Bách Yêu Phổ 4

Chương 20




Bách Yêu Phổ 4

Tác giả: Sa La Song Thọ

Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi

Phần 5: Ẩn Ẩn

Chương 20

Nó thật sự chưa từng nghĩ tới, mình sẽ "chuyển nhà" đến sân của lão Phùng.

Nửa đời trước của lão Phùng ở trong tửu phường làm quan chức ủ rượu, danh nghĩa tửu thần theo hắn nửa đời người, hoàng thân quốc thích đều rất tôn sùng hắn. Khi hắn cáo ẩn hồi hương thì bên trên vô cùng luyến tiếc, đặc biệt ban cho hắn đặc quyền "tư nương vô tội", hy vọng sau này vẫn còn có thể uống được rượu ngon của hắn. Từ đó về sau, lão Phùng trở thành lãng tử coi bốn biển là nhà, du sơn ngoạn thủy, vui vẻ trải đời. Cuộc đời này hắn ngoại trừ say mê ủ rượu ra thì còn chung tình với đủ loại hoa cỏ, mỗi khi đến nơi nào đều phải tìm ít nhất một giống cây đặc biệt của nơi đó, rồi mang về nơi ở của mình trồng. Ở nơi này chán rồi thì đem hoa cỏ đi tặng, rồi lại tiêu sái đến ở nơi khác. Mãi đến năm lão Phùng sáu mươi tuổi, thì mới quyết định không bôn ba nữa, trở về quê hương, chọn mảnh đất này để xây một ngôi nhà, đặt tên là "cốc Vân Ngoại".

Nó là cái cây duy nhất lão Phùng mang theo, dù sao thì lão Phùng vẫn luôn coi nó là cây cối thật. Mấy năm trước lão phát hiện nó trong một ngọn núi hoang không biết tên, lúc đó lão vốn đang tìm một chỗ có nước suối để uống, lại vô tình phát hiện một đóa hoa màu xanh biếc trên một cành cây bên bờ suối, lúc đó tuy không phải là thời kỳ nở hoa của nó, nhưng không hiểu sao lại hết sức hợp mắt lão, lão Phùng lập tức bới nó lên mang về nơi mình ở. Biết nó có đặc tính bám cành lá, bèn trồng nó cùng một bụi hồng, còn nói rằng loài hoa này kỳ lạ, một người quen thuộc với hoa cỏ như hắn cũng không biết tên nó, vì thế lão vô cùng mong chờ dáng vẻ của nó lúc hoa nở, cho nên chăm sóc cực kỳ tỉ mỉ, sau đó còn ngàn dặm đưa nó về cốc Vân Ngoại.

Đáng tiếc là nó không nở hoa, vẫn luôn duy trì trạng thái nụ hoa, khiêm tốn ẩn mình giữa lá hồng. Lão Phùng nghĩ rất nhiều cách, thêm nước thêm phân bón, dùng hơn cả ngàn cách, thậm chí còn nói bao nhiêu lời hay ý đẹp cho nó nghe, thế mà nó lại không hề mảy may động đậy.

Mỗi lần nghe lão Phùng cầu xin nó nở hoa, nó đều muốn cười nhạo lão dốt nát. Nó là hoa, cũng là yêu quái, Nhân Diện nở hoa, mười năm một lần, khi lão gặp được nó thì thời điểm hoa nở của nó vừa qua, muốn nhìn thấy cảnh tượng đó thì cứ thành thật chờ mười năm nữa. Lão Phùng đương nhiên không biết mình mang về một con yêu quái, dù chăm sóc thế nào cũng không chịu nở hoa, thế nhưng hắn vẫn rất trân quý nó như bảo vật, luôn cảm thấy nó không nở hoa nhất định là vì mình chăm sóc chưa đủ tốt, nên lão còn đi hứng sương sớm để tưới hoa. Ban đêm khi trời trăng trong vắt, lão chuyển nó đến nơi có thể phơi dưới ánh trăng, nói kỳ hoa dị thảo thì phải hấp thụ một chút linh khí nhật nguyệt thì mới trưởng thành được.

Đúng vậy, nhiều năm qua, đối tượng để lão Phùng nói chuyện nhiều nhất là nó.

Chuyện trên trời dưới đất gì cũng nói với nó... như là lão tìm được phương pháp sản xuất rượu từ trong sách cổ nào, lúc đi chợ thấy ai cãi nhau với ai, hoa sen ở đâu vừa nở, ngay cả chuyện đau dạ dày tiêu chảy cũng nói......

Cuộc sống cứ như vậy không mặn không nhạt trôi qua, tuy rằng nó dựa vào chính mình cũng có thể sống không tệ, nhưng lão Phùng chăm sóc nó cũng rất thoải mái, sương sớm quả thật ngon hơn nước mưa nhiều... Mà nó cũng dần dần ý thức được, từ khi nó đến ở với lão Phùng, lão Phùng vẫn luôn là một người luôn nói về lý tưởng tương lai của mình. Lão Phùng cứ cách một đoạn thời gian lại ra đề thi cho bọn họ, sai bao nhiêu đề thì bắt quỳ bấy nhiêu nén nhang, khi Tiêu Nguyên Tân không trả lời được, Phương Hạc Vũ sẽ vụng trộm ném một tờ giấy nhỏ cho hắn. Lão Phùng từng vừa uống rượu vừa nói với nó trong một đêm tràn ngập hương hoa quế, rằng lão có nhân duyên gặp được hai đứa nhỏ này, chúng đều xuất thân khổ sở, một người phụ mẫu đều đã mất sống dựa vào thân thích, một người chỉ còn lại mẫu thân, nếu hai người họ có thể nhờ hắn mà thành tài thì cũng coi như làm được chuyện tốt. Hơn nữa, tuổi của hắn càng ngày càng lớn, lỡ như một ngày nào đó đột nhiên không còn nữa thì ai sẽ tưới nước bón phân cho nó đây.

Nhưng nó vẫn lặng lẽ lắng nghe hắn cằn nhằn.

"Nguyên Tân thiên tư hơn người, nhưng tâm tính không vững, vội vàng ham lợi, nếu ta không luyện thêm chỉ sợ khó mà được thành tài. Hạc Vũ mặc dù không thông minh bằng sư huynh, nhưng tính tình đôn hậu lại kiên định, đối xử với người chân thành, cần cù bù thông minh, có thể tiếp nhận y bát của ta, cốc Vân Ngoại chăm sóc thỏa đáng...... Than ôi, khi nào ngươi mới nở hoa đây. Có một đêm say rượu, lão Phùng đã nói với nó như vậy.

Nó thầm nghĩ, đợi thêm ba năm nữa, đợi đến ba năm sau vào ngày sinh nhật của ngươi, là ngày ta nở hoa.

Lão Phùng nếu biết sinh nhật của mình cùng ngày sinh nhật của nó, hẳn là sẽ rất phấn khởi hơn nhỉ. Cái gọi là duyên phận, chính là như thế?

Một ngày sau, nó nhìn thấy lão Phùng kêu Tiêu Nguyên Tân đi chợ mua đồ, sau đó thận trọng giao cho Phương Hạc Vũ một cuốn sách có bìa da, nói trong quyển tay này ghi chép lại tinh hoa trong tinh hoa, có thể trở thành một người ủ rượu giỏi hơn lão hay không thì xem hắn có thể hiểu thấu hết được quyển sách này hay không. Phương Hạc Vũ có hơi kinh ngạc, hỏi lão, vì sao phải chọn lúc sư huynh đi vắng mà giao vật này cho hắn.

Lão Phùng cười nói, bởi vì ngươi ngốc, sư huynh ngươi thông minh, ta thấy tương lai hắn cũng có thể tự tìm ra được, ngươi cứ cất kỹ thứ này đi là được.

Ồ... Hắn cẩn thận ôm chặt quyển sách trong tay.

Thật kỳ lạ, thân là sư phụ, thế mà lại thích đồ đệ ngốc hơn?

Nó thấy buồn cười, nhưng bây giờ nó vẫn không thể cười, đành chờ đợi đến khi nó nở hoa.

Thế nhưng, lão Phùng không đợi được đến ba năm sau. Vào mùa đông năm thứ tám nó đến cốc Vân Ngoại, lão Phùng mất, lão mất vào ngày sinh nhật của hắn.

Vừa uống rượu trái cây vừa mới mở, lão Phùng hài lòng ngủ thiếp đi, sau đó thì không tỉnh lại nữa, lão đi rất thanh thản. Hậu sự lão đã sắp xếp xong từ lâu, không còn nuối tiếc chuyện gì, nói muốn chôn lão ở trên sườn núi đối diện cốc Vân Ngoại, bia mộ còn phải hướng về phía này, để lão có thể nhìn thấy nhà mình.

Ngày lão Phùng được khiêng đi, trong lòng nó không nói được là khổ sở hay không khổ sở, chỉ biết sau này không có ai cho nó uống sương sớm nữa, cũng không có người lải nhải mấy chuyện đời thường lại thú vị của lão nữa. Nó là một yêu quái, sinh ra đã sống lâu hơn con người, năm tháng ở cùng lão Phùng lại quá ngắn, ngắn đến mức không kịp để nó hoài niệm.

Từ đó về sau, cốc Vân Ngoại chỉ còn lại hai sư huynh đệ bọn họ.

Phương Hạc Vũ vẫn giống như lão Phùng lúc còn sống, mỗi ngày đều dậy sớm đúng giờ, nghiên cứu các loại sách mà lão Phùng để lại, nghiêm túc ghi chép từng bước ủ rượu, ngày thường người rửa chén nấu cơm là hắn, quét dọn sân chăm sóc hoa cỏ cũng là hắn, làm việc cực kỳ nghiêm túc ổn thỏa. Cứ cách vài ngày, hắn lại trở về nhà của mình để thăm mẫu thân mình. Không có lão Phùng, Tiêu Nguyên Tân tự do hơn nhiều, ngoại trừ thỉnh thoảng lật sách trong cốc Vân Ngoại ra đại đa số thời gian đều không biết đi đâu, có đôi khi đi mấy ngày cũng không trở về, mỗi lần trở về trên người đều đầy mùi rượu thịt, về sau còn có mùi son phấn thơm ngào ngạt. Mỗi lần nhìn thấy sư huynh như vậy, Phương Hạc Vũ đều thở dài đỡ hắn đã say mèm lên giường ngủ, sáng hôm sau lại nấu cho hắn một chén cháo làm ấm dạ dày.

Từ cuộc đối thoại của hai sư huynh đệ, nó biết Tiêu Nguyên Tân đã quyết định nhận lời mời của một tửu phường, lấy danh nghĩa " truyền nhân tửu thần " đảm nhiệm việc ủ rượu, nhưng Phương Hạc Vũ lại không quá tán thành. Hắn nói rằng danh tiếng của ông chủ tửu lầu đó không tốt, nếu sư phụ vẫn còn thì người chắc chắn sẽ không cho phép. Nhưng Tiêu Nguyên Tân lại không cho là vậy, còn nói hắn cổ hủ quá, cũng không thể cả đời này cứ chăm nom cái ngôi nhà rách nát này như thế được, đệ cứ ở trong cốc đọc sách tưới hoa sống vậy cả đời đi. Hắn bái lão Phùng làm thầy chẳng qua chỉ vì muốn học được bản lĩnh "tửu thần" của lão, triệt để thoát khỏi cuộc sống của hạ nhân, bây giờ hắn đã có thể đạt được rồi, vì sao lại không đi làm?

Phương Hạc Vũ luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng khả năng ăn nói lại kém xa sư huynh, cho nên chỉ có thể cười gượng rồi không nói gì nữa.

Sau đó, cuộc sống dường như không có gì thay đổi, Phương Hạc Vũ vẫn duy trì cuộc sống như thường, thời gian Tiêu Nguyên Tân trở về cốc Vân Ngoại ngày càng ít, có khi đi tận mấy tháng, lúc trở về quần áo trên người cũng khác với ngày thường, giống như một công tử nhà giàu. Sau đó, hắn sẽ cực kỳ phấn chấn kể với Phương Hạc Vũ về cuộc sống ở bên ngoài giờ đây của hắn, rượu hắn ủ được hoan nghênh như thế nào, có lẽ không bao lâu nữa, hắn có thể giống như sư phụ năm đó, được hoàng thất quý tộc ưu ái, từ đó về sau bước thẳng lên mây xanh.

Phương Oanh Vũ chỉ lẳng lặng nghe hắn kể, thỉnh thoảng lại ừ một tiếng. Lòng hắn thầm nghĩ, sư phụ mặc dù cũng từng được hoàng gia ưu ái, nhưng sư phụ chỉ yêu núi xanh, không thích mây xanh. Nhìn đôi sư huynh đệ từ thuở thiếu niên đến thời thanh niên, nó bỗng nhiên cảm thấy, lão Phùng truyền lại y bát cho Phương Hạc Vũ có lẽ là đúng, bởi vì chỉ có hắn thì trong lòng mới tràn đầy suy nghĩ làm thế nào để ủ một bầu rượu ngon, không ngoài thứ gì khác. Lão Phùng chẳng những muốn xem nó nở hoa, thực ra cũng ngóng trông tương lai của hai tiểu tử kia có như bông hoa mà nở rộ không, nó đoán vậy. Tuy nhiên, không phải tất cả những bông hoa nở ra đều đẹp.

Nhớ rõ đó là cuối mùa xuân, thời điểm này là lúc sân cốc Vân Ngoại đẹp nhất, Phương Hạc Vũ chăm sóc hoa một cỏ ở nơi này rất tốt.

Vào cuối năm, là đến lúc nó ra hoa.

Chạng vạng ngày hôm đó, Tiêu Nguyên Tân lâu rồi không trở về đột nhiên trở lại, không phải dáng vẻ hăng hái như trước, mà bước đi có hơi khập khiễng, khóe miệng xanh mét, vừa vào cửa đã ngồi trên ghế đá trong viện nghỉ ngơi, cực kỳ chật vật.

Thấy dáng vẻ sư huynh như vậy, Phương Hạc Vũ kinh ngạc hỏi hắn làm sao vậy. Tiêu Nguyên Tân lại khoát tay nói không có gì, chẳng qua là có người ghen tị với bản lĩnh của hắn, nên gây phiền toái. Khi hắn xua tay, một chiếc khăn tay mang theo mùi thơm nồng đậm rơi khỏi ống tay áo, vừa nhìn đã biết là đồ vật của nữ tử, Tiêu Nguyên Tân thấy thế thì vội vàng nhặt nó lên nhét vào lại tay áo, sắc mặt thoáng lúng túng.

"Sư huynh, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?" Phương Hạc Vũ lo lắng nhìn hắn, tính hắn thuần phác thế nhưng không ngốc: "Thật sự là có người đố kỵ nên gây phiền toái cho huynh sao?"

"Thật sự không sao mà." Tiêu Nguyên Tân vẫn không muốn nói thật.

Phương Hạc Vũ không nói gì, đứng dậy đi vào trong phòng tìm cho hắn một chai thuốc trị bầm, đồng thời rót một chén trà nóng đi tới, vừa ngồi xuống lại nói: "Sư phụ từng nói, muốn hai chúng ta dìu dắt lẫn nhau, coi nhau như huynh đệ ruột thịt, huynh không nói thật, trong lòng ta cũng không yên được." Tiêu Nguyên Tân nhíu nhíu mày, trầm mặc một lát, mở miệng nói: "Bích... Bích Cầm cô nương của Tầm Phương Lâu."

"Tầm Phương Lâu......" Phương Hạc Vũ mặc dù chưa bao giờ đến, nhưng cũng đã từng nghe nói đến đại danh, đó là nơi vô số công tử phong lưu lưu luyến quên lối về. Hắn nhìn dáng vẻ của sư huynh lúc này, hỏi: "Tranh giành ghen tuông với người khác sao?"

"Là Kim Đại Giang ghen tỵ với ta!" Tiêu Nguyên Tân đột nhiên phẫn nộ, đấm bàn: "Ta và Bích Cầm thương yêu lẫn nhau, ta muốn chuộc thân cho nàng! Kim Đại Giang lại nhảy ra nói Bích Cầm chỉ có thể hầu hạ hắn. Hắn là cái thá gì chứ! Ỷ vào mấy đồng tiền thối kia lại dám đánh ta!"

Phương Hạc Vũ nhíu mày, suy nghĩ một chút mới nói: "Kim Đại Giang huynh nói đến là thiếu chủ nhân của tiêu cục Đại Kim trong thành?"

"Ngươi cũng biết hắn?" Tiêu Nguyên Tân hừ một tiếng: "Chẳng qua chỉ là một tên võ phu lỗ mãng chỉ biết động tay chân."

"Nhưng đệ nghe nói gia nghiệp Kim Gia lớn, phụ thân hắn và hắn đều là nhân vật hiếu chiến hung ác, không dễ chọc vào." Phương Hạc Vũ khuyên hắn: "Sư huynh, huynh vẫn đừng nên đó đó nữa, mấy ngày nay hãy ở lại cốc Vân Ngoại đi, an toàn quan trọng hơn."

Tiêu Nguyên Tân lại nuốt không trôi cục tức này: "Ta vẫn muốn chuộc thân cho Bích Cầm!"

"Sư huynh......".

"Ngươi đừng quản ta."

Tiêu Nguyên Tân không kiên nhẫn đứng dậy trở về phòng, đóng mạnh cửa phòng lại.

Phương Hạc Vũ thở dài.

Nó nghĩ, nếu lão Phùng ở đây, hôm nay cũng chỉ có thể thở dài một tiếng đi, con cái lớn rồi, họa phúc do trời, ai cũng không quản được.

Trong sân, chỉ còn lại vài tiếng côn trùng kêu trong đêm xuân tịch mịch.

Vốn tưởng rằng cuộc sống vẫn sẽ bình tĩnh không sóng gợn thậm chí là nhàm chán mà tiếp tục như thường lệ, nhưng nó tuyệt đối không nghĩ tới, chỉ vài ngày sau, lại nhìn thấy một màn thảm khốc nhất trong nhiều năm qua ở cốc Vân Ngoại.

Sáng sớm hôm đó, Tiêu Nguyên Tân vội vàng ra ngoài, còn mang theo toàn bộ tiền tiết kiệm của hắn.

Chờ Phương Hạc Vũ đuổi theo, đối phương đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Hắn lắc đầu, lẩm bẩm, sư huynh ngàn vạn lần làm chuyện ngu ngốc nhé. Đáng tiếc, hắn lại thực sự làm rồi. Khi trời vừa tối, Tiêu Nguyên Tân vội vàng chạy về phía cốc Vân Ngoại, phía sau cách đó không xa, có ba hán tử hùng hổ đuổi theo, trong đó một người trong tay còn cầm thanh đao sáng lấp lánh. Tiêu Nguyên Tân lảo đảo vọt vào trong sân, Phương Hạc Vũ nghe thấy tiếng chân thì bước ra, còn chưa kịp biết đã xảy ra chuyện gì, thì ba người kia đã xông vào, túm lấy Tiêu Nguyên Tân đánh một trận, hắn đau đến nỗi không ngừng kêu rên.

"Các ngươi không được đánh!" Phương Hạc Vũ vội vàng đi lên kéo bọn họ ra, nhưng sức hắn thực sự khó có thể ngăn lại, đã thế còn bị một người trong đó một cước đá văng ra, nặng nề ngã trên mặt đất, đau đến mức hắn phải hít một ngụm khí lạnh. Nhưng nhìn thấy Tiêu Nguyên Tân sắp bị đánh chết, hắn vội lanh trí chạy vào phòng bếp, cầm một đống bột tiêu đổ vào bình muối, sau đó ôm lấy nó lao ra, nhắm ngay mấy tên không hề phòng bị với hắn đang công kích Tiêu Nguyên Tân ném thẳng vào, vừa lúc có gió, ba người kia bị cay mắt, không thể không dừng quyền cước lại. Nhân cơ hội này, hắn vội vàng kéo đem Tiêu Nguyên Tân đang ôm đầu rụt người lại từ dưới chân của họ lên, chạy vào phòng đóng sầm cửa phòng và cửa sổ, cũng kịp thời thổi tắt đèn. Không có thời gian hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà không cần hỏi cũng biết, chắc chắn là bởi vì cô nương ở Tầm Phương Lâu kia.

Thừa dịp mấy người kia còn vội vàng dụi mắt hắt hơi, Phương Hạc Vũ vội vàng kéo bàn ghế tới chặn cửa phòng lại, lại nói với Tiêu Nguyên Tân: "Mật đạo! Mật đạo của sư phụ!" Tiêu Nguyên Tân bối rối bừng tỉnh lại, vội vàng vọt tới bên tường, nắm lấy một hồ lô rượu màu vàng treo ở trên kéo xuống.

Sàn nhà ở góc tường lập tức tách ra, lộ ra một cái lỗ vuông có thể cho một người ra vào.

Đó là do lão Phùng cố ý chuẩn bị, cũng không phải là do lão có kẻ thù gì, chỉ là luôn có người đến bái phỏng, lão cảm thấy phiền không muốn gặp người, lại sợ lúc trốn ra cửa đụng phải, nên lão dứt khoát nhảy vào trong mật đạo này, sau đó trốn từ đống cỏ phía sau nhà ra, để hai đồ đệ lại thay hắn mềm mỏng từ chối.

Khi hai sư huynh đệ hắn nghịch ngợm, cũng từng lén chạy ra ngoài từ đường ngầm này, nhiều lần chọc lão Phùng tức đến mức muốn chặn đường ngầm này, nhưng cuối cùng vẫn không chặn được. Hắn nói mình chỉ đào thôi đã phải đào rất nhiều ngày, nên luyến tiếc bởi vì chuyện cỏn con này mà hủy hoại tâm huyết của mình.

May mà lão Phùng đã để lại con đường cứu mạng này.

Mật đạo vừa mở ra, Tiêu Nguyên Tân đã vội vàng nhảy xuống.

Lúc này, tiếng đập cửa phẫn nộ vang lên.

Tiêu Nguyên Tân thò ra nửa cái đầu từ trong mật đạo, vừa sợ vừa đau, sắc mặt trắng bệch, đang muốn gọi Phương Hạc Vũ mau tới thì vẻ mặt hắn đột nhiên thay đổi, miệng đã mở ra nhưng lại không lên tiếng nữa.

Đầu bên này, Phương Hạc Vũ đương nhiên biết cánh cửa này cộng thêm những gia cụ kia căn bản không ngăn được bao lâu nữa, hắn cắn răng, vội vàng chạy tới đầu bên kia.

Nhưng vừa đến đầu kia, hắn lại ngây cả người... mật đạo đã bị người bên trong đóng lại.

Trán hắn đổ mồ hôi lạnh, đang muốn đứng dậy kéo công tắc lại bên kia tường, lại không ngờ một tiếng nổ lớn vang lên, cửa phòng bị đập vỡ, ba tên kia phẫn nộ xông vào.

Trong căn phòng tối tăm, có lẽ là tác dụng của hạt tiêu còn chưa hoàn toàn tan đi, đám ngươi kia bị sự phẫn nộ làm cho choáng váng, chỉ mơ hồ nhìn thấy bên tường có một người đứng, thân hình lại tương tự Tiêu Nguyên Tân, nam tử cầm đầu cầm đao lại không do dự gì mà vọt tới, giơ đao ra đã chém, miệng còn giận dữ nói: "Người dám đụng vào ta thì đừng mong sống sót!"

"Dừng lại! Ta..."

Á!! Giọng của Phương Hạc Vũ vang lên cùng với âm thanh rơi xuống của lưỡi đao.

Trong bóng tối, có một thứ nóng hổi phun ra, sau đó, là tiếng người nặng nề ngã xuống đất.

"Đại ca!" Hai người kia chạy tới, một người trong đó mò mẫm thắp đèn dầu, trong ánh sáng dần dần sáng lên, có thêm ba gương mặt trợn mắt há hốc mồm, trong đó một cái còn dính đầy máu tươi.

Trên mặt đất, Phương Hạc Vũ khép nửa mắt lại, yên lặng nằm ở đó, máu tươi chậm rãi chảy ra từ trong vết thương thật sâu trên cổ.

Có lẽ một khắc cuối cùng trước khi chết, hắn đã nghĩ hắn đến việc đánh nhau còn chưa bao giờ đánh, thế mà lại chết dưới đao của người khác, hoặc có lẽ hắn đã nghĩ. Cuốn sách hôm nay mình còn chưa đọc xong, sư huynh hắn đã thuận lợi chạy ra ngoài hay chưa...

Một tên ngồi xổm xuống, thăm dò hơi thở của hắn, rụt tay lại, lắc đầu với nam tử cầm đao: "Đại ca, chết rồi!"

Một người khác cũng hoảng hốt: "Đại ca...... Chém nhầm người rồi!"

Nam tử cầm đao cũng có hơi hoảng hốt, lắp bắp nói: "Ta... Ta không biết đó là hắn! Ta cũng không biết hắn!"

Một người khác cũng lắp bắp nói: "Vậy... Vậy đại ca, chúng ta vẫn tìm tên tiểu tử kia chứ?"

"Tìm.... Tìm gì nữa! Đi mau!!" Nam tử cầm đao xoay người bỏ chạy, nhóm người vội vàng đuổi theo.

Trong ánh đèn nhảy nhót, Phương Hạc Vũ một mình cô độc nằm trên mặt đất, không ai hỏi đến.

Nó lẳng lặng bay đến giữa không trung, nhìn mặt Phương Hạc Vũ. Thì ra tính mạng nhân loại thật sự rất yếu ớt, chỉ một đao thôi đã không còn nữa. Nó rơi xuống trên người hắn, lẩm bẩm: "Ta là một con yêu quái không quá hữu dụng, mười năm nở hoa một lần, chỉ khi nở hoa, ta mới có một ít yêu lực, ngày thường ta ngoại trừ ngủ giữa lá hồng ra thì là nghe sư phụ ngươi lải nhải. Có đôi khi hồn phách ta cũng sẽ rời khỏi thân thể, tùy tiện bay lơ lửng quanh nơi ở của các ngươi để nhìn một cái, mặc dù như vậy nhưng cũng có hạn chế, ta chỉ có thể bay ở trong phạm vi cách nguyên thân bảy trượng." Nó dừng một chút, nhìn gương mặt không hề thay đổi của hắn, tiếp tục nói: "Nhân loại các ngươi đương nhiên là không thể nhìn thấy ta cũng không nghe được lời của ta, nhưng ta vẫn phải nói với ngươi một chút, nếu như ngươi gặp được lão Phùng ở dưới kia, ngươi phải nói với lão, ta không phải không muốn cứu ngươi, là ta quả thật không có năng lực đó. Tóm lại, ta không muốn lão mắng ta vong ân phụ nghĩa, ăn sương sớm lão vất vả hứng nhiều năm như thế mà ngay cả đồ đệ lão yêu thích nhất cũng không cứu được."

Dứt lời, nó bay trở lại giữa không trung, ra khỏi cửa, rơi trở về lại trong nguyên thân.

Nó cảm thấy mình không nên có bất kỳ cảm xúc nào, nó chỉ là một người ngoài cuộc trong khu vườn của lão Phùng, chỉ là một con yêu quái, Tiêu Nguyên Tân cũng thế, mà Phương Hạc Vũ cũng vậy, cũng không có giao tình gì với nó. Sự sống chết của con người không phải là vấn đề của nó, tối đến đi ngủ, ngày mai sẽ lại là một ngày yên tĩnh.

Nó quyết định đi ngủ, coi như không có gì xảy ra.

Nhưng đêm nay, nó không thể ngủ yên được...

23.09.2022