Hắn cuối cùng cũng ra khỏi nhà, vừa bước ra khỏi cửa nhà liền nhìn thấy một cái bàn ăn, bên cạnh phía bên phải còn có một cái giường khác.
Bên phía bên trái bên cạnh phòng hắn có một cái cửa là thông vào phòng bếp.
Ra bên ngoài là một cái săn trồng đầt đồ vật, đi ra đường liền là một cái đường đất, xung quanh cũng toàn những con nhà nghèo nàn như vậy, còn có mấy cái hài tử đang chơi đùa, những đứa lớn hơn thì đang cho mấy con vật nuôi ăn.
Lại nhìn về phía sau nhà, thật xa là bất ngát ruộng đồng còn có bóng dáng vài người đang cấm đầu xuống gieo trồng.
Hắn lại nhìn lên bầu trời,ánh nắng gây gắt rồi lại nhìn bản thân,sau đó liền vào nhà rồi.
"Hảo đi, sống lại liền may mắn không cần đồi hỏi gì nhiều"
Hắn cũng không phải người tốt lấy đâu ra số tốt xuyên đến trên một người tốt đâu, vẫn là chấp nhận số phận đi.
Kiếp trước chết qua một lần tuy là cam tâm nhưng cũng có tiếc nuối, hắn cũng muốn sinh hoạt như một cái người bình thường, ít ra không phải như trước đau khổ cai nghiện còn hối hận, thù em gái hắn đã thay hắn còn,hắn cũng giết được kẻ hại cha cùng hắn,hắn cũng không còn tiếc nuối.
Bây giờ hắn chỉ cần sống tốt sinh hoạt như cái người bình thường liền hảo.
Hắn sau khi suy nghĩ thấu đáo,liền bắt đầu suy sét tương lai nên làm cái gì bây giờ.
Hắn không nhà?
Um không hẳn.... Nguyên chủ là có nhà,nhà còn có hai cái ca ca đã đỉnh thiên lập địa,thừa kế gia nghiệp từ lâu bởi vậy mới có việc hai lão vu thê đưa con lên kinh thành mở rộng gia nghiệp,nói đúng hơn là đưa tên bại gia chi tử dạo kinh thành chơi chơi.
Lại mói đến nguyên chủ, cha mẹ hắn đã lên 40 mới sinh hắn vì là già còn sinh con nên cưng chiều vô độ, chiều ra nết ăn chơi sa đoạ so với hắn cũng chả kém, hai thân huynh lại xem hắn lớn lên nên cũng không so với hai cái lão nhân gia kia ít hơn tí nào,cái gì cũng dành làm nguyên chủ chỉ việc ngồi hưởng lợi liền tốt.
Lần này tốt rồi,hai cái vị huynh trưởng kia có khi sẽ thương tâm chết đi sống lại.
Xem như hắn có nhà đi thì thế nào? Hắn không có tiền về nhà nha,trên đường còn như vậy nguy hiểm,thử nhìn gia đình nguyên chủ liền thấy,quan trọng hắn cũng không muốn gặp hai vị thân huynh của nguyên chủ, dù sao hắn cũng không phải nguyên chủ gặp có khi chẳng may bị lòi thì làm sao, hơn nữa hắn trở về làm gì? Đó cũng không phải hắn gia đình, hắn không thể dùng những thứ không thuộc về mình như vậy sẽ thấy hổ thẹn.
Hắn muốn tự lập,tự dựa bản thân,hắn muốn cố gắng làm việc có tiền,sau đó cưới một cái nam nhân, khụ khụ,hảo đến lúc đó rồi tính.
Bây giờ hắn muốn suy nghĩ xem sau hắn phải ở đâu bây giờ, nhân gia cứu hắn cũng không thể ở nhà người ta mãi, còn phải suy nghĩ làm gì ra tiền sống qua ngày đây.
Suy nghĩ mãi hắn liền nhận ra vấn đề đến.... Hắn cái gì cũng không biết làm!!! Tốt đi coi nào một cái phú nhị đại thì làm được gì đây.
Mấy năm tri thức liền bị thế giới này đánh nát, kinh doanh cũng chỉ hiểu một hai cho có,cái gì cũng không biết làm.
Thật ra vẫn có,hắn có một bản lĩnh từ việc ở nhiều năm trong tù luyện ra, không lẽ hắn phải đi làm cướp bóc sao? Hắn không muốn lần nữa vào ngục ngồi đâu.
Hắn ngồi trên bàn ngây ngốc không biết bên ngoài chủ nhà để về đến nơi, là một cái cao lớn nam nhân cùng một cái đệ đệ nhỏ xinh, còn có cái nữ trung niên mang theo sọt tre bên trong có cái nữ hài đang ngồi đi vào trong.