Bách yêu phổ 3
Tiết tử
"Yêu quái này sinh ra từ đâu?"
"Từ ác mộng."
***
Thời gian chính ngọ nhưng lại không có chút dáng vẻ gì của chính ngọ, thời tiết lạnh muốn chết, nhiệt độ so với sáng sớm còn thấp hơn vài phần, vài đám mấy ảm đạm ủ rũ đều tập trung hết trên đỉnh tòa thành này, uể oải mà lên men khiến cho thời tiết càng trở xấu hơn. Ánh mặt trời hôm qua e rằng đã là ý tốt cuối cùng của ông trời rồi, thành Lạc Dương cuối cùng cũng đã đến lúc phải nghênh đón mùa đông lạnh lẽo rồi.
Người qua kẻ lại ai cũng cố gắng gói bản thân mình lại thật kín kẽ, vừa hối hận ngày qua không ra ngoài phơi nắng, vừa hung hăng bước thật nhanh, duy chỉ có đi nhanh với có thể hơi hơi ấm được lên một chút, trên đường không nhìn thấy những người lớn tuổi, trời lạnh thế này, không chọc được cũng không trốn được, những đứa trẻ mặt mày bị đông cứng đang được phụ mẫu không ngừng lấy khăn chúi nước mũi, trời có lạnh hơn nữa cũng không ngăn được chúng khóc nháo đòi kẹo đòi chơi, vẫn may là trên phố còn sự ngây thơ của chúng làm cho náo nhiệt, nếu không thì đến một tia sinh khí cũng bị gió lạnh đánh bại hết cả.
Những con người không thể không bôn ba bên ngoài, chỉ muốn làm thế nào để nhanh trở về với mái nhà ấm áp, ai cũng không còn tâm tư để quan tâ m đến sự căng thẳng của những người lạ vô quan, chỉ khi Đào Yêu lướt ngang qua người họ, họ mới tỏ ra kinh ngạc nhìn nàng, làu bàu một câu, a đầu ngốc nhà ai trời lạnh thế này lại chỉ mặc y phục mỏng manh như thế, biểu cảm khoa trương hệt như một khắc sau sẽ bị đông chết vậy.
Nàng không lạnh, thực sự một chút cũng không lạnh, nếu như có người nào giống như nàng, chạy hơn nửa ngày trời theo sau một tên quái vật chân dài một trượng tám, trời có lạnh hơn nữa thì cũng không thể đông chết được.
Từ nghĩa địa đến khi vào thành, suốt dọc đường bất luận nàng mắng chửi hay nịnh nọt, lăn lộn hay giả vờ đáng thương thế nào, thì cái lên La Tiên kia căn bản không chịu nghe lọt tai chút nào, hắn vẫn không chịu giảm nữa phần tốc độc, nhìn thái độ của hắn, có lẽ nàng cho dù có thất khiếu chảy máu vì mệt ở phía sau, thì hắn cũng không chịu quay đầu nhìn một cái. Căn bản không cần nhiều thời gian ở chung, nàng đã xác định nam nhân này đầu óc và nội tâm so với thước đo còn thẳng hơn, loại người này mãi mãi chỉ biết vì mục đích của mình mà lựa chọn con đường ngắn nhất, giữa đường xuất hiên bao nhiêu việc ngoài ý muốn và cản trở đều không thể khiến hắn thay đối từ đường thẳng thành được vòng được, nghe có vẻ như vô cùng vô vị, nhưng mà suy nghĩ sâu hơn một chút, thì một người có khả năng chuyên chú và quyết tuyệt như thế này, thú vị hay vô vị còn quan trọng nữa sao? Không quan trọng. Điều quan trọng là, nếu như người hi vọng đời sau được bình an, thì trăm ngàn vạn lần đừng có khiến mình trở thành "mục đích" của hắn.
Chỉ là, nếu như không gặp được La Tiên, Đào Yêu cũng không biết được bản thân lại chạy giỏi đến thế, chết đi rồi vẫn có thể sống lại được, ngoan cường đến nổi nàng cảm thấy bản thân bị chính mình làm cho cảm động muốn chết đi được.
"Ăn bữa trưa đã rồi đi tiếp... ta thực sự muốn chết rồi!" Đào Yêu chùi từng giọt mồ hôi to như hạt châu trên trán, may mà tên này sau khi vào thành rồi thì không chạy nữa, nhưng mà cặp chân dài kia cho dù bước thì thôi cũng nhanh khiến người ta nghẹn họng, nàng còn phải chạy bước nhỏ mới có thể theo kịp, thức ăn tích trữ trong bụng sớm đã tiêu hóa hết sạch rồi, âm thành "rột rột" cứ liên tục vang lên thực sự rất phiền phức.
La Tiên đương nhiên không có bất cứ ý định gì muốn bước vào một quán ăn, lại không biết từ đâu móc ra một cái túi mỏng gói rất kỹ càng, lật tay lại ném cho Đào Yêu: "Con người ngươi cũng thật kỳ quái, tự mình muốn đi theo ta cũng thôi đi, lẽ nào cũng muốn người khác phân tâm chăm sóc cho người nữa?"
"Ngươi chăm sóc ta lúc nào hả?" Đào Yêu trợn mắt, mở túi giấy ra, lại là một loại bánh nào nào đó, nhìn có vẻ không ngon lành gì, ngừi cũng chả có mùi vị gì, thức ăn mà La Liên lấy ra quả thực vô cùng giống với con người hắn. Nàng không xác định hỏi: "Đây là gì?"
"Lương khô ta chiếu theo thời gian ra ngoài chuẩn bị." Hắn trả lời.
Đào Yêu nghe mà buồn cười: "Ngươi nhìn chốn thành thị phồn hoa trước mắt đi, ở đâu chẳng có thứ có thể ăn được, ngươi đường đường là Kình Dương đại nhân, trên người không phải ám khí thì là bánh, thực sự là có chút kỳ quái nha."
"Thứ nhất, ta đi ra ngoài, chưa từng ăn thức ăn lai lịch bất minh. Thứ hai, ta có thói quen mang theo thức ăn trên người. Thứ ba, ta không dùng ám khí." La Tiên nói từng chữ từng câu vô cùng rõ ràng.
"Ồ..." Đào Yêu bĩu môi, lại dùng tay ngắt một miếng bánh: "Ngươi ra ngoài chỉ mang theo chút đồ ăn này thôi sao?"
"Trên thực thế ta có thể vài ngày không cần ăn, lần này đến Lạc Dương không quá ba ngày, phần lương khô này đủ rồi."
Dáng vẻ nghiêm túc của hắn khiến cho Đào Yêu hoài nghi hắn căn bản không phải là con người, mà chỉ là một thanh sắt biết nói chuyện đánh nhau mà thôi, nhó lại cơ duyên đầu tiên khi gặp Khâu Vãn Lai, cô nương đó cũng không giống một thanh sắt, lại giống như một đóa hoa có gai độc, vừa dễ nhìn vừa không thể thế chạm vào. Theo như phán đoán, thì chỉ sợ người trong Bệ Hãn Ti kia, kẻ nào kẻ nấy đều là quái thai cả, nếu không làm thế nào mới có thể đảm nhận được mấy cái chức vị lén la lén lút không dám lộ diện như thế. Trong đầu Đào Yêu, đột nhiên hiện ra khuôn mặt của Ti Cuồng Lan, có thể bị một đám quái thai tôn kính gọi một tiếng Tham Lang đại nhân, khó trách bản lĩnh nướng thịt và nói mấy lời khốn nạn chọc tức người khác lại có thể nhất đẳng như thế. Lại nhớ đến nhân vật như Khâu Vãn Lai và La Tiên khi nhắc đến Ti Cuồng Lan lại có ánh mắt sùng bái và tôn kính như thế, nàng đột nhiên cảm thấy bản thân mình tuy ở Ti phủ lâu như thế, biết Ti Cuồng Lan thích đọc binh thư, biết hắn không thích nơi có nhiều người, biết hắn độc mồm khắc khe, biết hắn trù nghệ lợi hại, nhưng biết được càng nhiều, thì sự hiểu biết về nam nhân này vẫn dường như luôn có hạn, con người này giữa ngày hôm qua và hôm này giống như hoàn toàn cách biệt, cho dù giữa ngươi và hắn đã từng phát sinh ra chuyện gì, thì hắn luôn có bản lĩnh khiến cho ngươi cảm thấy kỳ thực căn phải chưa từng phát sinh ra chuyện gì cả. Con người này.... chính là không nên nghĩ đến hắn quá nhiều, nghĩ đến thì sẽ rối như tơ, sẽ bức bối muốn chết. So sánh như thế, một tên ruột thẳng như La Tiên ngược lại tốt hơn nhiều, đơn giản rõ ràng, không tốn tâm tư, nhưng sự việc nếu như bị đi đến một cực đoan khác, thì đây hoàn toàn là một người không chịu ăn nói khéo léo, như thế cũng dễ chọc người khác tức đến đau phổi.
Đào Yêu nhón nhón miếng bánh, cười nói: "Ngươi đưa lương khô cho ta, bản thân ngươi không phải sẽ đói sao?"
"Trước khi xuất phát ta ăn tương đối no, số lương khô này có được được không có cũng không sao, không cho người ăn, quay về ta cũng cho chó ăn thôi." Mỗi một chữ La Tiên nói ra đều vô cùng thật thà, cũng bởi vì quá thật thà nên càng khiến cho người khác rất hận....
"Ầy, ngươi như thế này sao có thể cưới được vợ a..." Đào Yêu lòng đau như cắt cắn miếng bánh kia, có chút cứng, cũng không có mùi vị gì, nhai rất lâu mới nuốt xuống được, mùi vị không khác với nhai nến là bao.
"Thứ này là người làm à? Không có mùi vị gì, khó ăn!" Nàng vừa đi vừa oán trách, vừa oán trách vừa ăn: "Khó ăn quá, đời này đây là thứ khó ăn nhất mà ta từng ăn... ồ, không đúng, trừ cơm của Liễu công tử ra thì chính là ngươi rồi."
"Người luyện võ, không thể tham ăn tham uống, cũng không thể ăn đồ nhiều muối nhiều dầu, lương khô này tuy đơn giản, nhưng ngũ cốc đầy đủ, không chỉ ăn đủ no, mà còn tốt cho thân thể." Hắn nghiêm túc nói.