Tiếng rít gào thê lương vang vọng khắp vương phủ hoang lạnh. Bốn bề tử khí vây quanh. Ai ngờ có một ngày vương phủ hoa lệ biến thành nơi địa ngục trần gian người đời xa lánh chẳng dám đặt chân vào.
Càng về đêm nhiệt độ ngày một xuống thấp, rét đậm rét hại. Lãnh Dạ Xuyên một thân bạch y xuất hiện. Từ trên hư không một đạo kiếm giáng xuống trực tiếp xé hư không làm hai mảnh. Tiếng thét chói tai vang lên, gia đinh với tròng mắt thâm quầng, da mặt trắng bệch nằm lay lắt trên đất, hốc mắt trợn trừng kinh hãi nhìn Dạ Xuyên. Ngay thẳng chính là người bên kia thế giới, chỉ có Dạ Xuyên nhìn thấy nó bằng con mắt thứ ba.
"Nói, các ngươi giấu gã ở đâu?" Gã Dạ Xuyên nhắc tới chính là pháp sư Hoàng Diệp Toàn, còn chẳng phải chủ nhân khi bọn chúng còn sống.
"Lãnh Dạ Xuyên, ngươi đến đây làm gì. Ngươi quên gã đã moi tiên đan của ngươi. Ngươi quên gã đã làm gì ngươi. Nhiễm bùa mê ngươi nhiễm tới lú lẫn rồi hay sao Lãnh Dạ Xuyên?" Ai oán nhìn nam tử lãnh diễm, âm thanh phát ra thật gần cớ sao hệt vọng về từ cõi âm ti xa xôi nào đó, nghe như tiếng người gọi hồn.
Đáy mắt Dạ Xuyên biến sắc, tiếng thét thảm thiết của Hoàng Diệp Toàn truyền tới bên tai rồi nhanh chóng tắt lịm giữa những đợt rít gào dữ dội văng vẳng gần xa.
"Diệp Toàn!"
Gọi tên cố nhân, đã rất lâu rồi trừ những ngày bị nhiễm bùa mê. Chả hiểu sao khoảnh khắc nghe được giọng nói của ai kia trong thống khổ vô vọng, cõi lòng Dạ Xuyên bất an nhiều đến thế. Hoàng huynh đã chết rồi sao? Không thể như thế được, dù có căm ghét tới đâu thâm tâm hắn chưa từng bao giờ muốn dồn gã đi vào chỗ chết.
Mi tâm ánh vệt sáng màu hoàng kim, cơ hồ soi thấu màn đêm vạn trùng tăm tối. Dạ Xuyên quay đầu hướng âm thanh hỗn tạp một đường dấn sâu vào trong vương phủ.
Rất nhanh hắn nhìn thấy hàng trăm gia đinh, nam có nữ có, chúng đang túm tụm lôi chân kéo tay Hoàng Diệp Toàn, một đường vùi thân gã vào trong lòng đất lạnh. Mặc cho gã kêu gào vùng vẫy.
Giữa không gian tối đen như mực, âm thanh cầu cứu vụt tắt lịm chỉ còn mấy ngón tay trắng trẻo của nam tử trồi trên mặt đất. Cơ thể Hoàng Diệp Toàn đã bị vùi chôn.
"Toàn huynh!"
Đồng tử vỡ nát. Lãnh Dạ Xuyên nhào đến bơi đất văng tung tóe, cổ tay trắng nõn lộ ra trên mặt đất. Hắn mừng rỡ như thể bắt được vàng gắt gao lôi nam tử dưới mồ lên.
Cô hồn dã quỷ bị vầng sáng quanh thân Dạ Xuyên đẩy lùi ra sau hàng mấy bộ, e dè không dám đến gần, lại dường như không thể nào cam tâm, nghiến răng kèn kẹt.
"Lãnh Dạ Xuyên, ngươi ỷ có tiên đan hộ thân, làm trái quy luật đất trời. Ngươi ngăn chúng ta giết gã, ngươi sẽ gặp báo ứng. Khôn hồn mau để tên cặn bã đó lại đây cho chúng ta. Chúng ta phải báo thù, báo thù."
"Các ngươi muốn giết gã, bước qua xác của Lãnh Dạ Xuyên ta trước đi."
Bỏ lửng một câu, Dạ Xuyên răng cắn chặt môi, gắt gao lôi thân thể Hoàng Diệp Toàn lên khỏi mặt đất. Ôi không, đối phương toàn thân bê bết máu, da thịt lở loét bốc mùi hôi thối hệt như cái xác chết bảy ngày trong phòng đã bắt đầu phân hủy. Cõi lòng Dạ Xuyên vắn chặt đau khổ tột cùng, xót xa tột cùng. Cũng may hắn đến kịp lúc, đối phương vẫn còn chút hơi thở yếu ớt miễn cưỡng có thể cứu sống.
Một đường ôm nam tử vào lòng che chở, hai mắt Dạ Xuyên âm trầm ngước nhìn bọn gia đinh mà nói.
"Diệp Toàn đã trở thành cái bộ dạng này các ngươi vẫn còn muốn giết gã, các ngươi oán niệm có biết rằng đời trước Diệp Toàn từng có ơn với các ngươi hay không. Đời này các ngươi quay lại làm gia đinh nha hoàng trong phủ đền ơn gã, tuy nhiên gã lại xuống tay hạ sát các ngươi, còn trấn yểm các ngươi trong lọ thủy tinh.
Hôm nay được thả ra các ngươi liền quay lại lấy mạng người ta. Giết tới giết lui, thù hận chất chồng, oan oan tương báo đến kiếp nào mới dứt đây. Diệp Toàn hiện tại đã cạn sạch phước đức, báo ứng quấn thân. Các ngươi lấy mạng kẻ tàn phế như gã thì có ích gì. Chi bằng ngay tại khắc này tận lực buông bỏ oán niệm, các ngươi sẽ rất nhanh được đầu thai. Ác nghiệp của gã đã có luật nhân quả thay các ngươi trừng trị. Gã chạy không thoát, càng đau đớn tột cùng. Nghe lời bổn tọa một lần, mau đi đi."
Đám gia đinh kêu lên một tiếng nhìn nhau, đôi mắt dần dịu xuống. Chẳng nói thêm câu nào nữa, chúng lặng lẽ quay đầu rời đi.
Nhìn những thân ảnh lờn vờn mờ ảo ngày càng thấp thoáng xa dần ở cuối con đường hành lang vương phủ, khóe miệng Dạ Xuyên thoáng hiện ý cười. Đa tạ các ngươi thấu hiểu tâm ta. Thời khắc các ngươi buông bỏ oán niệm. Nguyện tổ sư gia tiếp dẫn các ngươi đi về nơi cao thượng.
Ánh mắt thu về dừng trên gương mặt tái nhợt của ai kia, cõi lòng Dạ Xuyên lại đau thêm một trận. Lòng bàn tay run rẩy áp vào vết thương lở loét trên thân nam tử, tận lực chữa lành.
Tỷ muội Hoàng Diệp cùng huynh đệ Tử Ưu đã đến từ lúc nào. Bốn người lặng lẽ thu vào tầm mắt tất cả trạng thái của Dạ Xuyên. Kể từ lúc hắn đuổi bọn cô hồn kia đi, cho tới khi hắn ôm thi thể nam nhân vào lòng tận lực chữa trị.
Hoàng Diệp Toàn hiện tại thập phần hôi thối ghê tởm. Cái mùi của xác người đã chết độ khoảng bảy tám ngày trời đang kì phân hủy xộc vào khoang mũi chẳng ai dám tiến tới gần. Ngay cả tỷ muội Hoàng Diệp cùng chung huyết thống với xác chết ấy cũng phải e dè tránh xa. Chẳng những thế còn phải bịt chặt mũi mà vẫn chịu không nổi muốn nôn tháo cả ra ngoài.
Cớ gì Lãnh Dạ Xuyên người luôn căm ghét gã một đời, phút này lại không hề xa lánh. Một mực dùng thân che chắn, còn ôm gã trong lòng, chạm tay vào vết thương lở loét đang chảy mủ mà chữa trị ôn nhu. Người ngoài nhìn vào phán Dạ Xuyên điên loạn. Nếu khắc này có hai ngàn môn đệ Trúc Lâm Phong ở đây chứng kiến, chúng chỉ khẳng định duy nhất một điều. Sư phụ chúng đã yêu đương cái kẻ tàn phế bại hoại trong tay, còn yêu rất sâu đậm, yêu rất điên cuồng loạn động, bất chấp tất cả.
Sư phụ ngươi không phải người. Bờ vai Tử Sa run lên bần bật, hai mắt đục ngầu phút chốc đem tay nải ném phịch xuống nền. Y gào lên rút kiếm một đường lao đến nhắm cái kẻ đang nằm trong tay Dạ Xuyên, một mũi đâm xuống.
Lãnh Dạ Xuyên đang bận bịu trị thương, phản ứng vô cùng chậm. Khắc này chỉ kịp giơ lòng bàn tay ra gấp gáp nắm chặt lấy lưỡi kiếm trong tay của Tử Sa đang một lòng ấn xuống, tay kia vẫn tận lực trị thương cho cái kẻ lay lắt đang nằm trong lòng mình chẳng hề gián đoạn.
"Sa nhi, con muốn làm gì?" Sắc diện tái nhợt, Dạ Xuyên cố gắng bật âm.
"Muốn làm gì? Thật là nực cười, câu này phải là ta hỏi ngươi mới đúng. Thật ra ngươi muốn làm gì, ngươi con mẹ nó mất trí rồi hay sao. Mau buông tay ra cho ta, ta hôm nay giá nào cũng phải giết nó."
"Sa nhi đừng làm loạn nữa, nghe lời ta thu kiếm vào. Đợi ta trị thương cho gã xong, ta lập tức bồi tội cùng con, Sa nhi!"
"Ta không cần ngươi bồi tội, ta chỉ muốn báo thù ngươi có hiểu hay không sư phụ khốn kiếp. Ngươi còn không buông tay ta chẳng khách khí nữa đâu."
Tử Sa nghiến răng kèn kẹt, lửa hờn ghen bốc đầy trong đáy mắt. Rốt cuộc ai mới là kẻ làm loạn đây. Dạ Xuyên liên tục bảo vệ kẻ thù, chọc Tử Sa giận sôi máu luôn rồi. Tay siết chặt cán kiếm quyết đâm vào yết hầu của Hoàng Diệp Toàn cho bằng được. Dù phải trả bất cứ giá nào đêm nay y cũng không buông tha đâu. Y đợi chờ giây phút này lâu lắm rồi. Kẻ nào cướp sư phụ y, kẻ đó nhất định phải chết, chết vô cùng thảm.
"Sa nhi, mau buông ra, Sa nhi!"
Dạ Xuyên tha thiết nửa mệnh lệnh, nửa lại như van cầu. Tử Sa trước sau không buông tha, răng cắn chặt môi một đường ấn xuống mang theo da thịt cùng máu tươi trong lòng bàn tay của Dạ Xuyên mà tướt ra, nhỏ tóc tách trên nền.
Nhìn hai người giằng co, ba kẻ kia nhất loạt nhào đến một mực kéo Tử Sa ra. Bất quá người muốn kéo Tử Sa ra là Ngải Tử Ưu, còn người muốn thừa thời cơ đoạt luôn cái mạng nhỏ của y lại chính là tỷ muội song sinh nhà Hoàng Diệp.
Ngay khi Ngải Tử Ưu nhận ra bất thường thì đã quá trễ, chỉ kịp đỡ lấy một mũi kiếm trên tay Hoàng Diệp Trúc, mũi kiếm còn lại trên tay Hoàng Diệp Liên đã nhắm tử huyệt sau gáy Thích Tử Sa một kích đâm tới.
Thích Tử Sa cứ mãi giằng co cùng Dạ Xuyên, nào có nhìn thấy nguy hiểm sau lưng mình, mũi kiếm vẫn gắt gao ấn vào lòng bàn tay của Dạ Xuyên, quyết đoạt mạng kẻ đang nằm trong lòng hắn cho bằng được. Chỉ cần tiêu diệt được kẻ thù, hủy một bàn tay của Dạ Xuyên cũng chẳng sao. Sau này hắn bớt đẹp sẽ chẳng còn nhiều ong nhặng vo ve chung quanh nữa, y sẽ bớt gánh nặng.
Lòng hận thù đã che mờ lí trí, thâm tâm Tử Sa khắc này suy nghĩ đáng sợ thế đó. Sư phụ bất luận bị hoại thành cái dạng nào, tật nguyền xấu xí cũng chẳng sao. Y suốt đời sẽ trân trọng yêu thương hắn.
"Tiểu sư đệ, tránh ra."
Ngải Tử Ưu chỉ kịp thét lên một tiếng dậy trời. Lòng bàn tay đẫm máu của Dạ Xuyên ấy vậy mà đã buông ra. Khoảnh khắc mảnh như sợi tơ. Thích Tử Sa chớp mắt đâm phụt xuống, tận lực đâm xuyên qua yết hầu kẻ thù. Trong lòng ngay thẳng mừng rúm, cho rằng sư phụ đã đau tới mức không chịu nổi đành phải buông tay.
Nhưng than ôi, mũi kiếm không ấn vào yết hầu của kẻ thù, mà đâm phập vào tấm lưng của Dạ Xuyên, trực tiếp xuyên đến lồng ngực đằng trước xé trái tim hắn ra làm hai mảnh. Cũng đồng lúc này tiếng thanh kiếm trong trẻo va chạm mặt nền băng lạnh vang lên gãy khúc, lưỡi kiếm sáng loáng nào đó rớt keng ngay sát chân y.
Hoàng Diệp Liên đổ sập trên nền, cổ tay bị một phiến lá cứa ngang rách một vệt dài túa máu. Thu loạt cảnh tượng vào trong đáy mắt, Tử Sa lập tức hiểu ra tất cả. Sư phụ chẳng phải hết khả năng chịu đựng. Hắn sở dĩ buông tay khỏi lưỡi kiếm của y, chỉ để dùng bàn tay đẫm máu đó phóng một phiến lá về phía nữ nhân đê tiện đánh lén sau lưng cứu sống y trong đường tơ kẽ tóc. Nhưng lại chẳng thể làm gì khác ngoài cúi người xuống trực tiếp dùng thân thể chính mình che chở người ở trong lòng. Vì hắn biết một khi hắn buông tay, mũi kiếm trong tay y sẽ tận lực ấn xuống.
Vì sao?
Vì sao?
Bàn tay run rẩy nới lỏng chuôi kiếm. Nhìn tấm lưng lang quân thủng một lỗ to. Tử Sa đôi con ngươi đỏ ngầu muốn vỡ nứt. Hoang mang tột cùng. Lãnh Dạ Xuyên nằm gục trên thân thể Hoàng Diệp Toàn, máu theo khóe miệng trào ra òng ọc, ướt nhẹp đỉnh đầu của gã. Ấy vậy mà bàn tay còn lại vẫn áp vào lồng ngực tận lực trị thương cho gã không hề lơi lỏng.
"Sư phụ, tại sao ngươi làm vậy? Tại sao?"
Tử Sa gào lên điên dại, kéo Dạ Xuyên tới ôm vào lòng. Y chẳng biết nên hận hắn hay biết ơn hắn đây. Hắn vì bảo vệ kẻ thù liên tục chống đối y, còn dùng cả mạng để che chắn cho gã, có hiểu được cảm giác uất ức ghen tuông của y giấc này không?
"Sư phụ ngươi không muốn sống với ta nữa sao, nhẫn tâm thế này. Hức hức...mở mắt ra nhìn ta đi, ta giúp ngươi điều tức, sẽ không có chuyện gì xảy ra với ngươi đâu, tin ta đi sư phụ. Mau mở mắt ra nhìn ta đi sư phụ, mau nhìn ta!"
Nắm chặt thanh kiếm mạnh mẽ rút ra, máu bắn phụt lên không trung. Tử Sa bịt chặt vết thương đang tuôn máu không ngừng, một mực truyền thêm chân khí của mình cho lang quân những mong hắn mau chóng hồi phục. Cơ mà vẫn chẳng chút kết quả gì, máu vẫn không ngừng chảy. Bao nhiêu lần bị thương tích, cơ thể sư phụ đều có thể tự động chữa lành được cơ mà. Vì sao lần này chẳng có chút tín hiệu nào.
Không bỏ cuộc, Tử Sa lật đật xé vải trên bộ đồng phục của mình băng bó vết thương cho sư phụ, tiếp tục truyền chân khí cho hắn. Kết quả vẫn hoài công vô ích. Bàn tay be bé ôm đầu lang quân, Tử Sa hoang mang tột độ. Tử Sa đâu biết rằng dù có là thần tiên đi chăng nữa cũng chẳng phải linh lực vô hạn. Mà Dạ Xuyên liên tục bị thương quá nhiều, còn hao tổn tu vi cứu Thử Hạ rồi cả Hoàng Diệp Toàn. Cái lồng ngực mới vừa nãy bị mũi kiếm của muội muội Thử Hạ đâm xuyên qua điều tức không bao lâu, giờ lại chịu thêm một kích, hoàn toàn nát nhừ. Tim vỡ, đan vỡ, chẳng còn khả năng khôi phục.
Tử Sa khóc nấc ôm đầu lang quân. Ba kẻ kia mặt mày trắng bệch ngồi vây quanh cùng nhau vận khí cũng chẳng thể giúp được ích gì cho Dạ Xuyên. Máu từ miệng hắn vẫn ọc ra liên tục ướt khắp người Tử Sa. Hoàng Diệp Toàn tuy được Dạ Xuyên chữa lành thương, cơ thể cũng hết hôi thối nhưng gã vẫn chưa thể tỉnh lại. Gã vẫn nằm đó ngủ say đâu biết rằng người gã yêu thương nhất đang quằn quại đớn đau, sắp sửa đi về cõi vĩnh hằng.
"Hức hức...sư phụ mở mắt ra đi sư phụ, làm ơn mở mắt ra đi. Đừng bỏ ta một mình, đừng bỏ ta..."
Tiếng đồ nhi gần trong gang tấc, hơi ấm cùng những giọt nước mắt muộn màng của đồ nhi gần trong gang tấc. Dạ Xuyên có nghe nhưng lại chẳng thể nào nâng nổi mi mục để nhìn y, để nói với y một câu sau cùng, gắng gượng đều chỉ còn lại trong câm lặng. Vì sao tổn thương nhau nhiều tới thế này.
Sa nhi đừng khóc, nghe tiếng con khóc tim ta vụn vỡ, đừng khóc Sa nhi...
Đừng khóc, Sa nhi...
Tọc tạch...
Khóe môi như cánh đào ướt đẫm mấp máy chẳng thể nào cất nổi thành lời. Máu ọc cả ra đường mũi của Dạ Xuyên, rớt xuống đồng phục thiếu niên bê bết. Lãnh Dạ Xuyên đã ngất đi rồi, ngất đi trong vòng tay người hắn yêu thương nhất, cũng là người đã vô tình đưa hắn vào giấc ngủ vĩnh hằng. Giờ ngay cả tiếng khóc của y. Dạ Xuyên cũng chẳng thể nào nghe thấy nữa.
"Sư phụ!"
Tử Sa gào lên ôm đầu lang quân, tha thiết van cầu tôn tượng tổ sư gia nơi chánh điện. Còn nước còn tát, y không tin sư phụ sẽ ra đi như thế này đâu.
Ba kẻ kia chớp mắt sững sờ, bởi một con tiểu yêu thế nào còn nhớ tới tổ sư gia mà bọn họ lại quên mất, nhất là tỷ muội Hoàng Diệp. Sinh thời sư tôn yêu quý Lãnh Dạ Xuyên nhất, giờ chỉ có người mới cứu được hắn thôi. Nếu bọn họ nhất tâm cầu xin, sư tôn chắc chắn sẽ hiện thân cứu Dạ Xuyên.
Nghĩ vậy cả họ đều quỳ phục xuống nền. Ngẩng nhìn bầu trời xanh thẩm sụp lạy rối rít.
"Bạch sư tôn xin người thị hiện cứu lấy Dạ Xuyên. Chúng con thành tâm hối lỗi."
Cơ mà màn đêm vẫn hoài u tối, không có lấy một vầng sáng nào hắt xuống từ tầng trời xa thẩm. Mễ Hán tổ sư ấy vậy mà lại không xuất hiện cứu lấy đồ đệ người yêu quý nhất. Chẳng lẽ Lãnh Dạ Xuyên đến đây tận kiếp rồi sao?
"Không, đừng bỏ ta, đừng mà sư phụ ngươi đừng chết. Ngươi hứa đưa ta rời khỏi nơi này. Ta nghe lời ngươi, ta cái gì cũng sẽ nghe lời ngươi. Làm ơn đừng bỏ ta, sư phụ. Ta không làm đau ngươi, ta không tổn thương ngươi thế này đâu. Có cái lí nào ta lại lấy kiếm đâm ngươi, ta không muốn thật mà sư phụ. Làm ơn nói gì với ta đi, nói cái gì cũng được sư phụ."
"Ha haa...tay nải vẫn còn ở kia mà, ngươi nhìn thấy không sư phụ, ta đưa ngươi về cốc điều thương nha. Đợi ngươi khỏe lại chúng ta cùng nhau rời khỏi nơi này, chân trời góc biển, chỗ nào cũng được. Chỉ có ta và ngươi, sẽ không còn cô độc nữa, ngươi biết không sư phụ?
Người đời cầu danh cầu lợi, cầu phúc cầu tài. Chúng môn đệ đến Trúc Lâm Phong bái ngươi làm sư, cầu mong đắc đạo. Còn Thích Tử Sa ta từ đầu chí cuối lăn lộn tới lui, rắp tâm mưu tính, vỏn vẹn chỉ muốn một lần ngươi quay đầu lại nhìn ta. Gì mà tu tiên vấn đạo, gì mà chánh quả siêu phàm, ta đều không màn tới. Ta chỉ cần có ngươi, ta chỉ cần có ngươi là đủ rồi sư phụ, đừng từ bỏ ta."
Tử Sa điên dại mất rồi. Hướng mắt nhìn tay nải trơ trọi trên nền, toàn thân run bần bật. Khóe miệng lại hiện rõ ý cười. Ba kẻ bên cạnh cũng chẳng còn để ý tới Tử Sa đang khóc lóc lảm nhảm cái gì. Quỳ yên bất động lặng lẽ ngắm nhìn nam nhân đã tắt thở trên nền, muốn ghi nhớ gương mặt nam nhân ấy lần sau cuối.
Hơn ai hết tỷ muội Hoàng Diệp day dứt con tim. Dạ Xuyên chết rồi, chết có phần của hai nàng ta, vì hai nàng ta mà chết. Sau này các nàng sống thế nào đây, mang theo đau khổ dằn vặt suốt quãng đời còn lại.
Dạ Xuyên. Lãnh Dạ Xuyên!
Gọi tên ai đó đã ngủ giấc ngàn thu. Nam tử bạch y nằm bất động im lìm. Chớp mắt tháng ngày thơ mộng nơi Tiêu Dao sơn bỗng hiện ra trong tầm mắt. Bóng dáng nam nhân tuấn lãng đứng trên đỉnh núi hùng vĩ sơ khai, tay cầm sáo trúc ngân nga. Mảnh bạch y bay phất phơ theo chiều gió.
"Sư phụ ơi, ngươi chưa chết. Sư phụ ơi ngươi sẽ không chết đâu, sẽ không bao giờ chết đâu."
Thiếu niên vật vã ôm lang quân vào lòng, cười khằng khặc luôn miệng bảo rằng Dạ Xuyên chưa chết nhưng nước mắt thì cứ tuôn rơi. Tử Ưu bên cạnh vỗ về an ủi. Trên sân vương phủ hoang lạnh một mảnh thê lương.
Vì ai ghen tuông chất đầy trong đáy mắt
Vì ai mộng mị cuồng say
Người hứa đưa ta đi về nơi ấy
Thiên Linh sơn người quên cả rồi sao?
Lang quân hỡi người có nghe ta gọi
Hồn ở nơi nao về với đêm tàn
Dạ Xuyên, Lãnh Dạ Xuyên!
Hức hức...
Sa nhi, đừng khóc Sa nhi!
Đan vỡ rồi con tim ta tan nát
Bóng tối thênh thang sáu nẻo luân hồi
Lát nữa đây ma đưa đường dẫn lối
Thôi giã từ ngày tháng sống bên nhau
Sa nhi, đừng khóc Sa nhi...