Bại Gia Cũng Khó

Chương 6




Cửa hàng ngọc đóng cửa, Nhạc Liên một mình trở về khu nhà chật hẹp, thô sơ.

Thời tiết nhiệt đới nên dù nhà hơi sơ sài cũng không lạnh, nhưng thỉnh thoảng ban đêm gió thổi vào cũng có chút lạnh.

Nhạc Liên đun nóng một ấm nước, rót vào bầu gỗ đặt trong chăn cho ấm áp, sau đó vào trong phòng, bày ra một bộ dụng cụ điêu khắc.

Ngón tay linh hoạt, đã từng học làm đồ trang sức mấy năm, cái bông tai lúc trước tặng cho Giang Túng là do tự tay Nhạc Liên làm ra.

Nhạc Liên cũng không có đưa cho vị sư phó kia cắt đá, tự đem về nhà cọ hết lớp da bên ngoài, cọ được một lúc nhìn mãi vẫn không thấy một chút sắc tím hay hay xanh.

Cọ tiếp một lớp mỏng, bỗng nhiên lộ ra một chút thủy sắc vô cùng rõ ràng.

Nhạc Liên cả kinh, ngày càng nắm chặt hòn đá hơn nữa, kiên nhẫn mài, đánh bóng.

Sau khi cọ hết lớp da đá bên ngoài, bên trong là ngọc bích lưu ly long lanh trong suốt, nhìn như một quả trứng chim cút to lớn, thủy sắc ánh lên xen kẽ vài tia sắc xanh.

Chất lượng của ngọc bích có nhiều loại, lưu ly là loại tốt nhất, rồi đến băng, nếp, đậu là thấp nhất. Hắn chỉ bỏ ra hai mươi lượng bạc để mua một vật phẩm quý giá, nếu tạo ra được thành phẩm thì có thể lời gấp mấy trăm lần.

Nhạc Liên kinh ngạc nắm chặt ngọc bích trong lòng bàn tay, khó trách Giang Túng lại không để cho hắn mua tảng đá này, thì ra là bên trong có huyền cơ.

“Từ trước đến giờ…Giang Túng giả vờ vô năng sao?” Nhạc Liên tự nhiên nảy sinh lòng kính sợ, cẩn thận đem đá quý để vào một ngăn kéo bí ẩn, nếu Giang Túng có hứng thú đối với hòn đá này, chắc chắn sẽ không từ bỏ, Nhạc Liên đang rất cần tiền, tự bản thân tạo ra thành phẩm chắc sẽ không kịp, chắc phải mau liên lạc với một nhà nghề nào đó.

——

Mấy ngày liên tiếp, cửa hàng ngọc của Lâm gia tiếp tục mở cửa, Giang Túng cũng chưa cược thua một hòn đá nào, chỉ có lời chứ không lỗ.

Chỉ cần Giang Túng ở đó, hắn luôn có biện pháp để người khác tự mình mua trúng loại đá chất lượng thấp.

Suốt bảy ngày, các khách nhân cược đá, loại đá tốt nhất từng cắt ra được cũng chỉ có một khối đá Tử la lan, khối đá này đời trước Giang Túng chưa từng nhìn thấy, nên không có cách nào đoán được.

Sau đó, Giang Túng không đi góp vui nữa, ngồi ở bên trong Phong Diệp cư nghe tiểu khúc, thuận tiện tránh nhị thúc. Phong Diệp cư vừa có thêm vài vị cô nương, thiếu niên, có một vị tên là Minh Lật, một tiểu nam dung mạo vừa mắt, âm thanh nhu nhược êm tai, ngón tay tinh tế đẹp đẽ.

Giang Túng rất thích, thường kêu hắn đánh đàn, hát vài khúc.

Bọn nha hoàn đi theo Giang Túng đứng bên cạnh, Hoa Xương lanh lợi, nhìn thấy ánh mắt Giang Túng liền bước tới nghe hắn căn dặn, Giang Túng nhỏ giọng nói vài câu bên tai Hoa Xương.

“Dạ, thiếu gia cứ yên tâm, nô tỳ đảm bảo sẽ không khiến cho ngài thất vọng.” Ánh mắt Hoa Xương sáng lên, kéo Hoa Hương cùng Hoa Nha bước ra khỏi Phong Diệp cư, đi dạo phố.

Trên phố các tiểu thư đi dạo phố tán ngẫu, một buổi sáng, cả con đường đều trò chuyện về cửa hàng ngọc của Lâm gia, nói Lâm gia đánh chết gia chủ, chiếm quyền, uy tín càng ngày càng kém, dùng ngọc bích phế liệu, hàng nhái xúi giục mọi người đánh cược nguyên thạch, suốt bảy ngày không một ai cắt ra được thứ gì tốt, bây giờ kẻ nào mà đi đánh cược đúng là ngu.

Lâm lão bản ngồi uống nước trà trong nhà, Phòng tiên sinh ở phòng thu chi cầm sổ ghi chép tới bẩm báo những khoản tiền đã thu được trong hôm nay.

Phòng tiên sinh sắc mặt tái xanh, thấp giọng nói: “Mấy ngày nay càng ngày càng ít khách.”

Lâm lão bản thở dài: “Không biết đám nguyên thạch đó đã xảy ra chuyện gì, cắt nhiều như vậy mà không có khối nào chất lượng.”

Phòng tiên sinh lật sổ, lo lắng nói: “Nguyên thạch tồn đọng rất nhiều, Tiền trang đã thúc giục trả tiền mấy lần, nếu không trả nổi sẽ cho người qua phá tiệm…Còn thiếu Giang gia ba chục ngàn lượng, tiểu thiếu gia Giang gia đã tới thúc giục mấy lần.”

“Giang Hoành? A, tiểu tử lông cánh chưa mọc đủ mà còn muốn đến đòi nợ, nếu hắn còn tới thì cứ nói không có tiền, còn nghĩ mình là Giang gia đại phú thương thủ đoạn phi thường sao, Giang lão gia vừa chết, Giang gia đã sớm tàn rồi, còn chống đỡ được bao lâu.” Lâm lão bản khinh thường nói.

Phòng tiên sinh nhắc đến nha hoàn mà Giang Túng đã phái tới: “Giang gia Đại thiếu gia nói, muốn hỏi mua nguyên thạch, điều kiện tiên quyết là giá vận chuyển mỗi khối không được hơn năm lượng, ngài xem…”

Lâm lão bản tức giận, cười lạnh một tiếng: “Tên phá gia chi tử kia mà cũng biết làm ăn? Năm lượng, nằm mơ! Ba ngày sau chúng ta đi Tô Châu, cái địa phương Cẩn Châu nhỏ bé này toàn người không có kiến thức, khó mà tổ chức đánh cược nguyên thạch.”

Phòng tiên sinh suy nghĩ một chút, thấy lão bản nói cũng đúng, liền đáp lời: “Vâng, sẽ làm theo như lão gia đã nói.”

Giang Hoành mỗi ngày đều tới đòi nợ, gõ cửa hồi lâu, người ta cũng không mở cửa, không thể làm gì khác đành chán nản, thất vọng đi về nhà.

Giang Túng ngồi trong phòng chờ hắn, liếc nhìn Giang Hoành vừa đi đòi nợ về, coi như cũng có chút hữu dụng.

“Trở lại?” Giang Túng nhấp một hớp trà.

“Ừ…” Giang Hoành mệt mỏi làm ổ trên ghế, “Bọn họ cứ nói là không có tiền, nếu đòi được tiền sẽ có thể khai trương được hiệu buôn, sau này cũng sẽ có khoản tiền thu được mỗi năm.”

Giang Túng hài lòng, tiểu mọt sách này đã bắt đầu có dã tâm muốn bước trên con đường kinh doanh rồi.

“Muốn bạc sao?” Giang Túng xoay người, lười biếng nhìn Giang Hoành, “Đệ phải làm để kiếm tiền, cứ nói suông thì sao mà thu bạc được.”

Giang Hoành mệt mỏi không mở mắt ra được, nhẹ giọng nói: “Huynh có cách sao?”

Giang Túng lộ ra một nụ cười châm biếm, nói nhỏ: “Có biết Lâm gia còn đang nợ tiền ai không.”

Giang Hoành sửng sốt một chút: “Thành Vận tiền trang, người của tiền trang cùng mấy tên giang hồ hình như có quan hệ rất tốt.”

Giang Túng thở dài một tiếng: “Nói với bọn họ, Lâm lão bản mấy này nay đánh cược nguyên thạch kiếm được không ít.”

“Đúng.” Giang Hoành bật dậy, chạy ra ngoài.

——

Hôm sau, Lâm lão bản cùng Phòng tiên sinh đem nguyên thạch thô sơ chất lên xe ngựa, đột nhiên nghe tiếng đập cửa hung mãnh, mấy đại hán vạm vỡ vừa đập vừa kêu: “Lâm Phúc Thịnh! Cút ra đây! Ngươi vay Thành Vận hai trăm ngàn lượng, kỳ trả tiền đã sớm qua! Hôm nay nếu ngươi không trả, chúng ta trực tiếp san bằng cái cửa hàng ngọc này!”

Lâm lão bản vội vàng chạy ra ngoài nghênh đón, khuyên can thỉnh cầu tay chân hung ác của Thành Vận, xin gia hạn thêm vài ngày, hắn đang chuẩn bị đi Tô Châu, bán xong hết đống nguyên thạch sẽ quay về trả.

Bọn đại hán giận dữ nói: “Ai biết được ngươi đi trốn nợ hay là đi bán thạch? Không trả tiền, các ngươi đừng hòng bước chân ra khỏi Cẩn Châu này!”

Xin hết nước hết cái, hứa hầu hạ ăn uống, cuối cùng mấy đại hán vạm vỡ cũng xuống nước, chấp nhận cho gia hạn thêm ba ngày, nếu sau ba ngày không trả, sẽ tới dùng đao lấy thịt người thay cho tiền.

Lâm lão bản đổ mồ hôi lạnh, vẻ mặt đưa đám kêu Phòng tiên sinh đem theo ba chục ngàn lượng, đi đưa thiệp, mời Giang Túng đến Nghênh Xuân lầu ăn bữa cơm.

——

Giang Hoành nhận được thiệp mời, lúc mở ra nhìn thấy ngân phiếu ba chục ngàn, xém khóc, hết sức phấn khởi chạy vào trong phòng.

“Giang Túng! Giang Túng! Huynh nhìn này, bọn họ trả tiền rồi!” Giang Hoành cao hứng túm lấy ống tay áo Giang Túng, “Có tiền để khai trương hiệu buôn rồi!”

“Xuỵt! Bình tĩnh.” Giang Túng thờ ơ nhìn ngân phiếu, “Mới có ba chục ngàn lượng mà đã muốn khai trương hiệu buôn, nghĩ quá hẹp, không biết có đủ tiền trà nước hay không.”

Giang Hoành hỏi hắn: “Lâm Phúc Thịnh mời huynh đi Nghênh Xuân lầu ăn bữa cơm, huynh có đi không?”

Giang Túng khoát tay một cái: “Không thấy ta đang bận sao? Kêu Hoa Xương đi trả lời, nói ta bị bệnh, kêu lão chờ hai ngày đi.”

Cuối cùng cũng đòi được nợ, trong tay lại đang thiếu tiền, kiếp trước Lâm gia gây ra chuyện lớn, nếu khoản nợ này mà dây dưa đến lúc đó, chắc chắn sẽ không lấy về được.

——

Đợi liên tiếp hai ngày, đến ngày thứ ba, Lâm lão bản đứng ngồi không yên, suy nghĩ xem có thể kiếm tiền từ cái gì khác ngoài con đường ngọc thạch hay không, một mặt lại mong đợi Giang Túng có thể gặp mặt mình một lần.

Tình huống xấu nhất đó là xuất bán nguyên thạch cho Giang Túng, cũng được, bọn họ bỏ ra hơn hai trăm ngàn lượng nhập hàng, trong kho còn hai ngàn khối nguyên thạch, mấy khối kém thì bán khoảng hơn một trăm lượng, bán hết mang đi trả nợ cho Thành Vận tiền trang cũng còn dư được không ít.

Buổi tối ngày thứ ba, Giang Túng phái nha hoàn mời Lâm lão bản đến Nghênh Xuân tửu lầu.

Giang Túng mang theo Giang Hoành, muốn dạy hắn nói chuyện làm ăn trên bàn rượu.

Sau khi ngồi xuống, Giang Túng cũng không vội nói đến chuyện mua đá làm ăn, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, cùng Lâm lão bản tán ngẫu vài câu, tâng bốc lẫn nhau.

Giang Hoàng có chút đứng ngồi không yên, đã qua ba lần rượu, thức ăn cũng sắp lạnh, đại ca vẫn chưa mở miệng nói chuyện làm ăn.

Lâm lão bản so với Giang Hoành lại càng cuống cuồng, giống như con kiến bò trên chảo nóng, mông ngồi trên chậu than.

Rốt cuộc cũng không chịu được, Lâm lão bản uyển chuyển mở miệng, khách khí cười nói: “Túng gia, ta thấy ngài đánh cược nguyên thạch rất giỏi, không dám nói dối ngài, hàng của chúng ta là nhập từ Bồ Cam, chất lượng tuyệt đối không kém, ngài nhãn lực tốt, nếu có hứng thú muốn kinh doanh ngọc thạch, ta liền nhịn đau bỏ đi những thứ bản thân yêu thích, bán cho ngài mỗi khối ba trăm lượng, ngài thấy thế nào?”

Giang Túng bật cười: “Ngài cũng đừng cười ta, nhìn màu sắc của nguyên thạch, giá mua vào cũng chỉ một trăm lượng, chưa kể có những khối nguyên thạch nhỏ, phế liệu, có cho cũng không ai lấy, hơn nữa, ta chỉ muốn vui đùa một chút thôi, mỗi khối ba trăm lượng, ngài đùa sao?”

Lâm lão bản chà xát tay: “Những khối kia là hàng tốt, ta cộng thêm chi phí vận chuyển từ Bồ Cam đến đây năm lượng mà ngài đưa ra, mỗi khối hai trăm lẻ năm lượng, ngài thấy thế nào.”

Lâm lão bản vẫn tham lam như cũ, ở Bồ Cam tuy sản xuất nhiều ngọc thạch, nhưng lại không khai hóa, chỉ lo lấp tiền đầy nhà, không suy nghĩ rộng tự mình cắt để kiếm ngọc thạch có giá, mà đem đi bán đổ bán tháo. Lâm lão bản suy nghĩ, nếu đống đá đó cắt ra mà không có sắc xanh, chắc chắn lỗ nặng, chi bằng bây giờ sớm vứt cho tên Giang Túng siêu ngu muội này.

Giang Túng cầm quạt xếp gõ lòng bàn tay: “Một trăm lượng, ta lấy hai ngàn khối.”

Sắc mặt Lâm lão bản khó coi, cố chấp nói: “Túng gia ngài đây là cố ý muốn ta làm ăn thua lỗ sao.”

Giang Túng không nói nhảm nữa, kiên quyết giữ giá một trăm lượng: “Hai trăm ngàn lượng, nếu đồng ý thì giao hàng, ta đưa bạc ngay.”

Giang Hoành chợt khó thở, hắn lấy ở đâu ra nhiều bạc như vậy?

Sắc mặt Lâm lão bản trở nên cực kỳ khó coi.

“Nếu ngài không chịu thì thôi, mua bán thì cần đôi bên chấp thuận, dù sao ta cũng chỉ muốn mua đống đá đó về vui đùa một chút.” Giang Túng ngậm cười, liền đứng dậy.

Giang Túng cố ý kéo dài thời gian đến ngày chót gia hạn nợ, chính là muốn để cho Lâm lão bản không còn sức bắt chẹt, trả giá, cái Lâm lão bản cần nhất bây giờ chính là là bạc.

Thấy Giang Túng không còn tâm tư muốn mua nữa, Lâm lão bản kêu một tiếng, khẩn thiết nói: “Túng gia dừng bước, một trăm năm mươi lượng, ngài cũng phải cho ta một chút bạc để ăn chứ.”

Giang Túng giả vờ không nghe, bước đến xe ngựa, ôm bả vai nhỏ yếu của Giang Hoành, thấp giọng giáo huấn: “Đệ gấp cái gì, làm ăn không thể sốt ruột, phải điềm tĩnh thì mới có thể thành đại sự, nhãi con, đệ còn phải học nhiều.”

Giang Hoành từ đầu tới cuối nhìn kẻ già đời Giang Túng làm ăn, bản thân có chút bối rối, run rẩy hỏi: “Huynh học làm ăn khi nào? Không, hai trăm ngàn lượng! Chúng ta có bán nhà cũng không thể kiếm được bấy nhiêu tiền, đệ sẽ không ngủ ngoài đường với huynh….”

Giang Túng mặc kệ, nói: “Tiền là chết, người là sống, não của ngươi chỉ có một ích lợi duy nhất là dùng để nấu cháo thôi sao?”

Lâm lão bản vội vã đuổi theo, thở hổn hển nói: “Một trăm lượng thì một trăm lượng, hai ngàn khối, tối nay lập tức để Túng gia lấy hàng, được không?”

Giang Túng dừng lại, khách khí cười một tiếng: “Được, ta về chuẩn bị bạc cho ngài.”

——

Trong một phòng đơn ở Nghênh Xuân lầu, Nhạc Liên yên tĩnh nằm bên cửa sổ, ánh mắt dừng lại ở chỗ Giang Túng và Lâm lão bản.

“Ồ.” Ánh mắt Nhạc Liên nhìn Giang Túng ngày càng trở nên nghi hoặc.