Anh lái xe chở cô đi, ngồi bên cạnh anh khiến Phương Nghi cảm thấy hơi hồi hợp. Liếc nhìn qua La Gia Khang cái góc nghiêng ấy đúng là chết người.
" Em nhìn gì vậy ? "
Bị phát hiện rồi
" À không, em chỉ muốn xem còn bao lâu thì đến "
" Khoảng 20 phút nữa "
" Vâng "
Anh thông qua gương chiếu hậu anh mà nhìn cô
" Cách ăn mặc này rất phù hợp với em "
" Vậy sao ạ ? "
" Ừ "
Cô vuốt vuốt mái tóc dài ngại ngùng
" Sau khi học xong anh định làm gì ? "
" Chắc là...mở công ty riêng chẳng hạn "
" Không về làm việc ở La Thị ạ ? "
Anh lắc đầu
" Sẽ không "
Cô cảm thấy có lẽ anh ông thích nhắc về gia đình thôi thì từ nay hạn chế hỏi anh về mấy việc như vậy.
Lái xe một lát thì đã đến rạp phim, thấy hai người đứng trước quầy bán vé nhân viên tươi tắn chào hỏi
" Không biết hai vị muốn xem phim gì vậy ạ ? "
Anh nhìn sang cô
" Em muốn xem gì ? "
Phương Nghi nhìn một loạt các poster phim
" Cái đó "
Gia Khang ngơ ngác
" Phim kinh dị sao ? "
Cô gật đầu
" Được, lấy hai vé "
...
Ngồi trong rạp nhìn màn hình lớn đang chiếu phim, những tiếng hét của nhân vật trong phim làm cho mọi người sợ hãi run rẫy còn cô thì ngồi cắn ống hút và ăn bắp rang.
" Em không sợ sao ? "
Cô lắc đầu
" Mấy năm trước em từng tận mắt chứng kiến một ca phẫu thuật thật sự chân thật hơn như vậy nhiều. Bộ phim này chỉ dựa vào sự la hét mà hù khán giả...không có gì đặc biệt "
" Em, chứng kiến phẫu thuật sao ? "
" Vâng, mấy năm trước em muốn làm bác sĩ nên muốn thử chứng kiến một quá trình phẫu thuật sẽ diễn ra như thế nào nhưng sau đó em phát hiện cấu tạo cơ thể người quá phức tạp nên không muốn học nữa "
...
Xem hết bộ phim cảm nhận chung của hai người là khá nhàm chán.
" Em muốn đi đâu nữa không ? "
Cô suy nghĩ một lát
" Có một nơi lâu rồi em không đến, anh muốn thử cảm giác mạnh không ? "
" Đi đâu ? "
" Đi rồi biết "
Theo lời chỉ dẫn của cô thì anh đã lái xe đến một khu vui chơi
" Em nói cảm giác mạnh là ở đây sao ? "
Anh nhìn ngắm vòng quay ngựa gỗ trước mặt cũng chẳng hiểu là nó mạnh chỗ nào ?
" Không phải cái này mà là cái đó "
Cô chỉ tay về phía tàu lượn siêu tốc đang chạy
" Em muốn đi tàu lượn ? "
" Đúng vậy, đi thôi "
Hai người mua vé rồi lên tàu ngồi yên vị trí. Tàu bắt đầu chạy lúc dầu thì chậm rãi nhưng sau đó mỗi lúc một nhanh, tâm trạng cô càng lúc càng sảng khoái còn anh thì cảm thấy mình như sắp rơi ra ngoài vậy.
" Có vui không ? "
Anh muốn trả lời là không, anh không thích trò chơi này tí nào cả, nó không an toàn.
" Cũng được "
" Em dẫn anh đến một nơi "
Phương Nghi dắt anh đến trước một cái trông giống như hang động, từ bên trong phát ra những tiếng rên la vô cùng thảm thiết, có những người từ đó chạy ra mà khóc bù lu bù loa.
" Đây là... "
" Nhà ma đó "
" Em muốn vào đó thật sao ? Em không cảm thấy sợ "
" Mấy năm trước em đi rất thường xuyên, cảm thấy khá thú vị nhưng sau đó thì chơi quen rồi thấy nhàm chán nên không đến nữa. Chắc giờ người ta cũng thay đổi đôi chút về cách thức hù dọa "
" Nếu em thích thì chúng ta vào thôi "
Bước vào bên trong cái hang tối đen đó, thi thoảng lại có những ánh đèn xanh đỏ lóe lên và mấy âm thanh man rợn
" Ở đây đổi âm thanh rồi "
" Sao ? "
" Lúc trước tiếng nhạc phát ra không phải cái này "
Càng vào sâu càng tối không thấy ánh đèn đâu nữa. Anh lên tiếng
" Em đâu rồi "
" Em ở đây "
Phương Nghi tưởng đàn anh cảm thấy sợ nên lần theo tiếng nói mà tìm Gia Khang, cô nắm lấy tay anh vì sợ hai người sẽ lạc nhau.
" Đừng sợ, em rất rành đường đi ở đây nên em sẽ bảo vệ anh "
Chỉ là câu nói vu vơ của cô nhưng khiến Gia Khang cảm thấy rất thú vị, lần đầu tiên có người nói muốn bảo vệ anh.
" Phía trước sẽ có nhân viên của nhà ma đi qua lại "
Dắt tay Gia Khang tiến về phía trước, ở đây có những chiếc quan tài chắn ngay đường đi trông rất rùng rợn.
Bỗng nhiên Gia Khang cảm thấy có người đặt tay lên va mình, theo phản xạ anh xoay người đấm cho tên đó một phát làm hắn thét lên đau đớn, cô bị anh làm cho giật mình
" Anh làm gì vậy ? "
" Có người muốn gây sự "
" Em đã nói đây là nhân viên của nhà ma mà, anh đánh người ta ra nông nỗi này... "
Người đàn ông bị anh đánh nên chửi bới lung tung.
Thấy vậy cô thò tay vào túi xách lấy ra thứ gì đó
" Người anh em à, chúng tôi không cố ý. Thật sự xin lỗi anh, đây là tiền thuốc men anh tha cho bọn tôi đi "
Xong nhanh gọn cô kéo tay anh chạy rời khỏi đó. Ra được bên ngoài hai người thở hì hục
" Tại sao chúng ta phải chạy "
" Anh muốn ở lại để bị người ta cho một trận hả ? Đã dặn trước rồi mà anh còn tấn công người ta "
Đó cũng chỉ là thói quen của La Gia Khang thôi, anh ta thích gây sự đánh nhau như vậy mà
" Anh chưa đi bao giờ à ? "
" Ừ "
Thay vì là nhà ma thì nói La Gia Khang thích hợp với nhà nghỉ hơn.
" Thật không ngờ chúng ta đi chưa được bao lâu mà trời xế chiều rồi "
" Thật ra anh còn một nơi muốn đưa em đến "
" Đâu cơ ? "
" Một nơi khá thú vị "