Mây bay gió ngàn phiêu lãng
Chân trời cuốn bụi mịt mù xa
Gọi người mấy ngàn sâu vạn trượng
Hết rồi ngày tháng đã trôi qua
Lãnh Dạ Xuyên rớt xuống đáy vực, chìm vào vô thức, mảng ký ức kiếp xưa lần nữa ùa về trong bất giác Thiên Linh sơn tươi đẹp hùng vĩ hiện ra.
Vốn là nơi hội tụ linh khí của đất trời còn chứa đựng tiên khí thượng thừa bao đời chưởng môn phảng phất đôi nguồn tinh túy kết hợp vì thế sinh sôi rất nhiều thảo dược quý hiếm lạ kì.
Ngày mang tiểu yêu về hắn đã ra sau núi hái một nhánh nhỏ màu tím thẩm về nấu nước cho tiểu yêu uống. Y dần nhớ lại chuyện lúc trước đã bỏ quên, đầu óc chân tay cũng lanh lẹ hoạt bát hẳn. Chỉ là đạo hạnh đã mất vẫn cần khoảng thời gian dài cố công tu tập mới có thể hồi phục được. Còn nữa từ ngày khôi phục trí nhớ thiếu niên ấy hiếu động nghịch ngợm thường xuyên quậy phá chúng huynh đệ đồng môn, đã vậy còn suốt ngày gọi hắn tiểu oa nhi này tiểu oa nhi nọ tới phiền.
Hắn thân đã làm trưởng môn rồi, các đệ tử nhìn vào hỏi coi tôn nghiêm hắn để ở đâu. Thực sự quá mất mặt nha.
Còn nữa ngày đó nói về tới linh sơn đem y đội khăn voan đỏ gả cho hắn cơ mà đại sư huynh phản đối gắt gao bảo rằng thân phận hiện tại của y không thích hợp kết đạo lữ cùng người ở vị trí chưởng môn như hắn sẽ làm trò cười cho thiên hạ. Nếu muốn y chí ít cũng phải tu luyện thêm vài ba chục năm nữa học được pháp thuật cơ bản nhất có thể dịch chuyển tức thời trong phạm vi ngắn, có thể giả dạng loài người cùng đều di dời một số vật dụng từ nơi này sang nơi khác. Cảm thấy đại sư huynh nói rất chí tình chí lí Dạ Xuyên hoan hỉ chấp nhận.
Thế là hắn trở nên nghiêm khắc với tiểu yêu hơn không còn nói mấy lời đường mật dịu dàng muốn y chuyên tâm tu luyện. Ban ngày y lên lớp học tập với chúng huynh đệ thì để y mang hình hài con người nhưng đêm xuống hắn liền bắt y trở về nguyên dạng để bảo dưỡng cơ thể. Rồi đem y đặt vào trong lồng để y ngủ riêng.
Hắn làm vậy cũng chỉ muốn tốt cho y nhưng tiểu yêu không chịu đêm tới cứ lén leo lên giường ngủ chung với hắn. Hắn phát hiện bèn khóa cửa lồng lại vào mỗi đêm. Tiểu yêu đâm ra uất ức ngày càng bướng bỉnh quậy phá hơn. Biết hắn dị ứng ve hươu từ nhỏ có lần còn bỏ vào trong chăn hại hắn bị cắn tới phát sốt mấy ngày trời. Tới giờ lên lớp thì giấu giấy bút của chúng huynh đệ đồng môn, làm đổ nghiêng mực của thầy dạy văn. Chọc ghẹo hết người này tới người nọ. Dạ Xuyên nộ khí nhốt y vào lồng bỏ đói hết hai ngày trời. Vậy mà mới có một ngày y lăn đùng ra ngất xỉu hại hắn lo tới cuống lên thả y ra sớm nhưng ngoan ngoãn được vài ba ngày lại đâu vào đó cả.
Đêm nay cũng vậy. Giữa canh khuya thanh vắng thỏ con mắt ngọc lóe sáng sau âm thanh liu chiu đã thoát khỏi lồng giam nhỏ hẹp liền biến thành một thiếu niên xinh đẹp toàn thân xích lõa co cụm trên nền phòng.
Thiếu niên ấy đứng dậy nhẹ nhàng tiến về phía giường, nhẹ nhàng bò lên giường ngắm nhìn nam tử bạch y đang say ngủ mà khóe môi đỏ mọng cong lên một đường tà mị.
Thỏ ngọc nó tự biến thành người được rồi nha. Nam nhân bạch y đêm nay liền xong đời với nó.
Xem người ta như miếng mồi ngon thiếu niên trắng trẻo non nớt cúi xuống gặm cắn, mâu quang ai kia khẽ nhíu giật. Thiếu niên vội chui vào trong chăn mà trốn thấy người nằm yên lần nữa ngóc đầu ra khỏi chăn vừa hay đối diện cùng cái cằm trắng mịn, hầu kết nhúc nhích thiếu niên cắn xuống cũng không dám làm mạnh sợ người ta thức giấc. Loay hoay nháo loạn một hồi thiếu niên đã hôn liếm khắp mặt mũi cơ thể người ta thành công cởi nội y sang hai bên vùi mặt vào liếm núc bầu ngực đỏ tươi như máu, đang tính làm chuyện nghiêm trọng hơn thình lình trở về nguyên dạng một con thỏ trắng nhỏ xíu đáng yêu. Thỏ con thực sự tức á.
Ngày đó Dạ Xuyên miễn cưỡng dùng tiên lực trợ nó hóa hình người, bản thân nó không thể nào làm được, tu luyện mấy tháng qua tự biến hình như thế này cũng quá sức cố gắng của nó rồi. Nhưng mà... nhưng mà nó thích ôm phu quân trong hình dáng con người ghê á. Nó thật không cam tâm mà.
Thỏ con mắt đỏ hoe chui vào chăn liếm láp cơ ngực săn chắc của nam tử, liếm khắp người. Nháo loạn một hồi lâu buồn ngủ quá mới chịu cuộn tròn thành cục bông trắng trắng nhỏ nhỏ nằm vùi vào trong ngực của người ta. Nó ngay thẳng xem đây chính là cái tổ ấm áp của mình đi.
Sáng ngày hôm sau nắng vàng chan rải khắp nơi hắt vào trong phòng. Dạ Xuyên cảm nhận có cái gì đó mềm mềm ấm ấm đang cọ loạn lên chóp mũi của hắn.
Thực nhột...
Mi mục chớp động, Dạ Xuyên chậm mở mắt, một cái đuôi thỏ bạch đang dịch động phe phẩy qua lại quanh chóp mũi mình. Dạ Xuyên phì cười, tóm lấy đuôi trắng lù xù của ai kia chậm ngồi dậy tay to bê luôn nguyên con bỏ vào trong lòng mình vuốt ve mân mê.
"Yêu nghiệt, cư nhiên say ngủ vẫn còn nghịch ngợm!"
Bàn tay trắng như tuyết chậm vuốt ve bộ lông mượt mà trên thân mình nó, thỏ con đương còn ngái ngủ vì một hành động đụng chạm này mà bộ ria mép rung lên. Vểnh một bên tai, nhướn một con mắt xem thử kẻ nào to gan mới sáng sớm đã đánh thức nó.
Phút chốc chạm phải gương mặt tinh xảo như tượng tạc đôi mắt ngọc long lanh xoe tròn.
"Tiểu oa nhi, là ngươi sao?"
Thôi chết nó nhớ ra rồi đêm qua nó nổi thú tính leo lên giường của người ta ăn đậu hủ một hồi rồi ngủ quên luôn. Giờ phải nói dối để tránh tội phi lễ chớ biết làm sao. Người ta này rất cọc cằn dễ nổi nóng, biết được đêm qua bị nó liếm lộng khắp người ngay thẳng cắt luôn cái lưỡi của nó ấy chứ.
"Ai nha, ta nhớ đêm qua ta ngủ trong cái lồng sơn son thếp vàng kia mà, chẳng lẽ lão tử bị mộng du hay sao nửa đêm là hứng tình leo lên giường của ngươi. Chỉ là sự cố ngoài ý muốn, ngươi thôi thì chóng quên đi nha. Lão tử liền quay trở lại cái lồng của mình."
Thỏ con uốn lưỡi ba tấc khua môi múa mép, thiệt nói dối không biết ngượng miệng mà. Dạ Xuyên bật cười khổ, lấy tay đỡ trán:
"Mộng du thật giỏi là có thể phá được cửa lồng đã gài những hai lớp. Ngươi nha học cái hay không chịu học suốt ngày nói dối riết thành quen. Còn nữa yêu nghiệt, ta đã lớn từng này ngươi còn tiểu oa nhi suốt, có tin ta ngay bây giờ vặt hết lông trên người ngươi xuống luôn không?"
"Tu tu không được đâu, ngươi đừng vặt, đừng vặt. Vặt lông sẽ rất đau sẽ không còn xinh đẹp nữa. Ta sợ lắm sợ lắm tu hu hu..."
Thỏ con lăn lộn ăn vạ tứ chi quơ loạn trong lồng ngực của Dạ Xuyên. Loạn tới nổi ngay cả hắn cũng muốn nổi cơn thú tính, bởi vậy mà thường ngày hắn rất ít khi tiếp xúc một mình với y.
Tay to túm lấy vật nhỏ ấn xuống giường, đang tính làm cái hành động trượt khỏi thân phận của hắn thì vừa lúc này một tiếng nói từ ngoài cửa truyền vào.
"Bạch sư phụ, có đại sư bá muốn gặp người."
"Ừm, vi sư biết rồi."
Dạ Xuyên buông vật nhỏ rời khỏi giường bước ra ngoài. Vật nhỏ tưởng nhầm ban nãy đối phương muốn bóp chết mình mà hốc mắt đỏ hoe.
(Chuyển cảnh)
Trên sân điện rộng lớn, mấy chục môn đệ đang ngự kiếm phi hành. Thiếu niên một thân đồng phục màu xanh lá mạ dệt từ vải tơ tằm thượng hạng của bổn môn cà lơ phất phơ bước ra. Thiếu niên sang quý khả ái dương quang sáng ngời như vương tử trong thành Kim Hải, thật khiến các đồng đạo không khỏi ngẩn người.
"Tiểu sư đệ sao giờ này mới đến, sư phụ là phạt chết đệ cho coi."
Nghe nhắc tới nam nhân lạnh lùng vô cảm ấy. Thiếu niên mím môi tức giận phun ra mấy câu chua lè đầy thách thức vênh váo:
"Các ngươi yên tâm, tên tiểu oa nhi đó chẳng dám làm gì ta đâu."
Chúng môn đệ đáy mắt vụt xanh như tàu lá chuối, gắt gao nhìn về phía sau lưng thiếu niên khả ái. Y không hề biết có người tới sau lưng mình vẫn là thao thao bất tuyệt.
"Các ngươi sợ cái gì chứ, hắn đi gặp lão già đại sư bá của nhà hắn rồi, tạm thời không đến đây giám sát các ngươi đâu."
"Thật không đến sao?"
Giọng nói âm trầm vang lên, một bàn tay đặt bờ vai mình. Thiếu niên bỗng toàn thân rét lạnh.
"Yêu nghiệt, ngươi lúc nãy nói những gì liền lặp lại cho bổn tọa nghe?"
Thiếu niên rất nhanh xoay thân lại, xoa xoa chóp đầu cười xòa thay đổi cũng thật mau lẹ.
"Ta nào có nói cái chi đâu, ta chỉ khuyên bọn chúng siêng năng tập luyện, cái thế gì mà...ngự kiếm tung hoành a."
Chúng môn đệ mặt đen như than, khóc không ra nước mắt.
Hic, tiểu sư đệ, là ngự kiếm phi hành a.
Khóe môi Dạ Xuyên cong lên: "Ồ ngươi thật có lòng, vậy liền biểu diễn vài đường bay ngay tại đây đi, bổn tọa là muốn xem thử?"
Biểu diễn thôi mà, dễ ợt như ăn cỏ.
Thiếu niên thâm tâm ngạo mạn, chậm như sên non cầm lấy kiếm gỗ bước ra đặt xuống đất, vận khí dồn vào ngón tay nâng kiếm lên, cơ mà loay hoay nửa buổi trời kiếm gỗ kia vẫn trơ lì trên mặt đất, mồ hôi rịn ướt vầng trán trơn mịn.
"Không cần làm nữa." Lãnh Dạ Xuyên quát lớn, bước đến trước thiếu niên, y kinh sợ lùi dần, hai cái tay thoái thác có biết đâu trong lòng hổ thẹn quá chừng.
"Ha ha ngươi đừng tức giận, có lẽ sáng giờ ta chưa có gì bỏ bụng nên không đủ sức điều khiển nó, với lại gỗ này vô cùng nặng, hình như ngấm nước nữa thì phải?"
"Còn giảo biện."
Dạ Xuyên nộ khí, vung ngón tay chỉ về thanh kiếm gỗ dưới đất, lập tức thanh kiếm bay vụt đến nằm gọn trong bàn tay hắn.
"Yêu nghiệt, nửa tháng nay rốt cuộc ngươi học được cái gì, cư nhiên nâng một thanh kiếm gỗ cũng không xong còn khua môi múa mép trước mặt bổn tọa. Xem ra là bổn tọa đã quá nuông chiều ngươi rồi."
Dứt lời thanh kiếm đập bộp vào cái mông tròn ụm của thiếu niên. Y vừa đau vừa xấu hổ trước mặt chúng môn đệ vội nắm lấy cánh tay của người ta, lắc đầu xin tha:
"Tiểu oa nhi không được đâu, ngươi tha ta đi, tha ta đi."
Nghe ba cái từ "tiểu oa nhi" này lại khiến Dạ Xuyên càng thêm giận dữ, đường chân mày nhíu chặt, thanh kiếm lần nữa đập bộp vào chỗ cũ. Thiếu niên thẹn quá hóa giận không nói không rằng, nhanh chóng xoay người chạy thoát thân.
Lãnh Dạ Xuyên giơ lòng bàn tay về phía kẻ bỏ chạy, khoảnh khắc một sợi dây tầm ma từ lòng bàn tay hắn xé thịt phóng ra, quấn chặt lấy thân thể thiếu niên ấy kéo trở về. Thiếu niên vừa kinh sợ vừa tức giận rống lên.
"Tiểu oa nhi đáng ghét, mau thả ta ra. Lão tử cắn chết ngươi, cắn chết ngươi."
Chúng môn đệ lệ nóng quanh dòng. Ngày sư phụ đem y về trên dưới Thiên Linh sơn ai nấy cũng đều biết y là một con tiểu yêu còn chưa đủ sức hóa hình người. Là sư phụ không màng thân phận thu nhận còn muốn kết đạo lữ cùng y, đêm xuống còn cho ở chung phòng khiến người người đều ghen tỵ. Sống trong hạnh phúc người người mơ ước vậy mà tiểu sư đệ không biết trân trọng còn suốt ngày quậy phá hành xử vô lễ với sư phụ còn là phu quân tương lai của mình nữa. Phen này chẳng ai dám xin thay cho y rồi.
"Yêu nghiệt, bổn tọa hôm nay hảo hảo dạy dỗ ngươi cho đàng hoàng, tử tế."
Dạ Xuyên giận tím mặt, kéo lấy thân thể của tiểu yêu vào trong phòng đóng sập cửa lại, sợi dây quấn thân y càng thêm siết chặt.
"Nằm xuống cho ta."
"Không, ta không nằm, ta không nằm."
Thiếu niên vùng vẫy đá đạp loạn xạ, bàn tay của Dạ Xuyên cứ thế vỗ chan chát vào cái mông của y.
"Thật lì lợm!"
"Tiểu oa nhi khốn kiếp, không được đánh mông ta nữa. Bữa giờ lão tử nhịn ngươi nhiều lắm rồi nha."
"Hừ bổn tọa cứ đánh đó ngươi nhịn không nổi thì làm được cái gì?" Dạ Xuyên nửa đùa nửa thật cúi thấp xuống nói như cười vào mặt y. Tay to tiếp tục vỗ chát vào khối thịt mềm ấm trên mông.
Thiếu niên đau tới rướm nước mắt uất ức. Sau làn khói trắng bỗng chốc hiện nguyên hình, đồng phục tơ tằm rớt xuống nền, sợi dây tầm ma tuôn khỏi thân. Thỏ con cứ thế phóng vút lên chiếc giường nệm, bộ ria mép nhếch lên, hít mũi nói lớn:
"Tiểu oa nhi ngươi ngược đãi ta, ta liền trở lại rừng sâu không màn ngươi nữa."
"Có thể đi sao?"
Vụt một cái, Dạ Xuyên đã thình lình ở trên mặt nệm, vươn tay nắm chặt lấy cái đuôi dài lù xù kéo vào lòng, bàn tay đập bộp vào mông thịt ai kia thêm một cái.
"A, mau thả ta ra, ta muốn về nhà, ta muốn về nhà."
"Hừ, vẫn còn muốn chạy?"
Ngón tay trắng như tuyết điểm vào vầng trán thỏ con, phút chốc nó liền trở lại thân người. Quần áo chẳng có bao nhiêu bộ phận gợi cảm đều phơi bày hớ hên. Thiếu niên đỏ bừng xấu hổ. Dạ Xuyên đẩy thiếu niên ngã xuống giường tay to vuốt ve bờ môi kiều mị như đóa anh đào mọng nước. Khí tức giống đực phả ra nồng đậm.
"Yêu nghiệt, ngươi thực không ngoan chút nào. Hết lần này tới lần khác chống đối ta. Nói đi vì sao vậy?"
Ánh mắt nam tử sâu thẳm ôn nhu quá, thiếu niên cưỡng không nổi. Cơ thể xích lõa run rẩy, nói trong hỗn loạn nước mắt tràn mi.
"Hức hức...ngươi bảo vì sao, ngươi có còn thương ta nữa đâu. Suốt ngày chỉ biết quát mắng lạnh nhạt với ta. Đêm còn không cho ta leo lên giường. Ta muốn ngủ với ngươi mà. Muốn ngươi ôm ta, hôn ta như hồi ở trong rừng. Ngươi lừa ta. Ta không muốn ở đây nữa đâu. Ta muốn về rừng. Ta nhớ hang núi rồi ngươi cho ta về đi. Hu hu hu..."
Thiếu niên bật khóc nấc. Dạ Xuyên bỗng cảm thấy nhói đau thì ra là hắn yêu sai cách rồi.
Cúi thấp xuống hôn môi thiếu niên một ngụm. Dạ Xuyên ôm kẻ trần truồng đang khóc mếu máo vào lòng. Dỗ dành khẽ bảo:
"Vậy từ nay mỗi tối ngủ chung đi. Nhưng đổi lại em phải học hành cho đàng hoàng tử tế không được quậy phá chúng môn đệ nữa. Em làm được không?"
"Ân được ta làm được."
Thiếu niên đỏ mắt gật đầu nhớm người lên hai chóp mũi chạm vào nhau, hít hà mùi hương thơm nhàn trên tóc phu quân, hai cơ thể áp cùng một chỗ. Hơi thở hòa quyện nóng bỏng. Dạ Xuyên há miệng ngậm lấy bờ môi ái nhân chậm mút.
Tiếng rên rỉ phát ra từ trong phòng. Chúng môn đệ bên ngoài vội di tản đi, xem ra ngày Thiên Linh sơn tưng bừng pháo hỉ chẳng còn bao xa nữa.
Tiểu yêu từ ngày hôm đó trở đi thay đổi tính nết hẳn, vô cùng hăng hái tập luyện, thức dậy đúng giờ, không biếng nhác, không gây sự nữa.
Dưới vòm cây xanh lá, tiểu yêu đang dùng chỉ cột cổ một con ve hươu chơi đùa cùng nó. Chúng môn đệ bước đến, y vội giấu ra đằng sau lưng.
"Nè tiểu sư đệ, đã bảo đệ đừng bắt vật này, thân thể sư phụ vô cùng dị ứng với nó."
"Được được, đệ không bắt, không bắt nữa."
Bỗng từ xa có tiếng la thất thanh, lão gia nhân chạy lịch bịch tới. Mặt mày xám xanh.
"Mau, các ngươi mau vào ngăn Thượng tiên. Chẳng biết nói chuyện thế nào khắc trước nhàn nhã uống trà, khắc sau người và hoàng huynh đã bất đồng tranh chấp?"
Nghe vậy mọi người vội ùa đến gian phòng phía tây viện, đã thấy Lãnh Dạ Xuyên cùng vị đại sư huynh của hắn dùng kiếm nói chuyện với nhau, vô cùng gay gắt.
"Sư phụ, đại sư bá hai người xin hãy dừng tay, đừng đánh nữa."
Chúng môn đệ lao vào can ngăn hai người ra, vị đại sư bá kia vung kiếm giáng xuống một đường cực mạnh.
"ẦM."
Tích tắc tảng đá trước sân viện bị chẻ làm hai nửa. Nam nhân cao lớn uy vũ ấy gầm lên:
"Lãnh Dạ Xuyên, tình nghĩa huynh đệ ta như tảng đá này liền cắt đứt tại đây." Dứt lời vị đại sư bá kia quay bước rời khỏi Thiên Linh sơn.
"Sư phụ, tay của người chảy máu rồi."
Chúng môn đệ vây quanh xoắn xuýt, tiểu yêu lanh lẹ đã chen vào giữa dùng băng vải quấn tận mấy vòng vết thương trên cổ tay phu quân. Thấy hắn chảy máu lòng y đau muốn chết. Đại sư bá thật ức hiếp người quá đáng ỷ làm lớn thì muốn làm gì thì làm à.
"Tiểu oa nhi, đại sư bá kia sao lại đánh ngươi, có phải vì chuyện ngươi được tổ sư giao cho chức chưởng môn không?"
Dạ Xuyên phì cười, vươn lòng bàn tay vừa mới được quấn băng xong, xoa xoa chóp đầu ái nhân yêu thương cưng chiều chất đầy trong đáy mắt. Bảo bối ngốc manh, còn không phải là vì em sao? Sự thật là vậy bất quá hắn vẫn không có nói ra.
"Cuối tháng này là ngày lành. Bảo bối à, chúng ta thành thân đi. Ta không muốn đợi nữa."
Mặc dù không biết vì sao tự dưng phu quân thay đổi nhanh tới vậy nhưng tiểu yêu mừng muốn chết. Sau phút ngẩn người liền sà vào trong lòng Dạ Xuyên, khóc nức nở vì hạnh phúc sung sướng. Chúng môn đệ hoan hỉ chúc mừng. Nói cười rộn rã.
* * **
Thời gian thấm thoát thoi đưa. Ngày vui tới Thiên Linh sơn ngập chìm trong biển đỏ. Tiếng pháo hoa nổ đì đùng mọi người vui vầy hoan hỉ. Tân nương thẹn thùng gả đi, gả cho người mình yêu thương duy nhất.
Dạ Xuyên thấy mình một thân hỉ phục đỏ tươi như máu, bên cạnh là tiểu tân nương đội mạn che, cả hai đang cùng nhau hành lễ bái đường. Cuối cùng hắn cũng lấy được y, lấy được người hắn yêu thương duy nhất.
"Nhất bái thiên địa."
"Nhị bái cao đường."
"Phu thê..."
Lời bà mai đến đây bỗng nghẹn lại ở trong cuống họng chưa kịp phát ra, cư nhiên một thanh kiếm từ phía sau đã đâm xuyên qua yết hầu đang dịch động của bà. Máu tươi tuôn ra òng ọc, thân thể bà mai đổ sập xuống nền.
"Có thích khách!"
Chúng môn đệ vây quanh hét ầm lên vung kiếm lao vào giáp đấu cùng bọn sát thủ, tiểu tân nương mở tung mạn che, cùng tân lang đối phó kẻ địch, cơ mà tiểu tân nương vừa vung kiếm lên bỗng phát hiện tứ chi rã rời, lồng ngực căng tức đến không thở nổi.
"Bảo bối em thế nào?"
Lãnh Dạ Xuyên quay sang đỡ lấy ái thê, còn chưa kịp giải độc cho y, từ trên mái nhà ám tiễn đã phóng xuống như mưa, vừa che chắn cho nương tử vừa đỡ ám tiễn, lòng bàn tay Dạ Xuyên giơ lên linh lực đánh về phía mái nhà, bọn ám vệ trúng chưởng ngã lịch bịch xuống khuôn sân.
Đồng lúc này từ phía sau một mũi kiếm đã đâm thẳng vào tấm lưng hắn, mũi kiếm rút ra máu bắn lên không trung. Dạ Xuyên ngã xuống đại sư huynh tay cầm thanh kiếm nhễu đầy máu hiện ra trong tầm mắt hắn.
Bao nhiêu căm hận bao nhiêu oán hờn bao nhiêu đớn đau ân hận những năm tháng qua đều gom về cả một khắc này. Đại sư huynh đã từng kề vai sát cánh, cùng hắn vượt qua các cuộc khảo thí khắc nghiệt của sư tôn, chỉ cần hắn bị trầy tay chậc chân một chút huynh ấy cũng đau lòng, chưa bao giờ muốn tranh đoạt chức trưởng môn cùng hắn. Vậy mà hôm nay ra tay đâm lén hắn một nhát kiếm chí mạng. Vì điều gì hắn không hỏi cũng rõ. Kể từ khi hắn đem tiểu yêu về đại sư huynh thường xuyên tức giận vô cớ cả hai cãi vả nhiều như ăn cơm bữa. Tới mức tuyệt giao cùng hắn rồi hôm nay ngày vui của hắn liền quay về biến thành ngày đưa tang.
Vì sao vậy? Ngày vui của đệ bị huynh hủy hoại rồi.
Dạ Xuyên ôm ngực một bụm máu trào ra.
Nam nhân cao lớn nhìn hắn bằng đôi mắt tan tóc, rồi bỗng chốc quay sang liếc cái kẻ đang mặc hỷ phục bị trúng độc nặng thoi thóp ở trên nền vẫn còn cố gắng lồm cồm bò tới bên cạnh tiểu sư đệ của gã. Chung quy vì con tiểu yêu này mà gã rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục như hôm nay. Gã không muốn làm tiểu sư đệ đau đâu mà. Gã không muốn tiểu sư đệ chán ghét gã đâu mà. Tiểu sư đệ.
Aa a...
Nam nhân ấy gầm lên vung kiếm bổ về phía kẻ đang bò lết trên nền. Dạ Xuyên hốc mắt mở to, không nói không rằng nhoáng cái ôm lấy tiểu yêu, phi thân lên ngọn cây một đường tháo chạy.
Cốt muốn đem tiểu yêu về lại cánh rừng chết, vị đại sư huynh kia lại không hề buông tha, gắt gao truy kích hai người quyết đuổi tận giết tiệt cho bằng được.
"Lãnh Dạ Xuyên, đến khắc này ngươi còn muốn cứu nó, muốn sống thì khôn hồn để tên tiểu yêu này lại cho ta."
Dạ Xuyên nhất quyết không buông tiểu yêu, cứ thế trên không trung cả hai lần nữa tương tàn, linh lực mặc sức đánh về phía đối phương, cây cối xung quanh gãy đổ ầm ầm.
Khoảnh khắc trúng chưởng lực của Dạ Xuyên, vị đại sư huynh rớt xuống đất hai mắt mở to ngước nhìn về phía trước, là thân ảnh của Dạ Xuyên đang tiến đến.
"Đại sư huynh, tại sao cố chấp không buông?" Nói ra lời này, Dạ Xuyên chính hắn cũng đã trào máu ra ướt đẫm cả bờ môi.
"Dạ Xuyên... huynh không muốn làm đệ đau. Chúng ta...trở lại như trước đây được không...Dạ Xuyên?"
Bàn tay vị đại sư huynh kia vươn ra cố gắng chạm vào thân ảnh của Dạ Xuyên, lại vụt rớt xuống mặt đất, hai mắt vẫn mở to nhìn hắn tuy nhiên không còn chớp động. Gã ta đã tắt thở rồi không kịp nghe câu trả lời từ hắn nữa.
Dạ Xuyên nhắm mắt hít sâu một hơi khí lạnh, lòng bàn tay chạm vào đôi mắt hoàng huynh chậm rãi vuốt xuống. Hắn vốn không hận đại sư huynh nhưng tháng ngày trước đây đã chẳng thể nào quay lại được nữa rồi.
Một thân trọng thương, Dạ Xuyên lại cứ thế hút hết độc tố trong thân tiểu yêu ra, thế là bao nhiêu độc tố liền tràn vào cuống họng hắn, ngấm vào lục phủ ngũ tạng.
Thân thể yếu ớt hắn ngã vào cánh tay của tiểu yêu, đầu đặt lên bắp đùi của y, hai mắt nhắm nghiền.
"Tiểu oa nhi, ngươi đừng chết, ngươi đừng chết."
Thiếu niên một thân hỉ phục hai bàn tay be bé ôm mặt phu quân khóc nức nở, chưa bao giờ y cảm thấy sợ hãi như bây giờ. Khắp người phu quân toàn máu nhưng cũng vận như y một thân hỉ phục chẳng còn biết đâu là máu nữa.
Dạ Xuyên hơi thở khó nhọc vẫn cố bật cười. Tay to vuốt ve mặt nương tử:
"Ta sẽ không chết. Chúng ta còn chưa bái đường xong nữa, ta sao có thể...khụ khụ..."
Một bụm máu bắn vào vùng bụng của tiểu yêu, y gào lên, nước mắt lưng tròng: "Tiểu oa nhi ngươi mở mắt ra nhìn ta đi, làm ơn, làm ơn!"
Nghe nương tử khóc Dạ Xuyên cố gắng nâng mí mắt lên nhìn y. Hơi thở ngắt quãng yếu ớt dần.
"Bảo bối ta muốn nghe khúc hát lúc ta còn nhỏ em đã từng hát ru ta ngủ, giờ liền hát lại cho ta nghe, có được không?"
"Được được, ta hát, liền hát."
Tiểu yêu gật đầu lia lịa, nước mắt rớt lã chã lên gương mặt của Dạ Xuyên, chất giọng nghẹn ngào nức nở cất vang giữa cánh rừng chết hoang lạnh.
"Em ơi em ngủ cho ngoan
Để mẹ đi chặt cây chuối nơi xa
Em nằm cho ngoan
Ngoài rừng xa cha đang đi kiếm măng non
Nín đi hỡi em ơi.
Em ngủ đừng khóc em ơi
Ngoài rừng xa cha đang đi hái măng non..."
Tiểu yêu hát đến đây, bàn tay Dạ Xuyên đã buông xuống, tiểu yêu hai mắt mở to bỗng khựng lại một nhịp rồi lại hát tiếp.
"Ngủ ngoan hỡi em ơi
Nơi xa mẹ tìm được nhiều ngọn rau non
Đừng...khóc nữa.. hỡi em ơi.. hức hức..."
Phu quân, phu quân. Ngươi tỉnh lại đi đừng bỏ ta một mình mà.
Phu quân!
Bật gào lên tiểu yêu ôm lấy nam tử đã chết vào lòng, huyết y thấm màu của máu chan cùng nước mắt thấm đẫm.
Kìa nhà ai đang gả tân nương?
Chim bay đầy đồng hương thơm cỏ nội
Tân nương đầu đội khăn voan đỏ
Nắm tay tân lang hỷ phục một thân
Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường
Thiếu người một lạy chúng ta nào phải phu thê
Giao bôi chưa cạn tân nương chưa gả
Nhà ngoại ngóng chờ đợi gả tân nương
Tân nương hỷ phục khăn voan che lấp
Dấu nụ cười đẫm nước mắt vọng phu
Đừng đi phu lang hỡi chàng đừng đi
Đừng rời xa đêm nay đêm động phòng hoa trúc
Tới kiếp nào hai ta mới trọn vẹn ái ân...
<Kết thúc ký ức kiếp xưa trong mảnh tiềm thức của Lãnh Dạ Xuyên>