Bạch Vương Thượng Tiên

Chương 8: 8: Dụng Tâm




Dạ Xuyên đem kiếm hoàn vỏ, mắt không nhìn y, chậm rãi lên tiếng "Tử Sa, sao lại là con?"

Tử Sa phút chốc ngây ngẩn, câu này của sư phụ là có ý gì? Hắn không muốn gặp y. Hắn thất vọng vì người tới chính là y sao? Nén giận xuống tiểu yêu diện vô biểu tình. Cười cười bảo:

"Sư phụ. Tử Sa đem chè hạt sen đến cho người."

"Tử Sa, chúng đệ tử rất đông, thường luân phiên nhau. Cư nhiên mấy bữa nay đều là một mình con đưa tới." Dạ Xuyên âm trầm nhìn vào mắt y mà nói. Tiểu yêu trong lòng gõ doong một tiếng ngân nga. Chột dạ mà khéo đáp lại hắn:

"Ơ...sư phụ. Thật ra không cần phải luân phiên, một mình Tử Sa có thể làm hết, để thời gian các sư huynh sư tỷ ôn luyện bài tập thực hành."

Dạ Xuyên bất giác nhíu mày nhìn y, nghiêm giọng tựa hồ như mắng mỏ: "Tử Sa, vậy còn con không cần phải luyện tập?"

"A, ý của Tử Sa không phải vậy đâu sư phụ. Tử Sa bây giờ lập tức quay về ôn luyện." Dự cảm không lành trong lời nói của sư phụ. Tiểu yêu vội từ biệt hắn rồi xoay lưng rời đi, bộ dạng trông vô cùng hấp tấp vội vàng.

"Đứng lại!"

Dạ Xuyên bất giác gọi giật ngược. Tiểu yêu giậm chân cứng đờ. Đoán chừng hắn gọi y đứng lại chẳng phải chuyện gì tốt lành. Là biểu y từ nay đừng tới đi.

Mím bờ môi vào với nhau. Tiểu yêu trong lòng đau nhói. Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của y. Dạ Xuyên nghiễm nhiên nói vậy.

"Tử Sa, từ mai vật thực của sư phụ để các đệ tử khác thay nhau đưa đến. Con lo chuyên tâm học hành đi."

Hít vào một ngụm khí lạnh. Tiểu yêu cố lựa lời mà đáp. Hy vọng hắn sẽ thay đổi chủ ý, cho y một lổ kẽ mà chui vào trong: "Sư phụ, vậy mỗi sáng đệ tử đến quét dọn sân vườn. Dù sao khoảng thời gian đó đệ tử rảnh rỗi."

"Rãnh rổi thì con đến thư các đọc thêm sách kinh văn, trau dồi tri kiến. Từ mai đừng đến đây nữa."

Dạ Xuyên tạt thẳng vào mặt đối phương chẳng chút nương tình hệt như bát nước hất đi. Toàn thân tiểu yêu khẽ run rẩy, không cam. Nói cái gì mà kêu y từ mai đừng đến đây nữa. Có hai ngàn đệ tử liền không cần đến y sao. Tiểu yêu dằn lòng xuống, cố nặn ra một nụ cười cúi đầu hành lễ với Dạ Xuyên rồi quay lưng bước đi. Có ai biết được trong lòng y nóng giận bừng bừng. Đáy mắt dâng lên muôn ngàn tia bất phục.

Nói không tới thì liền không tới sao. Sư phụ, ngươi đã lầm rồi. Ta không phải như các đệ tử khác răm rắp phục tùng ngươi. Tới lui thăm ngươi thì có ích gì. Lão tử ta là phải dọn tới Hương Vân cốc ăn chung ở chung với ngươi mới thỏa mãn nha.

Thế là ngày hôm sau, t iểu yêu không đến quét dọn sân nhà, không đến đưa vật thực cho Dạ Xuyên nữa. Thay vào đó là chúng đệ tử luân phiên nhau, khoảng thời gian này y vô cùng chăm ngoan. Không ở thư các thì ở phòng dược, nhà bếp, phụ phành gia nhân vài việc lặt vặt.

Nửa tháng trôi qua, giờ ngọ hôm nay đến phiên tiểu hài tử mồ côi làm nơi phòng bếp đưa cơm cho Dạ Xuyên. Nó rời đi không bao lâu. Dạ Xuyên đang dùng bữa bỗng gục xuống mặt bàn ngất lịm. Lúc này tiểu yêu mới từ ngoài cửa ung dung bước vào. Y chậm rãi tới bên hắn. Trong lòng bàn tay y, một con côn trùng ve hươu đang ngọ nguậy. Khóe miệng y khẽ cong lên mỉm cười.

"Sư phụ, ủy khuất cho ngươi rồi."

Đem con ve hươu thả vào bờ vai nam nhân đang ngất lịm trên bàn. Cho nó bò bò lên tới cổ hắn rồi sau đấy ngoạm vào một miếng. Để lại vết cắn đỏ au hệt như vết mũi đốt.

Biết cơ thể tên nam nhân này không phải như người bình thường. Một hai lần tiếp xúc qua ve hươu là có thể nảy sinh dị ứng. Tiểu yêu bèn nhẫn tâm thêm chút. Ngày nào cũng hạ độc. Hễ tới giờ cơm chúng đệ tử bưng tới cho hắn, y liền lén lút bỏ thêm thuốc mê vào trong thức ăn. Bởi thế y mới làm trong nhà bếp cả nửa tháng nay. Chứ chẳng phải y đột xuất siêng năng gì đâu.

Xem ra kiên trì của y đã có kết quả tốt. Qua nay bắt đầu xuất hiện triệu chứng trên da của hắn rồi. Cần cổ mẫn đỏ hơn. Cơ thể hắn cũng nóng bỏng hơn.

Thu lại con ve hươu có vằn khoang từng tia từng tia lốm đốm trên chiếc đuôi vừa ngắn vừa nhọn. Tiểu yêu cúi thấp xuống. Môi chạm nhẹ vào bờ mắt đang nhắm nghiền của nam nhân ấy. Hôn lên một cái. Lồng ngực cháy bỏng dán sát vào vai hắn, cách lớp bạch y thơm tho. Tiểu yêu hôn dần xuống dưới chóp mũi rồi dừng lại trên bờ môi nóng bỏng của đối phương.

Ngậm mút vụng trộm vài cái đem đối phương ôm vào lòng. Y thở dồn dập thủ thỉ vào trong vành tai hắn. "Sư phụ. Thật muốn ngươi tới phát bệnh. Mau chóng phát tác để lão tử ta còn tới sống chung với ngươi. Ân."

Sáng ngày hôm sau.

Sân điện Thích La, chúng đệ tử cùng luyện đả cước công, Ngải Tử Ưu đi từng hàng giám sát. Tử Sa chân vung một cước về phía trước nhưng ánh mắt lại hướng về nam nhân bạch y trên sân điện, dường như mong chờ điều gì.

"Tử Sa. Con bước lên đây." Giọng nói thanh lãnh bất giác vang lên khiến tiểu yêu giật mình. Lãnh Dạ Xuyên hắn vừa mới gọi y đấy. Sao lại là y chứ? Bốn ngàn con mắt lập tức đổ dồn về, nghi hoặc nhìn y.

Tiểu yêu mím bờ môi dưới, một đường bước lên. Chẳng mấy chốc mà đã đứng đối diện cùng Dạ Xuyên. Khoảng cách gần gũi hắn quá, tim y cơ hồ gia tăng tốc độ, đập nhanh hơn mạnh hơn. Y cảm thấy khó thở.

"Tử Sa, lúc nãy vi sư nói gì con có nghe không?" Dạ Xuyên nhìn y, nghiêm túc hỏi.

Tiểu yêu mặt dại ra. Rống hận trong lòng. Nãy giờ hắn có nói chuyện. Y cũng có nhìn thấy miệng hắn đóng mở. Nhưng nào có nghe hắn nói cái gì đâu. Tâm trí y mải mê đặt hết lên trên người hắn cả rồi. Rõ ràng hôm qua còn nổi mẫn đỏ. Sao chỉ qua một đêm cằn cổ hắn lại láng mịn như ngày bình thường. Sao có thể như thế chứ? Con ve hươu vô dụng ấy một chút mầm bệnh cũng không có sao? Tiểu yêu dán mắt chằm chặp lên cần cổ của Dạ Xuyên. Bỏ ngoài tai câu hỏi của hắn. Phía sau lưng y, chúng môn đệ đồng môn nhỏ giọng nhắc nhở xì xào.

"Tử Sa, sư phụ đang hỏi ngươi kìa."

"Tử Sa, mau trả lời sư phụ đi."

Tiểu yêu giật mình ngẩng đầu lên thêm một chút vừa hay đối diện với ánh mắt không hài lòng của Dạ Xuyên dành cho y. Lòng y đau một mảng, bất quá vẫn cố trưng ra vẻ mặt tươi cười. Uốn lưỡi ba tấc mà lươn lẹo.

"A ha. Sư phụ, lúc nãy có lẽ vị trí đệ tử đứng hơi xa nên không nghe rõ người nói gì. Sư phụ, người có thể nào nói lại lần nữa. Đệ tử chắc chắn nhớ kĩ."

Dạ Xuyên bờ môi khẽ cong lên. Rõ tên tiểu yêu này lém lỉnh, cái lưỡi không xương. Hôm nay nhất định cho y chịu phạt. "Tử Nham, con thuật lại lời vi sư dạy lúc nãy cho y nghe."

Tử Nham đứng cuối hàng nom gần vị trí của y. Vâng lệnh sư phụ bước ra trước chắp tay hành lễ: "Bẩm sư phụ, lúc nãy người nói rằng phần dụng công này rất quan trọng, làm nền tảng hỗ trợ cho ta nhiếp tâm vào sâu trong thiền định. Tuyệt đối không được lơ là sinh ra trượt tâm."

Sương rơi lộp bộp trên đầu tiểu yêu. Y hết đường chối cãi, còn nhiều hơn chút dự cảm không lành. Quả nhiên tên nam nhân mặt trắng ấy lại phạt y quỳ ba tuần nhang ngoài Thích La điện. Quỳ tới hai đầu gối của y đau nhứt, rã rời.

Bóng tối lan trùm lu mờ vạn vật. Vây quanh tấm thân nam tử quỳ dưới nền sân loang ra một cái bóng đổ đen ngòm, lởn vởn. Bất chợt có cơn gió nhẹ thoảng qua, chậu lan hoàng dương đung đưa bên hông điện Thích La nom đánh võng òng qua ẹo lại, tựa hồ trêu đùa. Mỉm cười nhìn y thì thầm trái khuấy:

"Tử Sa ngươi lại bị sư phụ phạt quỳ. Tử Sa ngươi là con rùa ngốc, Tử Sa ngươi thật ngốc. Ha ha ha ha!"

Tiểu yêu giật mình tỉnh dậy, hóa ra nãy giờ y ngủ gục. Mồ hôi toát đầy thái dương. Y ngước nhìn chậu lan hoàng dương trước mặt cách y chừng vài bộ đang đung đưa thân mình theo gió. Trên sân điện lúc này trời đả ngả tối cảnh vật âm u mờ ảo. Cư nhiên chỉ có mình y.

Tiểu yêu thoáng rùng mình lạnh gáy. Cúi nhìn nhang trên lư hương đã gần tàn, sắp hết thời chịu phạt. Y tự nhủ sẽ không bao giờ sai phạm nữa. Nhất là phạm vào giờ dậu.

o0o

Sáng ngày hôm sau, Lãnh Dạ Xuyên không tới sân điện Thích La chỉ dạy chúng đệ tử luyện tập. Hai ngàn môn đệ đợi mãi thì bắt đầu xuất hiện tiếng nhỏ to xì xào: "Sao giờ này sư phụ vẫn chưa tới? Thường ngày người rất đúng giờ."

Bất chợt bóng lão gia nhân từ xa chạy lịch bịch tới đem theo một cái tin. Nói hắn hôm nay thân bệnh không thể đến, truyền lời đệ tử Ngải Tử Ưu thay hắn giám sát các môn đệ tập luyện.

Cả thảy nghe xong một bộ kinh ngạc. Bởi ba năm sống ở Trúc Lâm Phong cùng sư phụ. Chúng môn đệ chưa từng thấy qua hắn ngã bệnh bao giờ. Dù chỉ là một lần.

"Sư phụ bệnh ư?"

"Là bệnh gì vậy?"

"Có nghiêm trọng không?"

"Đã mời đại phu tới khám chưa?"

Hai ngàn môn đệ vây quanh lão gia nhân, hỏi không ngớt lời. Lao nhao. Lao nhao.

"Trật tự hết cả cho ta. Các sư đệ sư muội mau chóng ổn định hàng ngũ. Tập luyện xong chúng ta di chuyển tới Hương Vân cốc thăm sư phụ." Ngải Tử Ưu gõ chuôi kiếm xuống nền cái độp. Giọng hơi gằng lớn.

Chúng môn đệ cả sợ vội im re ai nấy quay về hàng ngũ chuẩn bị vào học. Chỉ riêng cái tên Tử Sa kia là nhe răng cười náo nức mừng vui.

Sư phụ y bệnh. Đoán chừng quanh đây cũng chỉ có y là nhe răng cười. Có đệ tử như y. Lãnh Dạ Xuyên hắn đúng xui xẻo tận tám kiếp.

Hai canh giờ sau nơi cốc Vân Hương. Chúng đệ tử đứng chậc kín ngoài ngôi nhà trúc, cư nhiên trong nhà diện tích không đủ dung chứa số đệ tử đông vầy.

Lần lượt tốp hai, tốp ba đệ tử vào thăm Dạ Xuyên rồi quay ra, chừa chỗ cho tốp khác đi vào. Tử Sa bị xếp gần cuối hàng vô cùng nôn nóng, chốc chốc lại nhón chân lên hoặc nghiêng người sang trái sang phải mà dòm vào trong căn nhà trúc kia. Cơ hồ muốn dùng khí lực từ trong miệng thổi bay luôn cả nóc nhà để mà dòm cho rõ. Canh các môn đệ đồng môn từ trong đấy bước ra y liền níu cánh tay người ta lại mà hỏi han.

"Thế nào. Tình hình sư phụ sao rồi a?"

"Không thấy gì cả bởi cách một lớp màn lụa." Chúng môn đệ lắc đầu thở ra một hơi. Mặt mày ủ rũ nối đuôi nhau rời đi, chỉ tổ càng làm cho tiểu yêu thêm sốt ruột.

Cơ mà lạ lùng thay khi chỉ còn vài ba tốp nữa là đến lượt y. Lão gia nhân lại đột ngột thông báo rằng đã hết thời gian thăm bệnh. Chúng đệ tử nào còn chưa được vào thì ngày mai lại lui tới. Hiện tại cả thảy mau chóng giải tán.

Cảm tưởng như hệt một tảng đá từ trên trời cao thình lình rơi ập xuống đầu mình. Tiểu yêu kêu gào rống giận ở trong lòng.

Gì chứ, không cho y thăm nuôi. Mẹ nó sư phụ ngươi đây là muốn tránh mặt ta sao. Không cho thăm, lão tử ta lại càng phải vào thăm. Xem xem cái bộ dáng ngươi nay đã biến thành ra thế quái nào rồi. Hẳn là xấu xí lắm ha sư phụ.

Ôm một bụng toan tính. Tiểu yêu theo chúng đệ tử ngoan ngoãn lui về, tới nửa đường lén lút quay lại. Đến nơi thấy gia nhân già kia đang ở trong phòng tên nam nhân mặt trắng. Y bèn áp sát mang tai vào vách trúc nghe lén, tiếng nói truyền qua rõ ràng rành mạch.

"Thượng tiên, rốt cuộc người mắc bệnh gì cả ngày nay chúng đệ tử vào thăm cũng là cách người một bức màn che. Sáng giờ người không ăn cũng không di chuyển, xem ra bệnh tình rất nặng. Hay là để lão đây ở lại tiện cho người sai biểu khi cần?"

"Được rồi ngươi về đi. Ta nghỉ ngơi vài ba hôm liền khỏi, mau đi đi."

"Vậy lão trước lui. Mai lại đến thăm người." Lão gia nhân biết rõ tính khí Dạ Xuyên hắn không ưa sống cùng bất kì một ai, chỉ thích ở một mình nên cũng không quấy rầy hắn nữa bèn rời khỏi cốc.

Lão ta đi rồi không gian chìm trong yên ắng tĩnh lặng. Lồng ngực tiểu yêu bất tri bất giác lại đập nhanh liên hồi. Cách một bức vách cũng không cần khẩn trương với hắn tới vậy a. Cư nhiên yêu thích ai đó luôn cảm thấy không tự nhiên khi ở gần họ. Y cũng không ngoại lệ đi.

"Khụ...khụ..." Bỗng trong phòng truyền ra tiếng ho khan. Sau đấy còn kèm theo hàng loạt âm thanh đổ vỡ nặng nhẹ. Tiểu yêu không nghĩ được nhiều tức tốc lao vào trong, hai hốc mắt mở to. Y nhìn thấy tên nam nhân mặt trắng ấy đang ngã trên nền, chiếc bàn gỗ đè ập lên cơ thể hắn.

"Sư phụ."

"Sư phụ."

Tiểu yêu bật thét lên lao đến đẩy chiếc bàn ra, đỡ Dạ Xuyên dậy. Hắn ngước lên nhìn y, bàn tay run rẩy níu chặt cánh tay y, giọng nói ngắt quãng vang lên: "Tử.. Sa, sao con lại ở đây?"

Nhìn Dạ Xuyên, hai hốc mắt tiểu yêu bỗng chốc đỏ hoe. Mới có hai ngày đối phương cư nhiên tiều tụy tới mức này, còn không phải do y gây ra hay sao? Nhẫn tâm hạ độc suốt cả nửa tháng trời. Y thấy mình cầm thú cũng không bằng. Nhưng để có được hắn, mang danh cầm thú cũng chẳng sao.

Nuốt xuống một ngụm khí nóng. Tiểu yêu nhìn vào mắt Dạ Xuyên, khẽ cất lời đáp trả: "Sư phụ. Tử Sa đến thăm sư phụ, đợi cả buổi trời vẫn là không gặp được người. Hỏi các sư huynh sư tỷ muội đồng môn. Ai cũng lắc đầu không biết. Đệ tử nôn nóng nên nửa đường quay lại đây, trước để đệ tử đưa người lên giường đã sư phụ."

Vừa đặt Dạ Xuyên xuống giường, hắn lại ho thốc tháo ho tới viền mắt cũng ứa nước. Níu lấy cánh tay y run giọng: "Tử Sa, lấy cho sư phụ cốc nước. Khụ khụ.."

Tiểu yêu nhíu mày một mặt nắm lấy bàn tay hắn. Một mặt quay sang nhìn cốc nước đổ dưới chân bàn. Thì ra lúc nãy nam nhân này hắn cố với lấy cốc nước nên mới bị té ngã xuống giường. Không thể đi lại, sao hắn bệnh nặng tới mức này? Tiểu yêu mím môi, trong lòng có chút ray rứt.

Đút xong cốc nước cho Dạ Xuyên uống. Hắn nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ. Chẳng còn biết đến bên cạnh có một đệ tử chưa rời đi.

Bất quá thấy đối phương mang bệnh nặng tiểu yêu cũng không còn tâm trạng thừa nước đục thả câu. Y chỉ là hôn lên môi hắn một cái sau đấy ngoan ngoãn ngồi yên bên mép giường. Nhìn hắn ngủ. Cơ mà chưa đầy nửa canh giờ sau, Dạ Xuyên đã lại tỉnh dậy. Toàn thân run rẩy, khó chịu một bộ, khắp người tiết đầy mồ hôi lạnh.

"Sư phụ ngươi thấy trong người thế nào?" Tiểu yêu cuống lên rờ khắp người hắn miệng không ngừng hỏi. Cơ mà hắn đáp lại lời y một câu chẳng chút liên quan.

"Tử...Sa, sao còn chưa đi?"

"Sư phụ, nên quan tâm lúc này là thân thể của người mới phải." Tiểu yêu cười khổ trong lòng mà nhìn hắn.

"Vi sư không sao, con mau về đi." Dạ Xuyên trước sau ngang bướng không hề nghe lời y nói. Còn cố tình quay mặt đi trốn tránh y.

Tiểu yêu mạnh dạn đem gương mặt hắn xoay trở lại. Vươn tay chạm vào vầng trán hắn, giọng nói tràn đầy tức giận khẽ vang lên: "Sư phụ. Ngươi sốt cao đến mức này còn đuổi ta đi?"

Y nói xong đã rời khỏi giường bước ra ngoài. Không lâu sau lại quay ngược trở vô, trên tay cầm theo một thau nước ấm.

"Tử Sa, con muốn làm gì?" Dạ Xuyên đoán chừng biết y sắp sửa làm gì. Hắn nhíu mày cả kinh. Tiểu yêu một đường áp sát tới, thu luôn cả biểu tình e dè kinh sợ của đối phương vào trong đáy mắt. Nhe răng cười cười bảo: "Tử Sa muốn lau người cho sư phụ."

Miệng nói, thẳng tới y vươn tay chạm vào cổ áo Dạ Xuyên kéo giãn ra. Cổ áo bị lộ một mảng, vô tình y nhìn thấy trên cằn cổ hắn có rất nhiều vết đỏ. Bàn tay bỗng khựng lại giữa chừng, ánh mắt tiểu yêu trầm xuống. Hóa ra vết đỏ đã xuất hiện rất nhiều. Sáng ngày hôm qua y nhìn không thấy chỉ vì hắn cố tình mặc áo cổ cao hơn để mà che lấp đi.

Bất quá căn bệnh lạ đã bị ai kia trông thấy cả. Dạ Xuyên chẳng còn tâm trạng che dấu. Gương mặt hắn cơ hồ còn trầm lặng hơn cả y.

"Tử Sa, con cũng thấy rồi. Vi sư tự dưng phát bệnh lạ vẫn chưa xác định được căn nguyên, rất có thể sẽ lây lan diện rộng. Con trước chóng rời đi."

"Không. Ta không đi đâu hết. Ta cũng không sợ nhiễm bệnh. Ngươi tốt nhất hãy lây cho ta."

Tử Sa vô cùng kích động, đột ngột vươn tay ra kéo toạc cổ áo Dạ Xuyên xuống muốn lau mình cho hắn. Hơn ai hết y cầu còn không được nữa kìa. Chỉ nhiễm bệnh y mới có cớ mà ở lại.

Không ngờ đối phương lại to gan tới vậy, muốn nhân cơ hội mà lột áo của mình. Dạ Xuyên thất kinh gắt gao giữ chặt lại. Tức giận quát lớn:

"Tử Sa, ngươi muốn làm gì?"

"Tử Sa, không được."