Bây giờ thì cô đã hiểu được cảm giác năm đó của anh khi phải chứng kiến người mà mình yêu nằm trong tình trạng nguy kịch.
Anh thều thào nói với cô
" Anh muốn...ủy quyền toàn bộ tài sản lại cho em và con "
" Giờ phút này anh còn nói mấy chuyện đó làm gì ? "
Gia Khang lấy tay lau đi nước mắt của cô
" 6 năm trước là anh có lỗi với em với con, bây giờ xem như bù đắp được rồi "
" Chỉ bấy nhiêu đó mà muốn em bỏ qua, anh đừng có mà mơ "
Nước mắt trong anh bắt đầu chảy xuống
" Anh sợ...anh sợ mình không thể gặp lại được em và con nữa "
" Đừng nói nữa "
Cô không muốn nghe mấy lời không may mắn như vậy
Anh lục lọi trong người rồi lấy trong túi ra một chiếc nhẫn đưa cho cô
" Em có thể đeo nó không ? Vốn dĩ anh muốn dùng nó để cầu hôn em nhưng bây giờ anh lo là không còn cơ hội nữa "
Cô nức nở nhận lấy chiếc nhẫn rồi đeo vào ngón áp út của mình.
" Nếu như anh có thể tiếp tục sống thì em có thể gả cho anh không ? "
Cô gật đầu
" Được, em hứa. Nếu như anh không có chuyện gì em lập tức gả cho anh, bằng không thì em sẽ hận anh suốt đời vì để lại em một mình nuôi con "
Nghe cô nói vậy anh thật sự mãn nguyện rồi. Thần trí của anh không còn tỉnh táo nữa mà lâm vào tình trạng hôn mê. Xe cấp cứu chở tới bệnh viện, anh lập tức được đẩy vào phòng phẫu thuật
Lần này khác rồi, người ở bên ngoài chờ đổi lại là cô. Cuối cùng thì cô cũng biết cảm giác lo lắng sốt ruột của người chờ đợi người thân của mình trong phòng cấp cứu.
Cô ngồi nhìn chiếc nhẫn trên tay của mình mà không kiềm được nước mắt. Trong lòng không ngừng cầu nguyện cho anh được bình an vô sự. Cô cần anh, Tiểu Giai cũng cần anh. Gia Khang không thể cứ như vậy mà đi được
Phẫu thuật kéo dài nhiều tiếng đồng hồ khiến cô không ngừng lo lắng. Cô khóc đến độ nước mắt không còn chảy được nữa chỉ có thể mệt mỏi ngồi tựa vào ghế chờ đợi kết quả.
Bác sĩ mở cửa bước ra cả người và khẩu trang của ông ấy vẫn còn dính đầy máu, cô gấp gáp đứng dậy
" Anh ấy sẽ không có chuyện gì chứ bác sĩ "
" Cậu ấy bị chấn thương vùng đầu khá nghiêm trọng tuy nhiên đã kịp thời làm phẫu thuật nên đã không sao. Người nhà cứ yên tâm "
Cô thở phào rồi ngồi gục xuống ghế, rốt cuộc thì anh cũng đã bình an vô sự, cả buổi cô ngồi ở đây cứ nơm nớp lo sợ. Nếu Gia Khang mà có chuyện gì thì cô thật sự không biết phải làm sao nữa
Cô lật đật chạy vào phòng bệnh để xem tình tình của anh, đầu Gia Khang bị quấn một lớp dày vải trắng còn có máy thở, máy đo nhịp tim thật sự khiến cô phát sợ
Ngồi bên cạnh nhìn anh cả một buổi, thật không ngờ rằng trong lúc nguy kịch nhất người mà anh nghĩ đến lại là cô và con. Xem ra anh thực sự rất quan tâm hai người và cả việc anh thật sự hối hận về những chuyện mình đã làm vào 6 năm trước. Cứ ngỡ 6 năm trôi qua anh đã có được một tình yêu mới trọn vẹn hơn mối tình dang dở của họ nhưng anh lại chọn việc đi tìm cô.
Đào Phương Nghi từ lâu đã không còn nghĩ đến chuyện thù hận gì anh nữa nhưng 6 năm trôi qua cô mới phát hiện ra một điều rằng bản thân chưa bao giờ ngừng yêu anh cho đến ngày hôm nay thấy anh vì con của họ mà liều cả mạng sống càng khiến tình yêu của cô dành cho anh trỗi dậy và càng mãnh liệt hơn.
Cả đêm cô không ngủ cứ ngồi ở đó xem xét tình hình của anh, Tiểu Giai đã được đưa sang một phòng bệnh khác để băng bó vết thương, có mấy cô y tá chăm sóc cho thằng bé cô cũng yên lòng.
Gia Khang nằm trên giường bệnh khẽ động đậy rồi mơ hồ mở mắt, anh muốn ngồi dậy cô lập tức đi đến đỡ anh
" Gia Khang, anh tỉnh rồi "
" Có còn cảm thấy khó chịu hay không ? "