Bài Hát Chia Tay (Ly Ca)

Chương 1




Tôi ở tầng hầm cùng với bạn trai 7 năm, sáng tác cho hắn mấy chục bài hát.

Sau khi hắn nổi tiếng, chính mình sáng tác một bài tình ca, thời điểm phỏng vấn, hắn thẹn thùng mà nói muốn tặng bài hát này cho người quan trọng nhất của hắn.

Sau đó tôi mới biết, hắn viết cho nữ trợ lý của chính mình.

01.

Lúc ăn cơm, bạn thân đột nhiên hưng phấn mà nắm chặt tôi: "Lâm Lâm nhà cậu vừa ra bài mới! Lần này là một bài tình ca ngọt ngào nha!"

Tôi cầm lấy di động của cậu ấy, trong điện thoại là video phỏng vấn của Lâm Triết.

Người chủ trì hỏi hắn: "Nghe nói bài hát lần này là anh cố ý viết tặng cho một người, có thể tiết lộ người đó là ai không?"

Khóe miệng Lâm Triết gợi lên, đối với máy quay, nói: "Là một người rất quan trọng đối với tôi"

"Cô ấy ở bên cạnh tôi thật lâu, mang cho tôi rất nhiều linh cảm"

"Giết người bằng cẩu lương!"

Bạn thân che mặt lại: "Lâm Lâm nhà cậu thật đúng là dính người mà!"

Trong mắt tôi nổi lên ý cười, cùng Lâm Triết đối diện trong video.

Tôi ở cạnh Lâm Triết 7 năm, tất cả bài hát của hắn đều là do tôi sáng tác, hắn viết lời.

Hắn vì tôi viết mười mấy bản tình ca, chỉ bài này có tiết tấu nhẹ nhàng nhất.

Video tiếp trục phát tin, giọng hát Lâm Triết mang theo cảm xúc mà truyền tới, tôi dứt khoát chống cằm mà nghe, bài hát này không phải là do tôi sáng tác, sự thật là cảm giác mang đến không giống như trước.

Khi đoạn cao trào được phát lên, trái tim tôi đột nhiên ngừng một chút, bên tai vù vù

Tôi cứng đờ một hồi, cả người lạnh toát, dùng ngón tay tua lại, câu hát đó đấu đá mà truyền tới tai tôi, thật sự tôi không nghe lầm

".....Ba viên chí sau lưng em, là tên của em trong lòng anh.."

Trên lưng của tôi, không có ba viên chí.

Trong nháy mắt, đại não tôi trống rỗng, tựa hồ mọi thứ đều biến mất, chờ đến khi tôi phục hồi tinh thần lại thì chỉ cảm thấy lạnh lẽo, như rơi vào hầm băng.

Bạn thân buồn bực mà nói: "Mắt cậu như thế nào mà trắng vậy, không thoải mái hả?"

Tôi ổn định thân mình mà đứng lên, cố gắng mà nói: "Không có việc gì, đột nhiệt nhớ tới quần áo trong nhà còn chưa có lấy, để tớ đi về nhà một chuyến"

Tới đêm khuya, Lâm Triết mới về đến nhà.

Tôi ngồi ở trong phòng khách, không có bật đèn. Lúc hắn bật đèn, thấy được tôi ngồi làm hắn có chút hoảng sợ, vỗ vỗ trái tim nói: "Mẹ ơi, em ngồi đây làm gì, làm anh sợ muốn chết!"

Tôi nhìn chăm chú vào hắn, nhẹ giọng nói: "Anh ra bài hát mới"

"Đúng vậy", Lâm Triết cúi đầu cởi giày. "Làm sao, dễ nghe không?"

Tôi run giọng nói: "Là viết cho ai? Sau lưng có ba viên chí, rốt cuộc là ai?"

Động tác Lâm triết dừng một chút, ngay sau đó hắn ngẩng đầu, làm như không để ý mà nói:

"Cái này không phải để cho hợp vần sao, đương nhiên là viết cho em rồi"

Tôi lạnh lùng nhìn hắn

Lâm Triết đi tới ôm lấy tôi, nhão nhão dính dính mà ôm lấy cổ tôi làm nũng: "Đây là bài hát đầu tiên anh tự soạn nhạc, em cũng biết anh không giỏi dùng từ ngữ cho lắm, vì để cho hợp vần nên mới dùng từ đó, anh không còn biện pháp nào"

"Em không thích thì nói, anh đổi bài khác?"

Đôi mắt hắn tỏng bóng đêm bị ánh đèn ngoài cửa sổ chiếu vào, nhìn ôn nhu như ảo mộng.

"Anh đổi thành, có một viên chí trên chóp mũi em được không?

Tôi nhjen ngành thở ra, đẩy tay hắn: "Không cần, bất quá lần sau đừng viết thể loại này, dễ gây hiểu lầm với người khác, hôm nay anh làm em sợ muốn chết"

Hắn ôm lấy tôi: "Đã biết, chính là em nghĩ nhiều thôi'

02.

Đêm khuya, Lâm Triết ngủ say

Nhưng mà tôi không ngủ được, trằn trọc mà mở mắt.

Nói thật, hiện tại tôi đã là người trưởng thành 28 tuổi, bộ dáng tìm lí do để biện minh của Lâm Triết rất buồn cười, nên tôi không tin

Chính là tôi cũng không tin hắn sẽ đem tâm tư cho người khác nên chỉ có thể ép buộc bản thân mình phải tin hắn.

Từ năm 19 tuổi gặp gỡ nhau, đến bây giờ, chúng tôi đã ở bên nhau 9 năm.

Khi đó tôi là sinh viên năm 2 nằm trong top 2 của trường Đại học Nghệ thuật mà hắn chỉ là ca sĩ mang theo đàn ghita hát ở dưới chân cầu vượt.

Tôi nhớ lần đầu tiên gặp mặt, hắn ở bờ biển vừa đàn vừa hát bài "Lòng tôi vĩnh hằng"

Ánh mắt trời chiếu vào người hắn, sườn mặt giấu vào bóng tối, lông mày hơi nhíu mang theo vẻ không kiên nhẫn

Lúc ấy tôi liền nghĩ, người con trai này lớn lên thật đẹp, giống như tranh vẽ, nhịn không được mà dừng lại nghe hắn hát.

Nói thật, tiếng anh của Lâm Triết có chút sứt sẹo, giọng nói của hắn không mang cảm xúc, không mang cảm giác gì, lại khàn khàn lại trong trẻo

Hắn hát xong, tôi đi tới cái hộp trước mặt hắn bỏ xuống 100 đồng tiền.

Hắn nhướng mày, đôi mắt màu nâu nhìn mặt tôi: "Hào phóng như vậy?"

"Em gái, tôi hát thêm một bài cho cô, cô chọn bài đi"

Tôi quên lúc đấy đã chọn bài gì, chỉ nhớ tôi nghe một bài rồi một bài khác, thẳng đến khi mặt trời lặn, chân trời đỏ hồng cả vùng, có màu xanh xám nổi lên như màu kim phai nhạt, cũng giống như màu sắc của tranh sơn dầu vừa chân thật vừa hư ảo

Mỗi ngày sau đó tôi đều đi nghe hắn hát, mỗi lần đều sẽ đưa 100 đồng tiền.

Đưa tới lần thứ 5, hắn nắm chặt tay tôi: "Không sai biệt lắm thì cô vẫn là học sinh, chừa chút tiền lại ăn cơm đi"

Lúc ấy, tôi buột miệng nói: "Tôi có tiền"

Hắn lại cười, sau một lúc duỗi tay sờ đầu tôi: "Được rồi, cô có tiền, vậy mời tôi một bữa cơm đi"

Chúng tôi đi ăn mì hải sản, ăn xong hắn lại chủ động trả tiền, sau đó nói với tôi: "Về sau cô cứ chọn bài, tôi hát miễn phí, không cần đưa tôi tiền"

Trước khi đi, ma xui quỷ khiến mà tôi gọi lại hắn: "Có thể lưu phương thức liên hệ sao?"

Tình yêu tới thường không có đạo lý, thực mau mà tôi dọn tới tầng hầm âm u nhỏ hẹp mà ở cùng hắn.

Vì vậy nên tôi mới biết, Lâm Triết có cái ước mơ âm nhạc, hắn đã lang bạc hơn 1 năm, chỉ vì chưa ai thưởng thức âm nhạc của hắn.

Lúc đó chúng tôi cho rằng, ngày tốt sẽ đến nhanh.

Chỉ là không nghĩ tới, ở tầng hầm này tận 7 năm.

Hiện tại hắn đã nổi tiếng, chúng tôi cũng có tiền mua phòng ở, không cần phải chịu khổ

Tôi không nghĩ rằng cũng không muốn tin, tôi đã ở cạnh hắn lâu như thế mà hắn sẽ thích người khác.

Tôi không thể tin

03.

Ngày hôm sau, tôi không chào hỏi liền đi tới công ty Lâm Triết

Tôi cầm theo hộp cơm trong tay: "Không phải anh muốn ăn canh cá đậu hủ sao? Em đã nấu từ buổi sáng đến giờ"

Một tia vui sướng trên mặt hắn đều không có, chỉ mang theo tia hoảng loạn khó phát hiện với sự không kiên nhẫn: "Em tới làm gì nha? Buổi tối anh trở về uống là được!"

"Em chính là muốn đến xem anh thu âm đâu!"

Tôi cúi đầu, giọng nói không mang theo cảm xúc:

"Em chính là muốn đến xem nơi anh thực hiện ước mơ"

Lâm Triết đang muốn nói chuyện, phía sau hắn đột nhiên có nữ sinh đi ra

Nữ sinh cột mái tóc dài, mặc áo khoác Burberry, thoạt nhìn rất có khí chất

Cô ta tiếp cười rồi cầm hộp canh trong tay tôi: "Là chị dâu phải không? Không có việc gì đâu anh Lâm, để chị dâu đi lên đi, em dẫn chị ấy đi dạo"

Lâm Triết một đốn, có chút bất đắc dĩ nói: "Được rồi"

Nữ sinh hướng tôi gợi lên khóe miệng, không biết có phải hay không ảo giác của tôi, tôi thấy nụ cười đó có chút hương vị khiêu khích.

Hình như là cười nhạo tôi, tôi năn nỉ hắn mà vẫn không được, mà cô ta chỉ cần một câu nói.

Thái độ này làm cho tôi thực không thoải mái, nhưng tôi vẫn đi theo lên

Lâm Triết cọ tới cọ lui không nghĩ đi thu âm, vẫn là bị nữ sinh Trần Ương này đuổi đi, cô ta vừa cười vừa đẩy lưng Lâm Triết nói:

"Không được lười biếng, chị dâu cứ giao cho em, yên tâm!"

Lâm Triết nhìn cô ta một cái, chỉ có thể đi rồi

"Uống cái gì?" Lâm Triết đi rồi, ý cười trên mặt Trần Ương liền phai nhạt, mang theo một loại trên cao nhìn xuống, lễ phép nói: "cà phê hay rượu vang đỏ?"

"Cà phê của công ty chúng tôi là loại nông trại Shangri-La sản xuất, thực không tồi"

Tôi cự tuyệt, cô ta cũng không ngại, tùy ý mà ngồi xuống bên cạnh tôi, rót cho tôi một ly rượu vang đỏ

"Rượu vang đỏ của Pháp, nếm thử đi'

Tôi không biết ý tứ của cô ta là gì, lại nhìn đến cô ta cầm lấy chân ly rượu quơ quơ, nhìn rượu bên trong ly mà nói:

"Rượu vang đỏ được yêu cầu cất vào hầm một đoạn thời gian mới có thể tạo hương thơm, bất quá không thể để lâu quá"

"Thời gian lâu thì sẽ bị biến chất, chỉ có thể bỏ đi, cô nói đúng không?"

Lúc này tôi mới bừng tỉnh

Nguyên lai là cô ta chỉ thời gian ở bên nhau của tôi và Lâm Triết quá lâu, quan hệ đã biến chất.

Nữ sinh này có ý tứ với Lâm Triết.

Tôi khẽ cười một tiếng: "Cất vào hầm bao lâu, là do chủ nhân định đoạt"

"Không tới lượt người ngoài nói ra nói vào"

Trần Ương không giận mà cười, thay đổi đề tài: "Bài hát mới của anh Lâm, dễ nghe sao?"

Tôi cảnh giác nói: "Rất dễ nghe như thế nào?"

"Tôi cũng cảm thấy rất dễ nghe, bài hát này vẫn là bài hát đầu tiển mà anh ấy tự viết lời, tự soạn nhạc, thể loại này thực sự rất thích hợp với anh ấy, so với những bài hát đau khổ trước kia thì tốt hơn nhiều"

Cô ta tùy ý mà nói: "Đúng rồi, khóa kéo sau lưng tôi giống như hỏng rồi, cô có thể hay không giúp tôi xem một chút"

Nói xong, cô ta cũng không đợi tôi trả lời, đã đứng trước mặt tôi, đem khóa kéo kéo xuống lên.

Khóa kéo đó thực mượt mà mà tuột xuống, lộ ra sau lưng trắng nõn

Nhưng mà tôi ngồi trến ghế chỉ cảm thấy lạnh lẽo tay chân, nhìn tới xương bướm thẳng tắp kia. Đầu óc tôi nháy mắt trống rỗng, mắt chẳng nhìn thấy gì, bên tai như đánh trống.

Bên cạnh xương bướm đó, có dấu hôn đỏ tại ba viên chí.

Trần Ương nhìn phản ứng của tôi xong rất vui vẻ mà kéo khóa kéo.

Một lát sau, tôi như bị mộng du mà đi ra ngoài, đi qua phòng thu âm, lại nhìn tới Lâm Triết và Trần Ương, hắn đưa lưng về phía cửa nên không thấy được tôi, đôi tay của hắn đang ôm eo cô ta, bất đắc dĩ mà cười"

"Cô ấy còn ở đây, đừng nháo"

Nga, nguyên lai tôi trở thành người xa lạ.

Trần Ương nghiêng mắt, ánh mắt ác ý mà nhìn thẳng vào tôi, nhẹ giọng hỏi:

"Bị phát hiện thì làm sao, vừa lúc anh có thể cùng cô ta ngả bài"

"Không phải anh thích cô ta đi?

"Sao có thể?"

Lâm Triết lập tức phủ nhận: "Hiện tại anh chạm vào cô ấy cũng không có cảm giác, chỉ giống như đang sờ tay bản thân mình thôi"

"Em không biết bộ dáng của cô ấy chỉ biết vây quanh anh, không có giống em, dụ người như vậy"

Trần Ương cười nhạo: "Người ta còn nấu canh đâu, canh cá đậu hủ, cô ta sẽ không cho rằng ở chỗ này anh không được ăn cơm đi?"

Lâm Triết nhìn lướt qua hộp cơm, giữa mày ninh khởi, khinh thường nói

"Nhàm chán"

Nói xong hắn dứt khoát cầm lấy hộp cơm vứt thẳng vào thùng rác

"Đông?"

Canh cá tôi nấu từ buổi sáng 5 giờ, bây giờ chật vật mà bị vứt vào thùng rác

Cùng tôi giống nhau, trở thành rác rưởi bị người ta vứt bỏ

Hắn đem mặt tiến đến bên cổ Trần Ương, giọng nói khàn khàn ái muội tiếng cười:

"Không nhắc cô ấy, mất hứng"

Lời nói dư âm bị nuốt rớt, môi đỏ Trần Ương hơi sưng, đối với tôi lộ ra nụ cười của kẻ chiến thắng.