Bài Tập Tình Yêu Của Học Bá

Chương 18: Sư Tỷ Có Bạn Trai Chưa? (3)




Edit: Samie

Không sai, cô chính là ở “khóa thảm nhất đằng sau kia”, nhập học ngày đầu tiên, cô phát hiện mình là nữ sinh duy nhất toàn lớp, à không, phải là toàn khóa, đừng nói là bạn học nữ, ngay cả bạn cùng phòng cô cũng không có, bởi vì cô được sắp xếp ở phòng hai người, ừm, chỉ có một mình cô ở.

Tuy ở một người một phòng khá tự do, thế nhưng quả thực rất cô đơn, cũng may Lục Lộ không đành lòng nhìn cô một người tự sinh tự diệt, xin đổi phòng ngủ, đến ở cùng một chỗ với cô.

Trúc Lâm Sâm xem như là trạng nguyên thi đại học, vừa vào trường học đã nổi tiếng, bởi vì cô là trạng nguyên thi đại học khóa trước có giá trị nhan sắc cao nhất.

Tổ hợp vừa học giỏi vừa xinh đẹp, chắc chắn chính là biểu trưng cho đại danh từ “nữ thần”.

Làm một “nữ thần” có danh tiếng lan xa, lại là nữ sinh duy nhất của ngành toán học, sức hút của Trúc Lâm Sâm đơn giản là vượt qua cả bầu trời.

Thế là, mỗi khi giảng viên đặt câu hỏi, cuối cùng sẽ có một câu như vậy: Trúc Lâm Sâm, em tới trả lời một chút......

Mỗi lần có hoạt động của lớp, chủ nhiệm lớp cuối cùng sẽ nói: Trúc Lâm Sâm, em sắp xếp tổ chức một chút......

Mỗi lúc gặp đủ loại tiệc tùng văn nghệ, giáo viên phụ đạo cũng sẽ tìm được cô, thấm thía khuyên nhủ: Trúc Lâm Sâm, em cũng biết khóa này của chúng ta chỉ có em là nữ sinh......

Nếu như phải dùng một từ để tổng kết cảm giác của cô, đó chính là -- vô cùng buồn thảm.

Trúc Lâm Sâm đang chìm đắm trong trải nghiệm thê thảm của một năm vừa qua, đột nhiên nghe được một hồi huyên náo.

Cô bỗng dưng hoàn hồn, nghe được nữ sinh ở lều che nắng bên cạnh hưng phấn nói: “Ôi, giá trị nhan sắc của học đệ ở khóa này cũng quá cao rồi!”



“Tiểu nam sinh đẹp trai như vậy, tôi đoán nhất định là vào khoa văn của chúng ta ......” Có người cười hì hì nói.

“Sao có thể là khoa văn chứ? Tôi dám đánh cược là em ấy sẽ vào khoa máy tính chúng tôi!” Có người không cam lòng tỏ ra yếu kém.

“Ồ, đây không phải là trạng nguyên thi đại học của khóa này sao? Vậy chính là đăng kí khoa toán học nhỉ?” Một giọng nói nam đột ngột vang lên trong bầu không khí thảo luận sôi nổi của các nữ sinh, dừng một lúc, sau đó bừng tỉnh phát hiện, nói, “Kỷ Phi Ngôn! Đúng rồi, chính là cậu ta!”

Trúc Lâm Sâm đang ngửa đầu uống nước, nghe được lời này, suýt chút nữa phun nước ra ngoài. Cũng may cô cưỡng ép kiềm chế bản thân, cuối cùng cũng nuốt được ngụm nước xuống, nhưng vẫn bị sặc hai cái. Ngay lúc cô bị sặc đến nỗi nước mắt đều chảy ra, hai tấm khăn tay không hẹn mà gặp cùng được đưa tới trước mặt cô, hai giọng nói đồng thời vang lên.

Một giọng nói là của Lý Chi Thần, bên trong ẩn chứa tia lo lắng: “Lớp trưởng, cậu không sao chứ?”

Một giọng nói khác mang theo vài phần hả hê cười trên nỗi đau của người khác, Kỷ Phi Ngôn: “Sư tỷ, cẩn thận một chút.”

Tay Trúc Lâm Sâm run run nhận lấy khăn tay của Lý Chi Thần, liếc mắt thấy Kỷ Phi Ngôn chậm rãi đặt khăn tay ở trước bàn của cô, ho càng dữ hơn.

Thật vất vả bình tĩnh lại, Trúc Lâm Sâm ngẩng đầu, khuôn mặt căng thẳng đỏ bừng vì ho, hai mắt ngấn lệ nhìn nam sinh đang đứng trước mặt cô.

Mới nửa năm không gặp, hình như cậu cao lớn hơn một chút, vẫn là một bộ dáng vô tội, trong miệng ngậm kẹo que giống như trước đây, dáng vẻ cười lên thật giống như một chú chó nhỏ trung thành, nhưng mà cô biết, đó rõ ràng là một con chó săn lớn.

Tiểu hỗn đản!

Ở trong lòng, Trúc Lâm Sâm âm thầm nói.