Hôm sau Đào Phương Nghi thức dậy sớm, cô thay chiếc váy mà hôm trước mẹ tặng rồi ngồi trước gương tỉ mỉ trang điểm. Mẹ mua nhiều đồ makeup cho cô như vậy nhưng hôm nay là ngày đầu tiên cô sử dụng đó
Ngắm nhìn diện mạo của mình cô cảm thấy khá hài lòng
" Cũng xinh mà nhỉ "
Để phù hợp với chiếc váy hôm nay cô không đeo balo nữa mà chọn một chiếc túi xách phù hợp.
Cô bước xuống nhà dưới sự ngỡ ngàng của anh trai
Đào Duy Anh nhìn cô không chớp mắt
" Sao hôm nay nhìn em thục nữ quá vậy ? "
" Có xinh không "
" Cũng được. Ăn sáng đi "
" Em không đói, chúng ta đi học thôi "
Hôm nay Đào Phương Nghi siêng năng đột xuất đó. Có lẽ muốn cho ai đó xem
...
Đào Duy Anh lái xe đưa cô đến trường. Bước đi trong sân bọn con trai trong trường đều nhìn theo cô không chớp mắt.
Đám người của La Gia Khang từ tầng trên nhìn xuống thấy hết mọi việc, Lưu Đức Thành nói
" Anh Khang à, nhị tiểu thư Đào Gia đúng là xinh đẹp thật. Nếu vụ cá cược này thật sự thành công, anh có thể để cô ấy lại cho em không ? "
Minh Tuấn bật cười thích thú
" Ra tay với cô ấy thật không nỡ tí nào "
La Gia Khang đứng đó mắt vẫn luôn dõi theo cô
" Sẽ nhanh thôi "
...
Nhận được tin nhắn từ Gia Linh, cô đi đến canteen tìm hai người bạn của mình. Hai người họ vừa nhìn thấy cô thì há hốc mồm, Khả Vi nói
" Đào Đào à, hôm nay cậu xinh lắm "
" Thảo nào từ nãy đến giờ bọn con trai cứ láo nháo không yên, hóa ra vì Đào Đào nhà chúng ta "
Cô ngồi xuống bên cạnh hai người họ
" Mình chỉ là thay đổi phong cách một tí "
" Thay đổi nhiều như vậy, cậu muốn cho ai xem đây ? "
Cô ấp a ấp úng
" Tự bản thân mình thấy thích vậy chứ đâu có vì ai chứ "
" Mình còn tưởng cậu thích anh chàng nào đó nên muốn cho người ta xem chứ "
" Khả vi, không được nói lung tung "
" Lúc trước Đào Đào theo phong cách đáng yêu đã thu hút người khác như vậy, bây giờ lại diệu dàng nữ tính thì bọn con trai chắc sẽ chết mất "
" Thật không ? "
Hai người họ liền gật đầu. Xem ra lần thay đổi này không uổng công
...
Chuông báo vào lớp, cô nghiêm chỉnh chờ bắt đầu buổi học.
Giáo viên bước vào lớp thông báo với mọi người
" Hôm nay lớp chúng ta sẽ có thêm thành viên mới "
Cô còn đang suy nghĩ không biết lại là thiếu gia, tiểu thư của nhà nào nữa đây ? Cho đến khi người đó bước vào, mặt cô đầy ngơ ngác
" Chào mọi người, tôi là Hoàng Vĩnh Hy. Là học sinh mới, rất vui được làm quen "
Cậu ấy vừa nói vừa nhìn cô
Học sinh trong lớp ai nấy đều loạn cả lên
" Đẹp trai quá, cậu ấy là con lai sao ? "
" Cậu nghĩ tôi có cơ hội làm bạn gái cậu ấy không ? "
" Người ta làm gì mà để ý tới mấy cậu chứ, nhìn đi cậu ta mắt không rời nhị tiểu thư Đào Thị kìa "
Giáo viên nói tiếp
" Em có thể chọn chỗ ngồi "
Cậu ấy chỉ tay về phía cô
" Em muốn ngồi chỗ đó "
" Được vậy em đến ngồi cạnh Phương Nghi đi "
Mấy cô gái trong lớp ai cũng ganh tị với cô được ngồi cạnh cậu
Vĩnh Hy bước đến đặt balo xuống ngồi cạnh cô, cô ngớ người một lúc chưa kịp hoàn hồn, cậu đưa tay vẫy vẫn trước mắt cô
" Sao vậy ? Thấy mình không vui sao ? "
Cô tự nhéo vào đùi mình mới phát hiện đây không phải mơ
" Harry, mình thật sự không nằm mơ "
Cậu lấy tay xoa xoa đầu của cô
" Là mình, cậu không mơ "
Cô mừng rỡ đến mức muốn hét lên, đã 3 năm rồi nhưng cậu ấy không thay đổi gì cả
" Cậu về khi nào vậy ? "
" Ừmmm, 1 tuần "
" Cậu có biết mình nhớ cậu lắm không ? "
" Bây giờ mình về với cậu rồi "
Cô và Hoàng Vĩnh Hy là bạn thân thời trung học, Phương Nghi mê đắm đôi mắt xanh to tròn của cậu ấy. Vĩnh Hy là con lai, tên thường gọi là Harry. Vào 3 năm trước cậu ấy theo gia đình sang Ý để sinh sống, lúc đó cô khóc cô khóc hết nước mắt nhưng cũng không thể giữ Harry ở lại.
" Cậu về rồi sẽ không đi nữa chứ ? "
Harry lắc đầu
" Mình về đây để thực hiện ước mơ "
" Cậu muốn làm gì ? "
" Bí mật, sau này sẽ nói cho cậu biết "
Cậu nhìn tổng thể cô từ trên xuống dưới
" Mới 3 năm không gặp mà cậu khác đi nhiều quá đó "
" Mình khác sao ? "
" Xinh đẹp hơn trước, cũng rất nữ tính "
Thật là khéo ăn nói chẳng trách lại khiến con gái chết mê chết mệt.
Sau giờ học, bọn họ được ra chơi. Cô dắt Harry đi dạo một vòng tham quan trường
" Nhớ lúc cậu tiễn mình ra sân bay khóc đến nỗi nước mắt nước mũi chảy không ngừng "
" Mình buồn thật mà, mình sợ cậu đi rồi sẽ không về nữa. Như vậy sẽ nhớ cậu chết mất "
...
La Gia Khang cầm chiếc điện thoại trên tay trong lòng là lửa giận. Anh đanh xem bức ảnh cô và người con trai khác đang cười nói vui vẻ
Sở Anh Kiệt cười mỉa mai
" Sợ là trận cá cược này mày thua rồi "
Trong lúc hai người đi dạo,hình ảnh đó đã bị Tiêu Minh Tuấn chụp được và đưa cho La Gia Khang xem.
" Thằng nhóc này...là ai ? "
Lưu Đức Thành trả lời anh
" Nghe nói là bạn thân trung cấp, quan hệ rất tốt. Vừa về nước không bao lâu "
Minh Tuấn vẻ mặt tiếc nuối
" Tên này về lúc nào không về lại về ngay khi anh Khang của chúng ta thực hiện kế hoạch "
" Mày nói vậy chẳng lẽ anh Khang không bằng thằng nhóc đó sao ? "
" Nhưng mày nhìn nụ cười của Đào Phương Nghi đi, rõ ràng là gặp được tên này nên rất vui vẻ "
" Đủ rồi "
Anh tức giận lên tiếng
La Gia Khang sẽ không để bất kì ai cản chân anh thực hiện kế hoạch săn mồi của mình đâu.