Hương Vân cốc.
Về phần Thích Tử Sa. Sau khi Dạ Xuyên rời đi không bao lâu y tỉnh dậy. Ngó quanh không thấy sư phụ, chỉ có mảnh giấy cùng một chiếc bình sứ đặt trên bàn gỗ. Y vội vàng lấy đọc, là nét chữ của hắn.
"Sa nhi, thuốc này vi sư đặc biệt sắc cho con. Phải uống trước bữa ăn sáng." Phía dưới còn ghi thêm một dòng nữa: "Nhớ phải uống hết."
Quái lạ, sư phụ hôm nay sao dài dòng văn tự. Ngỡ rằng hắn vẫn day dứt chuyện phạt mình nên sến súa bất thường. Tiểu yêu cũng không nghĩ ngợi nhiều cầm lấy chiếc bình mở bật nút, mùi hương men dậy phả vào khoang mũi, ngất ngây.
Chưa từng nếm qua vị rượu bao giờ tiểu yêu không hề hay biết cứ ngỡ đây chính là thuốc sư phụ chuẩn bị sẵn cho mình. Y không chút do dự kề bình lên miệng hớp một ngụm, đồng tử mắt xoe tròn long lanh.
"Ơ...đây là thuốc gì thật cay, thật nồng, lại có vị đắng đắng, ngọt ngọt." Không hề giống với những lần trước đó. Bất quá đây là thuốc sư phụ sắc cho dù khó cũng phải nuốt vào bụng. Hai mắt nhắm nghiền tiểu yêu ngửa cổ dứt khoát một hơi uống sạch bình rượu, thân thể phút chốc nóng ran, đầu óc quay cuồng một mảng. Y lắc lắc đầu qua lại choáng váng vịn tay vào mặt bàn làm điểm tựa. Trong lòng dấy lên hoang mang chẳng hiểu vì sao.
Hoàng Diệp Trúc qua khe cửa chăm chú quan sát. Mở cờ reo vui vì thấy kẻ thù đã nốc cạn bình rượu cực mạnh mà ả chuẩn bị cho. Thế nhưng nàng đứng đợi hồi lâu, y thế nào còn chưa hiện nguyên hình, chẳng lẽ nhiêu đấy rượu vẫn không thấm thía vào đâu. Nếu đã không vạch trần được thân phận thật sự của y trước mặt sư huynh đáng kính. Nàng còn đứng ngây ra đây làm cái gì. Chi bằng nhân lúc sư huynh chưa về nàng liền tại chỗ này giết chết y, đỡ mối họa về sau.
Lần trước nàng đánh không lại bị chặt mất ngón tay, hôm nay kẻ thù ngấm rượu say mèm, đứng còn không vững nào phải đối thủ của nàng nữa. Chính là cái lúc trả thù đi.
Cầm kiếm trong tay Hoàng Diệp Trúc mạnh dạn tiến vào. Ung dung tự đắc.
Tiểu yêu say tới hai mắt hoa lên vẫn nhận ra người tới trước mặt mình là ai, chỉ là một người đã biến thành rất nhiều người. Rất nhiều ả tiện nhân.
Thôi xong rồi, sao ả ta lại đến đây vào giờ này?
Suy nghĩ lóe lên trong đầu. Tử Sa theo quán tính loạng choạng bước chân dịch lùi về sau mấy bộ. Lè nhè cất giọng.
"Tiện nhân kia ngươi lại muốn gì mà tìm tới đây nữa. Sư phụ đã phạt ta. Giữa ta và ngươi sớm không còn thù oán."
"Không còn thù oán. Chặt đứt ngón tay của ta chút trừng phạt kia bù đắp được sao? Hoàng Diệp Trúc ta hôm nay không lấy mạng chó của ngươi thề không mang họ Hoàng nữa."
Dứt lời một kiếm nhắm đỉnh đầu tiểu yêu giáng xuống. Đang say mèm y chẳng kịp tránh né gì đâu. Mơ hồ vương chút cả kinh mà ngây người chôn chân tại chỗ.
Dạ Xuyên nhấp nháy hiện thân chắn trước đường kiếm của tiểu sư muội. Vung liền một quyền đập vào ngay bả vai nàng ta, hất nàng ngã văng xuống nền. Kịp cứu đồ đệ trong đường tơ kẽ tóc.
"Lãnh sư huynh?" Gọi tên hắn. Hoàng Diệp Trúc bàng hoàng kinh hãi. Lồm cồm bò dậy tay bụm lấy bả vai đau đớn tận mấy phần.
Chẳng buồn quan tâm tới biểu tình của ả ta. Dạ Xuyên vội quay sang đỡ lấy đồ đệ. Gọi tên y trong nôn nóng bồi hồi. Bấy giờ hắn mới để ý tới khắp căn phòng nồng nặc mùi rượu, trên thân đồ đệ hắn mùi rượu lại càng nồng nặc hơn. Đây chính là tình huống quái lạ gì.
Tiểu yêu híp mắt lờ đờ nhìn Dạ Xuyên. Hai lòng bàn tay áp vào ngực hắn, giọng nói nhầy nhựa mang theo hơi men phả ra tới nồng.
"Sư phụ, ngươi về rồi. Hước..."
"Tử Sa, ngươi uống rượu?" Dạ Xuyên nhíu mày tay siết chặt lấy vòng eo của tiểu yêu. Ánh mắt tra hỏi bức bách.
Tử Sa gương mặt đỏ au, nóng bừng bừng, chỉ nghe được một từ uống, lại tưởng là đối phương hỏi mình uống thuốc chưa, liền lia lịa gật đầu.
"Sư phụ. Ta uống rồi nha. Là uống hết cả bình luôn đó. Hước..." Tiểu yêu nấc lên một cái còn nhe răng cười cười.
Sư phụ thích y ngoan ngoãn. Y vâng lời uống thuốc rồi hắn nhất định sẽ vui lắm nha. Nói không chừng còn thưởng cho y thêm một nụ hôn thắm thiết. Tay nhàu mảnh bạch y trước ngực Dạ Xuyên. Tiểu yêu hai mắt nhắm nghiền giương môi tới chờ đợi sư phụ thưởng hôn. Nào ngờ Dạ Xuyên thình lình ấn mạnh y xuống dưới nền. Vẻ mặt tràn đầy tức giận, quát lớn:
"Thích Tử Sa. Ta không ngờ ngươi hư đốn tới mức này. Lén lút uống rượu trong cốc của ta. Ngươi nhìn bộ dạng ngươi xem, ngờ ngờ nghệch nghệch còn ra cái thể thống gì nữa hả?"
Diệp Trúc đứng xem hả hê cười thầm. Sư huynh xưa nay quản giáo nghiêm ngặt, tuyệt đối sẽ không dung chứa cho hạng đệ tử phạm vào cấm chế trong môn. A ha ha...
Chớp lấy cơ hội, nàng liền châm dầu vào lửa. Mong kẻ thù chóng biến khỏi mắt mình: "Dạ Xuyên huynh, tiểu tử này đã phạm vào môn quy. Huynh mau trục xuất nó khỏi Trúc Lâm Phong a."
Chợt một cơn gió thổi vào phòng cuốn theo mảnh giấy bay xuống nền lạc đạc. Nhìn thấy mảnh giấy trên nền, Dạ Xuyên ngón tay vươn ra nhặt lên. Mặc dù giống nét chữ của hắn đến tám chín phần mười, nhưng nội dung bên trong tuyệt nhiên không phải hắn viết ra. Hiểu vấn đề. Hắn quay sang nhìn tiểu sư muội. Chưa cần nói một lời nào cả ánh mắt rẻ rúng của hắn đủ cho nàng ta chết lặng.
Chôn chân tại chỗ mấy ngón tay bấu víu vào nhau dưới lớp y. Hoàng Diệp Trúc khắc này bỗng dưng thấy mình ngu ngốc nhất trên đời. Nàng thế nào quên thủ tiêu vật chứng ấy.
"Ọe..."
Tiểu yêu bỗng nhớm người dậy nôn thốc nôn tháo ra đầy nền. Chưa dừng lại tại đó từ phía dưới hạ thể y một chiếc đuôi màu lông trắng xóa lú mọc ra ngo ngoe ngọ nguậy. Đáy mắt Diệp Trúc vụt mở to kinh hoàng. Vớt vát mẻ cuối ả bật kêu lên. Ngón tay run run chỉ về kẻ đang vật và bên cạnh hắn.
"Dạ Xuyên huynh mau nhìn đi. Tiểu tử này là chồn tinh, là chồn tinh."
Đường chân mày nhíu chặt. Dạ Xuyên tỏ ra khó chịu với lời nói của nàng ta. "Này tiểu sư muội. Y là thỏ không phải chồn." Thay vì tỏ ra kinh khiếp Dạ Xuyên giấc này tức giận với lời nói của tiểu sư muội hơn. Đồ đệ của hắn dễ thương ngốc lăng thế này mà dám bảo là chồn, còn sợ hãi thái quá nữa. Thật không có mắt nhìn. Nếu không phải nghĩ tới tình nghĩa huynh muội bấy lâu hắn đã cho nàng một bài học rồi.
Mặc kệ tiểu yêu phóng uế ra nền. Dạ Xuyên không gớm vòng tay bế thốc y lên bước về hướng ngõ sau nhà. Diệp Trúc gương mặt trắng bệch nhìn theo. Khóe môi giật giật liên hồi. Dạ Xuyên nói vậy nghĩa là hắn sớm đã nhận ra thân phận thật sự của con tiểu yêu ấy. Hắn vậy mà lại âm thầm che giấu bấy lâu. Lẽ nào hắn...Hắn đã bị con yêu tinh này mê hoặc.
"Dạ Xuyên!"
Sực hiểu ra vấn đề nghiêm trọng. Diệp Trúc một đường đuổi theo ra tới ngõ sau. Bước chân cùng váy áo thướt tha dừng sững lại. Nàng nhìn thấy Dạ Xuyên đang đặt tiểu yêu trong một cái thùng gỗ lớn, gột rửa thân thể cho y, đuôi thỏ trắng xóa dài vắt lên cả miệng thùng. Kì quái quá mà. Diệp Trúc chưa từng nhìn thấy con thỏ tinh nào có cái đuôi dài tới mức này, còn dài hơn cả đuôi con chồn. Hai chân nàng run lẩy bẩy, lồng ngực ngược lại trống rỗng chỉ còn một mảng gió lùa lạnh căm. Khó khăn lắm mới lấy được hết can đảm mà cất thành lời.
"Dạ Xuyên, thì ra huynh đã biết tên tiểu yêu này không phải người. Vậy mà vẫn giữ nó lại Trúc Lâm Phong, còn thu nhận nó làm đồ đệ. Môn quy huynh để ở đâu?"
Dạ Xuyên vẫn im lặng làm sạch thân thể của Tử Sa, không lời đáp trả.
Kiên trì với hy vọng mong manh. Diệp Trúc tiếp tục nói mong sao có thể thuyết phục được sư huynh từ bỏ sai lầm.
"Dạ Xuyên giờ vẫn còn kịp. Huynh hãy giao con tiểu yêu này cho muội, muội sẽ đem nó đi khỏi Trúc Lâm Phong. Nó là yêu tinh, tuyệt đối không thể giữ lại đâu Lãnh sư huynh."
"Sư muội. Sa nhi tuy là yêu tinh nhưng bản tính lương thiện, chưa từng hại ai bao giờ. Trái với một số người bề ngoài thanh khiết, dung mạo thiên tiên nhưng tâm địa lại không khác gì loài xà độc. Hơn thế nữa Sa nhi giờ đã là đồ đệ của ta, việc để y đi hay ở đều do ta tự định đoạt, không liên can đến muội. Muội hãy về đi."
Bàn tay trắng nõn siết chặt, gương mặt Diệp Trúc từ trắng chuyển thành xám xanh. Nghiến răng lồng lộn: "Dạ Xuyên. Muội sẽ mách chuyện này lên sư tôn, huynh hãy chờ xem."
"Được, ta sẽ chờ." Dạ Xuyên bình thản đáp.
"Huynh..." Diệp Trúc tức tới muốn phụt máu. Giận dỗi giẫm mạnh chân xuống nền, hất gấu váy trắng quay lưng bỏ đi.
Lãnh Dạ Xuyên không để ý đến nàng ta, vẫn cẩn thận gột sạch cơ thể xích lõa của đồ đệ trong bồn nước ấm. Sau đó quấn khăn đem về phòng, lau khô thân thể cho y và mặc vào một bộ đồ ngủ rộng rãi tiện thể lau luôn cái đuôi ướt sũng nước kia. Cả quá trình tiểu yêu đều không nói gì, chỉ híp mắt ngà ngà mà nhìn sư phụ, nằm ủ gọn trong ngực ấm của hắn, tận hưởng săn sóc từ hắn mang tới.
Tắm xong dường như tỉnh táo hơn đôi chút. Ngay khi sư phụ đặt mình xuống giường. Y đột nhiên mở mắt to ra. Nắm lấy cánh tay hắn lè nhè một bộ.
"Sư phụ! Tử Sa chưa ăn. Tử Sa đói bụng. Thật đói bụng. Tử Sa muốn ăn củ cải trắng, củ cải trắng a sư phụ. Sư phụ!"
"Sa nhi con trước buông tay. Vi sư xuống nhà bếp múc củ cải lên cho con." Dạ Xuyên từ tốn nhìn y bảo.
Nào ngờ y bật khóc rống lên. Đầu lắc qua lắc lại mếu máo nhìn hắn. Hốc mắt ngấn nước.
"Không buông, không buông. Muốn sư phụ cõng ta theo. Sư phụ ngươi mau cõng ta theo." Lãi nhãi, y dang tay ra phía trước ê a như tiểu oa nhi lên ba tuổi một hai đòi bế.
Đồ đệ quá mức đáng yêu báo hại hầu kết Dạ Xuyên nhúc nhích. Hắn dứt khoát cõng y trên lưng, bước chân vào trái bếp bên hông nhà, múc một bát củ cải hầm nấm đem lên đặt xuống bàn. Cả quá trình y đều bám dính tứ chi vào người hắn hệt như một con sam lớn. Mãi cho tới khi hắn đem mình về giường y cũng không chịu buông ra. Càng gắt gao bám chặt vào người hắn hơn nữa. Hai cái chân vòng qua hõm eo quắp vào bụng hắn, hai cái tay vòng ra bá cần cổ hắn, gia cố chặt chẽ. Mặc hắn có nói thế nào cũng không chịu buông.
"Sa nhi! Con không xuống, chúng ta làm sao ăn canh đây?"
"Sư phụ, con ngồi như vầy cũng ăn được mà, hì hì..."
Yêu nghiệt. Ngươi có phải là tiểu oa nhi không, đã lớn từng này còn bắt ta cõng.
Dạ Xuyên thở hắt ra một hơi, nhìn hai cái chân không chịu thỏa hiệp của ai kia nhất nhất co quắm trên vùng bụng hắn còn cộng thêm một vết thương đang quấn băng dày cộm dưới bắp chân. Bất quá hắn mủi lòng mà khẽ lùi một bước nhường cái kẻ đang thần trí bất minh này, cũng chỉ một lần này nữa thôi.
Dạ Xuyên vươn tay lấy bát canh trên mặt bàn vòng ra sau đút cho tiểu yêu từng muỗng. Cả hai cứ thế người ngồi trên giường, kẻ ngồi trên lưng ăn hết bát canh. Ăn xong lại đòi uống nước, mà phải nước trà pha bằng ấm tử sa mới chịu nha.
Ăn uống no nê, Dạ Xuyên cứ ngỡ rằng tiểu yêu sẽ buông chân đi ngủ, nào ngờ y vẫn bám chặt lấy tấm lưng hắn dai dẳng không buông. Dai hệt như con đỉa lai con sam non to lớn.
"Sa nhi, nếu còn không buông vi sư liền động thủ?" Dạ Xuyên tức giận bảo.
Tiểu yêu vẫn một mực lắc đầu. Mất hết kiên nhẫn. Dạ Xuyên áp lòng bàn tay vào cái chân y, nơi chứa vết thương quấn băng một cục dùng lực ấn xuống. Tử Sa ngửa cổ thét gào, đau đến hai hốc mắt lóng lánh nước vẫn bướng bỉnh cắp chặt tấm lưng hắn, bật khóc ròng
"Sư phụ dừng lại đau Tử Sa a. Ư...hu hu..."
"Sa nhi biết đau sao còn không chịu xuống?"
"Không xuống, không muốn xuống. Hức hức...Sư phụ hát ru Tử Sa ngủ, muốn sư phụ ru ngủ."
"Yêu nghiệt, ngươi rốt cuộc đã uống bao nhiêu rượu. Say thành cái dạng này, lầy lội hết mức."
Lãnh Dạ Xuyên cứ thế cõng tiểu yêu trên lưng đi qua đi lại miệng ngân nga một khúc hát ru. Khúc hát này lúc hắn còn nhỏ dường như đã từng nghe một người hát qua. Cơ mà dung mạo người đó thế nào, Dạ Xuyên hắn đã không còn nhớ rõ nữa, nhưng lời hát này vẫn cứ là đọng thật sâu trong tâm trí chẳng phai mờ.
Em ơi em ngủ cho ngoan
Để mẹ đi chặt cây chuối nơi xa
Em nằm cho ngoan
Ngoài rừng xa cha đang đi kiếm măng non
Nín đi hỡi em ơi.
Em ngủ đừng khóc em ơi
Ngoài rừng xa cha đang đi hái măng non
Ngủ ngoan hỡi em ơi
Nơi xa mẹ tìm được nhiều ngọn rau non
Đừng khóc nữa hỡi em ơi...
Một lúc lâu sau đó. Tiểu yêu gục ngủ trên tấm lưng của Dạ Xuyên. Lắng nghe hơi thở y phả ra đều đều, hai bàn tay trắng nõn nới lỏng nơi cần cổ hắn. Chiếc lông đuôi rũ thẳng xuống không còn phe phẩy qua lại như cái quạt nan nữa. Dạ Xuyên khẽ mỉm cười.
Biết y đã ngủ say, hắn thật khéo léo đặt y về lại chiếc giường trúc, kéo chăn đắp lên. Chợt nhìn thấy vết thương nơi chân y, máu loang ra miếng băng trắng, đáy mắt hắn biến sắc, âm trầm. Đây chẳng phải là do hắn làm sao, lúc nãy dùng lực đến mạnh. Yêu nghiệt này thế nào lì lợm, thà đau chết bỏ cũng nhất quyết không buông.
Dạ Xuyên lẳng lặng tháo băng, vệ sinh lại vết thương cho đồ đệ sau đó dọn dẹp những thứ dơ bẩn dưới nền phòng. Nhiều lúc hắn trộm nghĩ. Y liệu có phải là đệ tử của hắn? Hắn há có phải là sư phụ của y?
(Chuyển cảnh)
Ngày hôm sau trong cánh rừng trúc.
Chúng môn đệ đứng vây quanh giương kiếm thủ thế, ánh mắt gắt gao dán chặt lên thân ảnh của sư phụ đang che chắn phía trước chúng. Lãnh Dạ Xuyên một thân bạch y trắng như tuyết ngàn năm trên đỉnh Tiêu Dao sơn, thần thái phi phàm, thoát tục. Ánh mắt lạnh băng hắn hướng kẻ tới gây sự đang đứng đối diện mươi bộ, mà cất tiếng nói:
"Này tiểu sư muội. Ngày hôm qua muội bắt đi hai môn đệ ta đã nhắm một mắt mở một mắt mà bỏ qua không truy cứu, tại sao hôm nay muội còn phạm nữa. Chúng môn đệ không một ai đắc tội cùng muội."
Vị tiểu sư muội mang danh tánh Hoàng Diệp Trúc kia tay siết chặt cán kiếm, mồ hôi nhỏ đầy thái dương, trong mắt chất chứa căm hận.
Nguyên lai cả ngày qua nàng cất công quay về Tiêu Dao sơn đem toàn bộ sự việc thuật lại cùng tổ sư, người thế nào lại chỉ không mặn không nhạt buông vỏn vẹn có bốn chữ "nhìn lại tâm con". Xong rồi quay lưng bước về thất. Càng nghĩ càng đáng giận mà.
Tổ sư rõ ràng thiên vị Lãnh sư huynh. Quở trách nàng lo chuyện bao đồng. Nhắc nhở nàng hãy tinh tấn gột sạch tâm mình. Tâm mình chưa sáng tỏ thì đừng vạch lỗi của người khác.
Hừ, sư tổ nếu đã bên trọng bên khinh như vậy, nàng đây cũng chẳng còn gì để nói, tự khắc nàng sẽ đòi lại món nợ này.
"Lãnh sư huynh. Huynh nói sai rồi, trong chúng môn đệ của huynh, có một kẻ đắc tội cùng muội, là ai mọi người ở đây cũng đã rõ."
Chúng môn đệ nhíu chặt đường chân mày, rõ Sa sư đệ đắc tội với Hoàng cô cô. Cô cô thế nào giận cá chém thớt quay sang đánh lén người trong cốc. Sa sư đệ nói cô cô hạ tiện quả không sai chút nào.
"Lãnh sư huynh, chỉ cần huynh giao tên tiểu yêu kia cho muội, muội sẽ không đến quấy rầy chúng môn đệ của huynh. Đảm bảo Trúc Lâm Phong ngày ngày sóng yên gió lặng."
Lãnh Dạ Xuyên khẽ hừ lạnh một tiếng: "Sa nhi cũng đồng như các môn đệ ở đây, đều là đồ đệ của ta không sai biệt. Nếu hôm nay muội nhất quyết không lí lẽ thì cũng đừng trách kẻ làm sư huynh này ra tay vô tình."
Dứt lời, Lãnh Dạ Xuyên kiếm rời khỏi vỏ điểm mũi giày nhẹ lướt trên thảm cỏ xanh hướng nàng ta công đánh.
Hoàng Diệp Trúc giương giương tự đắc, vung kiếm đỡ đòn, chưa đầy ba chiêu đã bị hạ đo ván. Lãnh Dạ Xuyên lệnh hạ nhân đem nàng vứt ra ngoài kết giới, từ nay không được phép bước vào Trúc Lâm Phong, dù chỉ là nửa bước. Dạ Xuyên hắn biết rõ đây trị ngọn, không trị gốc. Với tính cách của nàng ta dưỡng lành thương chắc chắn sẽ còn quay lại, thế nhưng trước mắt cũng chỉ còn có hạ sách này.