý của bố mày, mày xuống tay với cậu ta, nếu bị Trúc Hạo Nhiên biết được, mày nhất định sẽ bị gia pháp phục vụ!
Trúc Lâm Sâm, cậu ta vẫn còn là một đứa trẻ! Loại chuyện trâu già gặm cỏ non này mày không thể làm được!
Trúc Lâm Sâm, nếu mày đủ thông minh, mày phải tự khống chế bản thân!
...
Trúc Lâm Sâm cứ như vậy tự tẩy não chính mình.
Lục Lộ và Kỷ Phi Ngôn trò chuyện khí thế ngất trời, sau nửa tiếng, Lục Lộ đã phun ra gần hết tất cả những chuyện từ nhỏ đến lớn của Trúc Lâm Sâm. Trúc Lâm Sâm muốn ngăn cản cũng không có biện pháp, chỉ có thể ở một bên im lặng ăn cơm.
Đột nhiên, Lục Lộ đặt đũa xuống, nhảy dựng lên, một bên cầm điện thoại di động lên nhìn thời gian, vừa nói: “Xong rồi xong rồi, tớ quên tớ còn có môn tự chọn! Mọi người cứ từ từ ăn! Tớ đi học trước! Đằng đó, Kỷ Học Đệ, chúng ta lần sau gặp lại nhé!”
Không đợi Kỷ Phi Ngôn trả lời, Lục Lộ đã chạy hết tốc lực ra ngoài cửa.
m thanh ồn ào vừa rồi đột nhiên ngưng lại, bầu không khí lập tức chìm xuống, cảm giác có chút lúng túng.
Trúc Lâm Sâm cúi đầu ăn cơm, nghĩ thầm trong lòng nếu cứ luôn trầm mặc như thế cũng không tốt, thế là ngẩng đầu lên, nhìn về phía Kỷ Phi Ngôn, hết sức thành khẩn nói: “Sư đệ, chuyện lần trước, thực sự cảm ơn cậu.”
Đây là lần đầu tiên Trúc Lâm Sâm lấy xưng hô “sư đệ” nói chuyện với Kỷ Phi Ngôn, xưng hô thế này giống như là một đạo kim cô chú, triệt để bóp chặt trái tim Trúc Lâm Sâm, để cho cô không dám sinh ra bất cứ ý niệm không nên có nào.
Sớm biết xưng hô này có tác dụng như vậy, cô còn phí công tẩy não cho mình làm gì?
Ánh mắt Trúc Lâm Sâm nhìn Kỷ Phi Ngôn càng thêm “từ ái”.
Kỷ Phi Ngôn nghe xong, bất động thanh sắc nhìn về phía Trúc Lâm Sâm, cong môi nói: “Ánh mắt sư tỷ nhìn tôi tối nay như lang như hổ, nếu như không biết chị muốn nói cảm ơn, tôi còn tưởng rằng chị muốn ăn tôi đấy!”
“Kỷ Phi Ngôn, cậu có thể đứng đắn một chút hay không?” Sắc mặt của Trúc Lâm Sâm lập tức biến thành màu gan heo, ánh mắt này của cô sao có thể như lang như hổ chứ? Rõ ràng là ánh mắt rất từ ái có được hay không!
“Tại sao không gọi sư đệ?” Kỷ Phi Ngôn nhẹ nhàng mỉm cười, ý vị thâm trường nhìn Trúc Lâm Sâm.
Trúc Lâm Sâm nghẹn họng, thần sắc hơi mất tự nhiên, giống như là bị người ta nhìn thấu bí mật của chính mình, nhất thời không biết đáp lại như thế nào.
Kỷ Phi Ngôn làm như không thấy, chậm rãi lột một con tôm, đặt vào trong bát của Trúc Lâm Sâm, dường như lơ đãng hỏi: “Lớp bơi lội ngày mai, sư tỷ sẽ đến chứ?”
Trúc Lâm Sâm hoàn hồn, ánh mắt có chút phức tạp nhìn con tôm kia, do dự một hồi lâu, gắp lên bỏ vào miệng, hung hăng cắn hai cái: “Đương nhiên.”