Edit: Samie
Nửa tiếng sau, Trúc Lâm Sâm đạp xe đến nỗi kiệt sức, ở trong lòng âm thầm hỏi thăm Kỷ Phi Ngôn một trăm linh tám lần.
“Sư tỷ” Giọng nói thoải mái của Kỷ Phi Ngôn truyền đến từ phía sau lưng, “Chị ổn không?”
“Rất ổn.” Trúc Lâm Sâm cắn răng trả lời, đạp xe càng lúc càng nhanh.
“Vậy tôi yên tâm rồi.” Trong giọng nói của Kỷ Phi Ngôn mang theo ý cười, ánh mắt nhìn tấm lưng thẳng tắp của nữ sinh, lẳng lặng nghe thấy tiếng thở dốc cố gắng kiềm chế của cô. Cậu ngước mắt nhìn về phía bầu trời đêm tối nay, trăng tròn treo trên cao, ánh sao đang tỏa sáng.
Ừm, thật là một buổi tối tuyệt đẹp.
Lại đi khoảng 10 phút nữa, cuối cùng Trúc Lâm Sâm cũng không thể kiên trì nổi, bỗng nhiên cô phanh xe lại, thở hồng hộc nói: “Không được rồi, tôi nghỉ một lát đã.”
Kỷ Phi Ngôn từ yên xe nhảy xuống, đi đến trước mặt Trúc Lâm Sâm, chỉ thấy đầu cô toàn mồ hôi, sắc mặt đỏ bừng ghé nửa người vào tay cầm xe đạp, biểu cảm vô cùng chật vật.
Cho dù có ở tình huống như thế này, cô vẫn rất xinh đẹp. Cô là điển hình của người con gái Giang Nam, mặt trái xoan nho nhỏ, chiếc mũi và bờ môi thanh tú, cho dù vừa trải qua kỳ huấn luyện quân sự mùa hè, màu da vẫn trắng nõn hơn so với người bình thường, tóc dài bồng bềnh phấp phới bay trong gió giống như mỹ nhân trong tranh, lúc nghiêm túc trông có vẻ hơi lạnh lùng, chỉ khi nào cười lên, vẻ xinh đẹp rực rỡ không thể che giấu, ngọt ngào say đắm động lòng người.
Kỷ Phi Ngôn từng nghe qua rất nhiều chuyện xưa của cô, cô là học sinh xuất sắc trong ánh mắt tất cả giáo viên, là “con nhà người ta” trong miệng mọi phụ huynh, cô là học bá, là trạng nguyên đại học, cô là nữ thần, là tấm gương, cũng là truyền kỳ, càng là nhân vật nổi tiếng của thành phố Giang.
Cậu cảm thấy, dù cho có bao nhiêu truyền thuyết về cô đi chăng nữa, cũng không bằng một Trúc Lâm Sâm như bây giờ, sống động như vậy trước mặt cậu.
“Cậu ngồi xe thể thao về có phải tốt rồi không, sao lại phải đi xe đạp làm gì?” Cơ thể mệt mỏi khiến cho Trúc Lâm Sâm đột nhiên mất đi năng lực suy nghĩ, bỏ đi vẻ giả vờ trên gương mặt, yếu ớt hỏi.
“Nếu tôi về bằng xe thể thao, làm sao có cơ hội được sư tỷ chở về chứ?” Kỷ Phi Ngôn liếc mắt cười.
Đúng lúc này, mấy chiếc xe đạp phóng qua trước mặt bọn họ, truyền đến tiếng cười đùa vui vẻ của nam nam nữ nữ, giống như thanh xuân phấp phới tung bay.
“Có ai như cậu chứ!” Ánh mắt Trúc Lâm Sâm rơi vào những nữ sinh ngồi đằng sau kia, hơi buồn bực lầm bầm.
Đều là nữ sinh, người ta được nam sinh chở đi, còn cô thì lại phải chở người...... Chênh lệch này cũng quá lớn rồi!
Giọng nói của Trúc Lâm Sâm rất nhẹ, nhưng Kỷ Phi Ngôn vẫn nghe được. Cậu khẽ cười, nói: “Đứng lên đi.”
“Tôi còn chưa nghỉ ngơi đủ đâu.” Tâm tình Trúc Lâm Sâm không tốt lắm, vô thức phản bác.
“Tôi nói là tôi chở chị.”
Hai mắt Trúc Lâm Sâm sáng lên, lập tức đứng thẳng: “Thật sao?”
“Bị gió thổi suốt một đường, hơi rượu của tôi đã sớm vơi bớt, chắc sẽ không bị kiểm tra ra 'say rượu lái xe' đâu nhỉ.” Kỷ Phi Ngôn nói đùa, “Hơn nữa nếu để cho bạn học nhìn thấy sư tỷ chở tôi, tôn nghiêm của một người đàn ông xem như cũng không còn gì nữa.”
Đàn ông gì chứ, căn bản chính là một thằng nhóc.
Trong lòng Trúc Lâm Sâm tràn đầy khinh thường, có điều, đương nhiên cô sẽ không thể hiện ra bên ngoài, vô cùng vui vẻ đứng dậy sau đó ngồi xuống yên sau, ra lệnh nói: “Vậy cậu mau nhanh lên.”
Kỷ Phi Ngôn nhíu mày, cuối cùng cũng không nói gì, ngồi lên yên trước rồi đạp xe về trường học.
Kỷ Phi Ngôn đi xe rất vững vàng, Trúc Lâm Sâm ngồi nghỉ một lúc, tự nhiên cảm thấy hơi lúng túng. Trên đường về trường học chỉ có lác đác vài người, xe cũng không nhiều, bởi vì không gian yên tĩnh, âm thanh bánh xe chuyển động dường như đều bị phóng đại, toàn bộ thế giới giống như chỉ còn lại hai người bọn họ, thực sự là -- không thể không xấu hổ.
Điều này khiến Trúc Lâm Sâm nhớ lại lần đầu tiên cậu ta chở cô về, tuy khác địa điểm, nhưng đều lúng túng như nhau.
Trúc Lâm Sâm sờ mũi, quyết định tiếp tục giữ yên lặng. Cũng may Kỷ Phi Ngôn cũng không bảo cô cùng trò chuyện, vì vậy cô rất vui vẻ cúi đầu chơi điện thoại.
Lúc sắp đến cổng trường, Kỷ Phi Ngôn giảm bớt tốc độ. Trúc Lâm Sâm nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đứng cách đó không xa, nhân cơ hội, dễ dàng nhảy xuống từ chỗ ngồi phía sau, nói: “Được rồi, đến chỗ này là được, bạn của tôi tới đón rồi.”
Cô cũng không đợi Kỷ Phi Ngôn mở miệng, vẫy tay với cậu, nhanh chóng chạy về phía người đó.