Bách yêu phổ 3
Tác giả: Sa La Song Thọ
4
Lão hòa thượng ở Minh Kính Tự nói hắn vận khí không tồi,trời lạnh thế này, người uống rượu say mà bị ngã ở bên ngoài thực sự là quá nguy hiểm, may mà nửa đêm có người gõ cửa, ông bước ra xem thử mới nhìn thấy một người đang nằm say mèm dưới đất.
Hắn vội tạ ơn lão hòa thượng, cố chấp muốn đem hết số tiền còn lại trên người cúng dường cho chùa, lão hòa thượng không cần, nói rằng thí chủ lúc này cần số tiền này hơn Phật Tổ.
Hắn cười gượng, hóa ra là y phục trên người hơi mỏng, sau khi bị đánh lại càng nát hơn, cộng thêm khóe mắt và miệng bị sưng vù, lúc này đây hắn đại khái là còn thảm hơn mấy phần so với đám ăn mày trên phố.
"Họ hiểu lầm ta bắt cóc trẻ con, nên đánh ta một trận." Hắn không biết vì sao mình lại giải thích với lão hòa thượng, những người đó không tin, Phật Tổ có lẽ sẽ tin hắn thôi: "Ta thực sự không phải...ta..."
"A Di Đà Phật, thí chủ không cần giải thích." Lão hòa thượng cười cười xua tay: "Những việc từng làm không phải chỉ cần giải thích là có thể thay đổi được, Phật Tổ đều nhìn thấy được hết."
Hắn sững người, cười cười, cũng chắp hai tay lại trước ngực: "Con hiểu rồi, không giải thích cũng được."
Trước khi rời đi, hắn ngửi được mùi thơm của màn thầu tỏa ra từ trong phòng phếp, đỏ mặt che đi cái bụng đang sôi lên, hỏi hoà thượng có thể cho hắn ăn hai cái màn thầu rồi đi không.
Lão hòa thượng gọi tiểu sa di đưa hắn vào trong bếp ăn một bữa cơm chay.
Lúc đi, hắn lặng lẽ để lại tiền trên bàn bếp, tuy cũng không biết có đủ trả bữa ăn này không.
Khi rời khỏi Minh Kính Tự, hắn đột nhiên hỏi lão hòa thượng: "Tối qua là ai gõ cửa thế ạ?"
Lão hòa thượng lắc đầu: "Lúc mở cửa không nhìn thấy ai cả, nhìn về phía xa hình như có bóng người, chớp mắt đã mất hút trong bóng đêm. Có thể là người qua đường nào đó đột nhiên có lòng tốt."
"Bóng người đó đi về hướng này sao?" Hắn chỉ về phía bên trái nói: "Bên đó có nhà ở sao?"
"Bên đó không có người ở, chỉ có một ngôi nhà hoang để mấy trăm năm rồi, thí chủ ngươi vẫn là đi về phía thành Lạc Dương đi, nhiều người náo nhiệt không phải tốt hơn sao." Tiểu hòa thượng đứng bên cạnh Lão hòa thượng nhịn không được chen miệng vào nói, thần sắc có chút cổ quái: "Đừng đi qua bên đó."
"Vì sao không thể đi?" Hắn không hiểu.
Tiểu hòa thượng thấp giọng nói: "Ngôi nhà đã để hoang lâu ngày, xung quanh không có hơi người, sợ là sẽ gặp phải tà vật gì đó."
"Lại nghe mấy cái tin vớ vẩn ở đâu rồi." Lão hòa thượng cốc đầu tiểu hòa thượng: "Lòng chính thì không sợ gặp tà vật."
Tiểu hòa thượng sờ đầu ủy khuất nói: "Là Ngô thí chủ bán gạo trên chợ nói đó."
"Ha ha, đa tạ tiểu sư phụ nhắc nhở nha." Hắn cười cảm ơn tiểu hoà thượng: "Vậy ta đi lên kia xem thử, rồi vào thành Lạc Dương sau." Nói đối lại quỳ xuống bái lão hòa thượng một lạy: "Ơn cứu mạng này, ta sẽ ghi nhớ trong lòng."
Phía sau có hai con đường, một đường đi về phía phồn hoa, một đường đi về phía không có một bóng người, ngọn núi ở phía xa kia không thể nhìn thấy thêm một sắc màu nào khác, chỉ có sương khói phủ đầy khắp nơi, con sông hẹp kết từng lớp băng mỏng, những tảng đá ven vờ mọc ra đủ thứ nấm và cỏ dại, hôm nay là mùng một tết, nhưng không khí chúc mừng cũng không thể lan đến được nơi đây.
Kỳ thực hắn đã đi qua rất nhiều nơi nhưng mà không có nơi nào giống nơi này, núi sông không người, cũng không thấy có vui buồn, mấy mươi năm nay chưa có ngày nào được an bình, thì giang sơn làm sao mới nở được nụ cười được đây.
Duy nhất một điều khiến lòng người rung động, đó là mùi hương càng ngày càng rõ ràng trong không khí, ban đầu chỉ là hơi hơi tản ra, càng đi về phía trước mùi thơm càng nồng đậm. Hắn vừa đi vừa ngửi, cuối cùng tìm được nơi toả ra mùi hương đó nhờ một chút ánh sáng mặt trời chiếu vào bức tường màu xám tro, có người đang ở bên kia nhóm lửa nấu ăn, một cái nồi sắt được đặt lên trên đống lửa bập bùng, mùi canh đậm đà trong nồi đang sôi sùng sục và bốc khói nghi ngút, các loại rau và thịt ở trong đang không ngừng lăn lộn ở bên trong, một bàn tay trắng trẻo đang cầm một đôi đũa trúc, ung dung gắp một miếng thức ăn đặt vào cái bát đang bên tay, hắn chỉ có thể nhìn được chừng đó, bởi vì bức tường chỉ có một lỗ hổng lớn như thế, đủ cho mèo chó bước qua, nhưng người thì không được.
Người bên trong bức tường có lẽ là một công tử mặc áo trắng đi giày đen, hắn đứng ở bên ngoài lỗ hổng, miễn cưỡng lắm cũng chỉ nhìn thấy được nửa người của hắn.
Cũng thật cổ quái, ai mà đầu năm mới lại chạy đến cái nơi không có bóng người để nấu đồ ăn thế này? Hay là tiểu hòa thượng nói đúng, nhưng mà bây giờ là buổi trưa, giữa chốn thanh thiên bạch nhật thế này, thực sự là thứ kỳ quái nào nhảy ra sao?
"Ăn không?" Ngươi bên trong tường đột nhiên mở miệng nói, lại như tự nói với mình: "Chậc chậc, nấu có hơi nhiều."
Hắn đờ người, người bên trong đang nói với mình sao?
"Hỏi ngươi đó, có muốn ăn không?" Người bên trong phảng phất như nhìn thấy được dáng vẻ kinh ngạc của hắn, ung dung nói: "Ta không phải là quỷ quái hại người đâu, đồ ăn trong nồi cũng không bỏ độc, chỉ là không cẩn thận nấu hơi nhiều, coi như ngươi đến kịp."
Hắn khó hiểu, nghĩ ngợi một hồi, liền xếp bằng ngồi xuống cạnh lỗ hổng, thi lễ nói: "Tại hạ chỉ là đi ngang qua, ngửi thấy mùi thơm mà đến, được công tử mời thế này thực sự là thụ sủng nhược kinh, chỉ sợ làm phiền nhã hứng của công tử."
"Là người đọc sách nhỉ? Cũng hiểu chuyện đó." Bên kia đưa qua một chén rượu: "Mới hâm lại xong, uống một chút đi?"
Hắn do dự một lúc, nhận lấy uống một ngụm, mùi vị ngọt ngào, dễ chịu hơn nhiều so với bình rượu hôm qua.
Sau đó là một bát canh nóng đưa qua: "Thức ăn tuy ngon nhưng cũng cẩn thận kẻo bỏng miệng."
Thực sự rất thơm, hắn vội nhận lấy, thổi thổi rồi gắp đồ ăn bỏ vào miệng, không biết đối phương đã dùng gia vị thần tiên gì, chỉ mà một bát canh với ngó sen và củ môn bình thường lại tươi ngon hơn cả trăm lần, thịt cá cũng xắt mỏng như tờ, thế mà lại không bị nát, vừa cho vào miệng đã tan, thực sự là mỹ mị hiếm có trên đời.
"Trù nghệ của công tử thực giỏi, quá giỏi rồi!" Uống cạn bát canh trên tay, hắn không nhịn được mà bật ngón cái: "Chỉ là không biết công tử vì sao..."
"Năm mới, thân thích trong nhà nhiều quá, ăn một miếng cơm cũng không được yên tĩnh, ta đành trốn ra đây." Công tử kia từ tốn cầm lấy cái muôi khuấy đều nước canh: "Ăn cơm thì ăn cơm, nhiều người quá sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị."
Nghe giọng nói, vị công tử này hẳn là tuổi còn trẻ, lời nói ra tuy đơn giản dứt khoát, nhưng là có sự ung dung của một người từng trải, khiến cho người nghe cảm thấy vui vẻ an tâm.
"Cũng đúng." Hắn nhấc chén rượu lên uống thêm một ngụm, cười nói: "Lúc ta còn nhỏ, mỗi khi đến ngày tết, khách khứa trong nhà đến rất nhiều, mỗi lần như thế ta đều phải đọc thơ để làm họ vui, sau đó nhận được những lời tán mỹ, chỉ đáng tiếc không có được bản lĩnh như công tử đây, nếu không cũng giống như ngươi tìm một nơi vắng vẻ tự nhóm lửa, đồ ăn cùng rượu ngon thế này."
"Đưa bát đây, ăn thêm đi." Công tử đưa tay ra.
Hắn vội đưa bát qua, một ngụm rượu thịt nuốt xuống bụng, bao nhiêu cảm giác bức bách trước đó đều bị vứt lui sau đầu, trong lòng chỉ còn lại mùi vị thức ăn trong nồi kia khi cho vào trong miệng.
Không biết lai lịch, thậm chí không biết tướng mạo thế nào, hai ngươi còn cách nhau một bức tường, thế nhưng lại giống như không có bất cứ cự ngăn trở nào, hai con người bèo nước gặp nhau trong cái lạnh của ngày đầu năm, chỉ chuyên tâm ăn cơm uống rượu, lại có thể khiến cho bốn bề hoang lạnh xung quanh trở nên náo nhiệt và có sức sống hẳn lên.
Chỉ sợ vị công tử đó thực sự là chuẩn bị nhiều đồ ăn quá, nấu hết nồi này đến nồi khác, giống như ăn bao nhiêu cũng không hết được, rượu cũng nhiều, bất tri bất giác hắn đã uống hết ba vò rượu, rượu tối qua không ngon, uống thế nào cũng thấy đắng chát, nuốt xuống bụng khó chịu giống như bị thiêu đốt tim gan, rượu hôm nay uống vào sao mà ngọt lịm, say rồi cũng không cảm thấy khó chịu.
Hai bên cũng bắt đầu nói càng nhiều, từ thi từ đến thiên hạ, từ chiến loạn đến ngày thường, hắn từ thần đồng đến lão Khúc, từ Thúy Nhi đến tiểu thương binh, đem hết những điều trong sinh mệnh mà hắn quên không được nhưng lại rất ít khi nhắc đến, giống như đem hết tim gan ra để kể vậy, một người nói một người cách một bức tường bên kia lắng nghe, nói rằng năm đó viết tờ giấy để lại cho chủ vườn trái cây kia không phải chỉ viết chơi mà thôi, mấy năm trước khi hắn đi ngang qua thôn đó thực sự đã trả tiền lại rồi, chỉ là người chủ nhà khuôn mặt hoang mang, nói bình thường vẫn có người đến trộm trái cây, trộm thì trộm thôi, năm tháng này cũng không có ai sống tốt cả, trước khi đi còn tặng hắn một túi Đào, vô cùng ngọt, bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy vô cùng hoài niệm. Lại nói đến ngày hôm qua chịu một trận đòn, cảm thấy uất ức. Nhưng lão hòa thượng kia nói không sai, người khác tin hay không, hắn đều không hề bắt cóc đứa bé đó, dù sao thì đứa bé đó không chết, thì đã là một điều rất tốt rồi, nghĩ thông chuyện này rồi liền cảm thấy cũng không con uất ức nữa.
"Ta không phải ăn mày, cũng không phải kẻ bắt cóc, ta chính là ta, ta là Khúc Phục Lai!" Hắn say mèm chỉ vào khuôn mặt còn đỏ hơn cả thoa phấn "Thiên kim tán tận hoàn phục lai...phục lai..." Nói rồi hắn liền trượt xuống bên cạnh bức tường, ánh mắt mông lung nhìn bầu trời đen kịt: "Nhưng mà a....cha ta không có "phục lai"(trở về)...Thúy Nhi không phục lai...tiểu thương binh cũng không phục lai... ta vốn dĩ rất trẻ, không cẩn thận đã bạc đầu rồi... tuổi trẻ cũng không phục lai....nửa đời bôn ba, trừ cái tay nải rách và một thân y phục cũ kỹ, thì cái gì cũng không có, chẳng giống với cuộc đời mà ta muốn sống chút nào."
"Còn uống nữa không?" Bên bức tường kia lại đưa thêm rượu qua.
"Uống chứ, uống rượu gặp được tri kỳ ngàn chén cũng không đủ! Sao lại không uống chứ!" Hắn cầm lấy vò rượu, nốc một hơi, lại chống người đứng dậy nhìn vào trong lỗ hổng: "Công tử, hay là ta qua đó? Chúng ta cụng một chén nhé?"
"Không được." Công tử cự tuyệt: "Diện mạo ra xấu xí, không thích gặp người khác. Ngươi nếu như dám bước qua bức tường này, ta lập tức đi ngay."
Hắn cười ha ha: "Nam tử hán sợ gì xấu chứ, tuổi còn nhỏ như thế lại có được kiến thức và khí độ như thế, có xấu nữa cũng trở nên đẹp thôi. Bất quá ngươi không muốn thì ta cũng sẽ không qua, ăn cơm uống rượu lại không phải là thưởng hoa ngắm trăng, không nhìn thấy mặt mũi cũng không sao cả.
Rượu thịt lại ăn thêm một nửa, hai bên liền nấc cục.
"Ngươi muốn sống một cuộc đời thế nào?" Công tử đột nhiên hỏi.
Hắn nấc một cái, cười hi hi, chỉ loạn xung quanh, đồng thời nói: "Ngô hữu nhất mẫu điền, chủng tại nam sơn pha. Thanh...thanh tùng...thanh tùng..."
"Thanh tùng tứ ngũ thụ, lục đậu lưỡng tam khỏa. Nhiệt tức trì trung dục, lương tiện ngạn thượng ca." [*] Công tử kia tiếp lời hắn không sai một chữ, miễn cho hắn vì lắp bắp và ngượng ngùng.
[*]Ta có một mẫu ruộng, trộng ở sườn núi nam, bốn năm cây thanh tùng, nóng xuống hồ đi tắm, lạnh đứng trên bờ hát ca.
"Đúng đúng đúng...một chữ cũng không sai!" hắn vỗ tay nói: "Cuộc sống tốt đẹp chính là như thế đó. Ta ấy à..." Hắn buông tay xuống, cố ngồi dậy dựa vào tường: "Ta còn muốn đợi thêm nữa, có lẽ rất nhanh sẽ tốt lên thôi."
Một bông hoa tuyết bay theo ngọn gió phương bắc đến, còn chưa rơi xuống đất đã biến mất không còn tung tích, cũng miễn cưỡng coi như là thu hoạch lớn nhất năm nay rồi.
"Vậy thì đợi thôi." Tiếng y phục loạt xoạt ở tường bên cạnh vang lên, công tử kia tựa hồ nhưng là đã đứng dậy: "Hôm nay là mùng một tết, chưa từng nghĩ sẽ cùng với một người qua đường ăn một bữa năm mới thế này, cũng xem như là sảng khoái. Tân xuân đại cát, cung hỷ phát tài."
Hắn sững người, sau đó bật cười thành tiếng: "Mấy mươi năm rồi chưa từng có người nào chúc ta như thế. Ngươi xem, ăn của ngươi một bữa ăn ta còn chưa hồi báo gì." Hắn lấy tay nải qua, lấy trong đó ra một ổ khóa tuy cũ những lại sáng bóng, ném qua lỗ hổng kia: "Đây là ổ khóa cổng lớn của nhà thờ tổ tông ta, nó vốn bị hỏng rồi, ta đã sửa lại, năm đó ta mới mười một tuổi. Trước khi cha ta lâm chung muốn ta phải tự chăm sóc tốt cho bản thân, ta nói ta đến ổ khóa còn sửa được, thì ắt sẽ chăm sóc tốt cho bản thân thôi.
Nhiều năm như thế rồi, ta không làm việc xấu, không làm thổ phỉ, cũng không làm kẻ bắt cóc, tuy có hơi khó khăn một chút, nhưng ít nhất vẫn chưa chết, ngày nào đó gặp được ông ấy ở dưới hoàng tuyền, ta cũng sẽ ngẩng cao đầu. Hôm nay có được duyên phận như thế này với ngươi, cái khóa đồng này chi bằng tặng cho ngươi làm kỷ niệm, tuy không đáng tiền, nhưng nói không chừng lại là một vật cát tường đó, haha."
Một bàn tay nhặt chiếc khóa đồng lên, công tử kia tựa hồ như cười khẽ một tiếng.
"Vậy ta nhận rồi."
"Công tử muốn trở về rồi sao?" Hắn hỏi
"Rượu cơm đã no, ta nên trở về rồi." Bên kia bức tường truyền đến âm thanh thu dọn đồ đạc
"Đại danh quý tánh của công tử là gì, ngày khác gặp lại, chúng ta lại cùng ăn một bữa cơm nữa được không?"
"Đứng nói là quý tánh.... ta họ Hiển. Ngày khác...sợ là phải hai mươi năm sau nữa, hai mươi năm sau nếu như người vẫn còn nhớ bữa ăn này, thì hãy đến đây."
"Hai mươi năm?" Hắn vốn muốn hỏi vì sao lại lâu như thế, nhưng mà cuối cùng vẫn không mở miệng, chỉ cười nói: "Vậy hai mươi năm sau ta vẫn đến nơi đây."
"Ừ. Cáo từ."
"Cáo từ."
Tiếng bước chân bên kia dần dần biến mất, trong ngoài nhà hoang hồi phục lại như thường, có lẽ bởi vì khói lửa của bữa ăn đó vẫn còn, cho nên vẫn còn có thể làm biến mất sự lạc lõng và bi thương của giờ phút này.
Thân thể vẫn còn ấm áp, mấy mươi mùa đông qua, ngày hôm nay chính là ngày thoải mái hạnh phúc nhất, hoàn mỹ giống hệt như một giấc mơ.
Hắn lại ngồi lại chỗ cũ một hồi, cho đến khi tuyết rơi càng lúc càng nhiều mới đứng dậy rời đi.
Đi mãi đi mãi, hắn cũng có mấy lần quay đầu lại, đại khái là vẫn chưa tỉnh rượu. Cứ cảm thấy con đường trước mắt không phải chỉ có một mình hắn.
Hắn cố sức lắc đầu, tự chăm sóc bản thân mình lâu như thế rồi, có nhiều thêm hai mươi năm nữa thì sao chứ, ngẩng đầu nhìn, bông tuyết rơi trên lông mày hắn.
Năm mới đến rồi, không nên khóc, nên cười.
5