Bài Tập Tình Yêu Của Học Bá

Chương 21: Cùng Nhau Trở Về Trường (3)




Edit: Samie

Đăng tại: truyenfull.com

“Sao vậy, người quen sao?” Cô gái trẻ tuổi đang ngồi đối diện cậu, theo ánh mắt Kỷ Phi Ngôn liếc nhìn bóng lưng hai nữ sinh kia, nhấp một ngụm rượu, hỏi.

Kỷ Phi Ngôn từ chối cho ý kiến, hỏi: “Hôm nay Nguyệt Đồng Tả tìm tôi là có chuyện gì thế?”

“Đương nhiên là chúc mừng cậu thi đậu đại học Hán.” Quý Nguyệt Đồng giơ chén rượu trong tay lên, gương mặt tinh xảo ửng đỏ, “Có điều, bây giờ dường như sự chênh lệch giữa chúng ta cũng càng lúc càng lớn......”

Kỷ Phi Ngôn không uống rượu, chỉ rót chén nước, trầm mặc phút chốc, hỏi: “Bây giờ Nguyệt Đồng Tả đang làm gì vậy?”

“Nếu như tôi nói tôi vẫn giống như trước kia, cả ngày chơi bời lêu lổng, không muốn phát triển, cậu sẽ coi thường tôi sao?” Quý Nguyệt Đồng nhếch miệng, trên mặt hiện lên một nụ cười bất đắc dĩ.

Biểu cảm của Kỷ Phi Ngôn không có gì thay đổi, nhìn thẳng vào mắt của Quý Nguyệt Đồng nói: “Nguyệt Đồng Tả, mặc kệ cậu ở đây làm gì, tôi cũng sẽ không coi thường cậu, điều kiện tiên quyết là cậu thật sự vui vẻ.”

Ý cười nơi khóe miệng Quý Nguyệt Đồng dần dần phai nhạt, buồn cười đó là, người hy vọng cô vui vẻ thế nhưng chính là thủ phạm khiến cô không vui.

Cô không khỏi nhớ tới đêm hôm đó, khi thành tích thi tốt nghiệp trung học được công bố, cô không thi đậu đại học, điều này cũng nằm trong dự liệu, cô vốn không phải là người yêu thích học tập, cũng không thông minh đến nỗi không cần học cũng có thể đạt điểm cao, nhưng lúc cô thực sự nhận được kết quả, vẫn cảm thấy hơi thất vọng.

Đêm hôm đó, cô ngồi ở cửa nhà mãi cho đến đêm khuya, nhìn thấy Kỷ Phi Ngôn đạp xe trở về. Chàng trai trong trẻo giống như một cơn gió mát thổi qua, đột nhiên không biết dũng khí từ đâu tới, cô tiến tới ngăn cậu lại, hỏi: “Phi Ngôn, cậu nói thật đi, cậu thật sự không thích tôi sao?”



Thực ra, vấn đề này cô đã hỏi một lần. Bọn họ là hàng xóm, cậu cũng không giống như em trai nhà bên, ngược lại có phần giống với anh trai, lúc nào cũng cho người ta một loại cảm giác an toàn, khiến cho cô không thể tự chủ đã thích cậu.

Lần trước, cậu nói: “Nguyệt Đồng Tả, tôi chỉ xem cậu là chị gái.”

Về sau, cậu bắt đầu cách xa cô, điều liên quan hiếm hoi là cùng chơi với bọn Đỗ Phong.

Mà ngày đó, câu trả lời của cậu thay đổi. Cậu nói: “Nguyệt Đồng Tả, tôi có người mình thích rồi.”

Cô lại nghĩ đến một đêm kia, nữ sinh đó được cậu chở về nhà, một khắc này, sự thất vọng khi thi trượt đại học đột nhiên bị phóng đại ngàn vạn lần.

Tiêu Vũ đã ở đây chờ từ sớm, trên bàn cơm có đặt một chiếc máy tính xách tay, cậu ta đang chìm đắm bên trong đống mật mã.

Lúc nhìn thấy Trúc Lâm Sâm và Lục Lộ, Tiêu Vũ thoát khỏi chiếc máy tính, đưa tay nhìn xuống đồng hồ, nhíu mày nói: “Các cậu đến muộn nửa tiếng rồi đấy.”

“Cái này không thể trách tôi được, Sâm Sâm hạn chế tốc độ của 'Tiểu Phấn Hồng', bằng không tớ đã đến từ lâu rồi nhé.” Lục Lộ lập tức đùn đẩy trách nhiệm không còn một mảnh.

Trúc Lâm Sâm liếc cô ấy: “Lúc cậu xuất phát đã đến muộn 1 phút, coi như 'Tiểu Phấn Hồng' không bị hạn chế tốc độ đi nữa, tốc độ nhanh nhất cũng chỉ là 55km/h. Theo lý thuyết, coi như cậu dùng tốc độ 55km/h chạy tới đây, cũng cần 21.8 phút, nói cách khác đó là, giả thiết tớ không có giới hạn tốc độ cho 'Tiểu Phấn Hồng', chúng ta cũng sẽ đến chậm 22.8 phút. Cho nên, việc đến trễ này cùng với chuyện tớ hạn chế tốc độ của 'Tiểu Phấn Hồng' không có bất kỳ liên quan nào.”

Lục Lộ nghe xong bèn lấy tay che mặt, ngược lại Tiêu Vũ bật cười ra tiếng, tán thành gật đầu.

“Muốn tớ tính lại cho cậu một lần nữa sao?” Trúc Lâm Sâm nhếch môi nói.



“Đừng đừng đừng, tuyệt đối đừng! Tớ sợ cậu rồi! Ai bên ngành toán học cũng đều khủng bố như vậy sao?” Lục Lộ vội vàng nhấc tay làm dáng đầu hàng, “Tớ đói rồi, tớ muốn ăn cơm! Thời gian ăn cơm tớ không muốn nghe đến đề tài toán học đâu!”

Trúc Lâm Sâm cầm thực đơn lên, mắt nhìn menu thấy giá cả không hề rẻ, nhếch miệng nở nụ cười trêu chọc nói: “Xem ra tiền thưởng lần này không ít nha.”

“Phải không, vậy tớ có thể bảo cậu ta mời chúng ta tới chỗ này ăn lần nữa không? Ăn một bữa ở đây, tiền sinh hoạt trong nửa tháng của tớ cũng không còn.” Lục Lộ chen miệng nói.

“Nhiều hơn nữa cũng không chịu được cách ăn uống thả cửa của cậu.” Tiêu Vũ liếc mắt nhìn Lục Lộ, không khách khí nói.

Lục Lộ le lưỡi một cái, không cảm thấy ngượng ngùng chút nào.

Ba người cười nói, thời gian nhanh chóng trôi qua.

Trúc Lâm Sâm đứng dậy đi vệ sinh, lúc trở về, cô nhìn thấy Quý Nguyệt Đồng đi ở phía trước. Bóng lưng Quý Nguyệt Đồng mảnh mai, mái tóc bồng bềnh, dáng vẻ thướt tha mềm mại.

Trúc Lâm Sâm không khỏi nhìn cô ấy nhiều hơn, thấy cô ấy trở về chỗ ngồi, chậm rãi ngồi xuống, vẻ mặt tươi cười nhìn người đối diện.

Trong lòng Trúc Lâm Sâm đột nhiên dâng lên cảm giác khác thường, không tự chủ liếc qua hướng người bên kia, thoáng nhìn một cái, bước chân của cô không khỏi trì trệ, người mặc áo phông trắng kia có vẻ hơi quen mắt, sao lại giống Kỷ Phi Ngôn vậy chứ?

Mặc dù chỉ là bóng lưng cộng thêm non nửa góc mặt bên cạnh, Trúc Lâm Sâm dường như có thể xác định, đó là Kỷ Phi Ngôn không thể nghi ngờ.

Phía đối diện, Quý Nguyệt Đồng đang uống rượu đỏ, nếu vậy, Kỷ Phi Ngôn cũng uống sao?