Edit: Samie
Trúc Lâm Sâm phút chốc rúc đầu về, nhịp tim của cô tăng nhanh, dưới đáy lòng liên tục cầu nguyện cậu không phát hiện.
Cầu nguyện rõ ràng vô hiệu, theo tiếng bước chân càng ngày càng gần, tim Trúc Lâm Sâm cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Sư tỷ?” Trúc Lâm Sâm đang muốn cầm sách che khuất mặt mình, Kỷ Phi Ngôn đã đứng ở trước mặt cô, trong giọng nói mang theo tia kinh ngạc.
Trúc Lâm Sâm thật muốn đào một cái hố để nhảy vào. Cô có chút lúng túng đứng lên, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Kỷ Phi Ngôn, câu nói đầu tiên là: “Cái đó, tôi không nhìn thấy cái gì cả......”
Vừa dứt lời, Trúc Lâm Sâm liền hận không thể tự tát mình một cái, đây không phải không đánh đã khai sao?
Kỷ Phi Ngôn lại căn bản không có chú ý Trúc Lâm Sâm đang nói cái gì, tâm tư đều đặt ở trong trò chơi, dường như cảm thấy vị trí mà cô chọn không tệ, cậu đặt mông ngồi xuống bên cạnh cô: “Sư tỷ, nếu không ngại, chị có thể đi ra đóng cửa ra vào lại giúp tôi được không?”
Trúc Lâm Sâm: “......” Có người có thể thẳng thắn “tu hú chiếm tổ chim khách” như vậy, còn chỉ đạo người ta sao?
Thật phiền!
Trúc Lâm Sâm nhịn không được giương mắt nhìn cậu, vẻ mặt cậu không còn nghiêm túc như vừa rồi, ngược lại rất chân thành, à, nghiêm túc chơi game.
Trúc Lâm Sâm đột nhiên nghĩ tới thời điểm lần đầu nhìn thấy cậu.