Bad Girl

Chương 42: Chương 42: Lần Đầu Gặp Mặt!




Sau gần năm phút chật vật, đắn đo trước cổng nhà, nó cũng cố gắng đè nén sự lo lắng của bản thân, hít một hơi thật sâu để lấy sự can đảm bước vào nhà cùng thằng Bi. Dù đã nghe Rie và Yan nói mẹ thằng Bi là người vốn rất hiền, chỉ có ba thằng Bi là hơi nghiêm khắc một chút nhưng nó vẫn thấy lo lắng vô cùng…

Vừa bước vào bên trong thì đã có một dì giúp việc gần sáu mươi vui vẻ đỡ lấy hộp bánh từ tay nó, miệng cười vô cùng thân thiện khiến nó cũng nhẹ nhõm được phần nào!

-Hai đứa lại đây ngồi đi nào…

Hướng mắt về phía giọng nói vừa phát ra, nó trông thấy một cặp vợ chồng đang nhàn nhã ngồi trên ghế sôpha. Một người thì đang chăm chú vào tờ báo, một thì đang ung dung rót trà vào từng tách một. Trông cả hai có lẽ cũng trạc tuổi mẹ cô.

Ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế sôpha, nhận lấy tách trà từ tay mẹ thằng Bi, nó chỉ biết lí nhí cảm ơn. Nó có cảm giác dường như mọi ánh mắt hiện tại đều đổ dồn vào mình! Thậm chí ngay cả con kiki đang lười biếng nằm dài trên sàn nhà cũng chăm chú nhìn nó, không còn sủa ỏm tỏi như lần đầu nó đến!!!!

-Cháu tên My phải không? Hai đứa học chung lớp à?

-Dạ.



Nghe mẹ thằng Bi hỏi, nó chỉ biết ấp úng trả lời. Còn thằng Bi suốt buổi đều cố gắng nhịn cười một cách vô cùng khổ sở. Nhìn gương mặt nhăm nhúm vì cố nhịn cười của thằng Bi, cái Su thật chỉ muốn đánh hắn một trận. Ngày thường nhìn con bé lúc nào cũng “hổ báo” quen rồi, bây giờ đột nhiên như một con mèo bị mất hết móng vuốt, thằng Bi đúng thật là không tài nào nhịn cười nổi!!!

-Cháu vừa học vừa làm à?

-Dạ. Nhưng chỉ là làm ngoài giờ thôi bác ạ, thật ra cháu cũng không lấy việc làm làm chính, chỉ là có thể giảm đi một phần nào đó phụ thuộc vào dì, với lại cháu tấy đi làm cũng học được nhiều cái…



Câu trả lời của nó có vẻ khá được hai vị “phụ huynh” trước mặt hài lòng. Suốt buổi, bố thằng Bi chỉ thi thoảng gật đầu vài cái…

-Cháu ngồi đây chơi, để bác xuống bếp chuẩn bị vài món. Trưa cháu ở lại dùng cơm với gia đình bác nhé…

Vừa nói, mẹ thằng Bi vừa đứng dậy, xoay lưng vào bếp. Dù biết bản thân mình vào bếp sẽ chẳng làm được cái gì ra hồn, thế nhưng nó vẫn đứng dậy, xông xáo vào bếp trước sự ngăn cản của mẹ thằng Bi.


-Cháu cứ ngồi chơi. Hôm nay cháu là khách mà…

-Mẹ lên nghỉ ngơi đi. Hai con sẽ trổ tài nấu nướng cho bố mẹ xem…

Bà nghi hoặc nhìn thằng Bi trước lời tuyên bố đầy hùng hồn của hắn. Trước giờ, bà chưa từng thấy thằng quý tử này vào bếp… Sau một hồi phản đối, giành giật, cuối củng, mẹ thằng Bi cũng đành chịu thua trước hai đứa trẻ cứng đầu!!!

Loay hoay hơn nửa giờ, nó với thằng Bi cũng d5on ra được một bàn ăn mà theo nó nhận xét là…khá ổn!!! Ổn ở đây là vì hầu hết tất cả đều do thằng Bi nấu, nó chỉ có nhiệm vụ rửa rau, thi thoảng lấy vài món đồ giúp cho thằng Bi, chẳng khách gì một con phụ bếp!

-Cháu nấu ăn khá lắm.. Bình thường ở nhà đều là cháu nấu?

Nhìn mẹ thằng Bi gắp miếng thịt kho lên miệng, vừa gật đầu khen ngon khiến nỏ chỉ biết cùi đầu cười gượng gạo. Những món trên bàn hầu như đều là thằng Bi nấu, chỉ duy có cái nồi canh nhạt nhẽo, chẳng tí gì đậm đà kia là nó nấu! Ấy thế mà thằng Bi lại bảo nó nấu hết, hắn chỉ nấu có mỗi nồi canh ấy!

Nó đúng là có nấu ăn không ngon, nhưng nó cũng không thích đi giành lấy công lao của người khác đâu! Như không chịu đựng nỗi nữa, con bé liền ôm hết mọi dũng khí của mình mà nói.


-Dạ không ạ. Hầu hết ở nhà đều là dì cháu nấu! Những món này đều là Phong nấu cả, chỉ duy có nồi canh kia là cháu nấu thôi…



Câu nói của nó vừa phát ra cũng là lúc mà mọi người hướng ánh mắt ngạc nhiên về nhìn nó, ngạc nhiên nhất là thằng Bi. Bản thân cái Su biết thằng Bi không muốn nó mất mặt nên mới làm vậy nhưng nó thà là tự thú nhận còn tốt hơn. Không biết thì cứ bảo là không biết, nó vẫn còn thời gian dài để học tập! Mặc kệ hai vị phụ huynh trước mặt có hài lòng hay không nhưng ít nhất, nó cũng đỡ thấy hổ thẹn! Và cũng kể từ giây phút đó, không khí trên bàn ăn như bị chùn xuống. Suốt buổi, con bé thật chẳng nuốt nổi, cứ cúi gằm mặt chẳng dám nhìn ai… Huhu… Đã nói hết rồi, nhất quyết không hối hận!

Bữa cơm kết thúc, chẳng đợi ai bảo, nó liền nahnh chân xuống rửa chén mặt cho sự ngăn cản của dì giúp việc. Thằng Bi thấy thế, cũng lon ton chạy vào rửa chén cùng cho “có đôi có cặp” nhưng vừa chuẩn bị đeo găng tay vào đã bị thằng Bi giành lấy…

-Lần đầu tiên, bác thấy thằng Phong hăng hái nấu ăn hay rửa chén đấy…

Chỉ còn lại hai người, mẹ thằng Bi vui vẻ nói. Câu nói của bà khiến nó ngạc nhiên vô cùng, suýt chút là đã làm rơi cái chén trên tay.


-À không, rửa chèn thì là lần đầu. Nấu ăn có lẽ là lần thứ hai…

Vừa rửa chén, bà vừa chậm rãi kể nó nghe…

-Cháu thấy đó, tại bác cưng chiều quá, đâm ra nó hư… Thằng Phong chẳng học ở trường nào được lâu cả, không gây gổ với giáo viên thì cũng là đánh nhau với bạn bè. Kể từ lúc nó chuyển đến trường của cháu, nó đi học cũng siêng hơn trước nhiều… Có lần bác đổ bệnh, dù đang giận ba đến mức bỏ nhà đi, nhưng khi ba nó vừa ra khỏi nhà đi làm, nó liền trốn vào, nấu cho bác một nồi cháo…

Nụ cười trên môi bà lộ rõ niềm hạnh phúc khiến nó phát ghen tị với thằng Bi. Nó tự hỏi có bao giờ mẹ nó kể về nó cho người khác nghe hay không? Nếu không nó cũng chẳng trách gì mẹ, đơn giản, nó vốn chưa hề làm được gì ẹ vui lòng cả, nó còn cố chấp không nhìn bà nữa là…


-Con trai của bác giỏi lắm đấy… Phong còn kèm con học… - Nó cười phụ họa theo lời bà.

-Cũng đều là nhờ con…



Bà cười, nụ cười trên môi đầy ẩn ý khiến cái Su hơi khó hiểu…

-Oa… Căng thẳng thật đấy…

Vừa nói, cái Su vừa ngồi phịch xuống chiếc giường êm ái trong phòng thằng Bi. Ban đầu, con bé còn sợ chết khiếp, thật may là mọi thứ đều trôi qua một cách dễ dàng. Dùng bánh ngọt xong, mẹ thằng Bi liền bảo nó lên phòng thằng Bi xem thử vì nghĩ nó chưa đặt chân đến đây bao giờ…

-Không nghĩ là em lại lì như vậy…

-Lì gì chứ? Chẳng qua là em không thích nói dối. Cô giáo dạy thế. – Vừa nói, cái Su vừa vênh mặt khiến thằng Bi bỗng chốc phì cười…

Tên này dạo này cứ hay cười, khiến nó nhiều lần cũng bị đơ trước nụ cười ấy… Không nói nhiều lời, thằng Bi liền trực tiếp cúi xuống hôn lên môi nó, một nụ hôn nhẹ nhàng pha chút lãng mạn… Và có lẽ, nó và thằng Bi sẽ mãi duy trì được cái hạnh phúc này nếu như nó không đặt một ván cược quá lớn…