Bạch Vương Thượng Tiên

Chương 22: 22: Chấp Phạt




Từng bước tiến tới. Diệp Trúc lăm lăm thanh kiếm bén ngót trên tay. Tiểu yêu mới nhập môn không bao lâu vọt vẹt học được vài ba chiêu thức căn bản. Miễn cưỡng chống đỡ được một chốc đã bị nàng ta đập một trưởng vào lồng ngực, đẩy lùi y ra sau tới tận mấy bộ. Liếc mắt nhìn chân y run rẩy không trụ vững, nàng ta bật cười phá lên. Châm chọc giễu cợt có thừa sau tất cả.

"Tiểu tử thúi. Ngươi đứng còn không vững đánh đấm cái nỗi gì. Lãnh sư huynh sao lại thâu nhận thứ đồ đệ kém cỏi như ngươi chứ. Cũng quá mất mặt sư môn rồi. Ấy thôi thì quỳ xuống đây lạy ta ba lạy. Gọi hai tiếng 'vi nương' ta có thể xem xét lại mà giảm nhẹ hình phạt cho ngươi nha."

"Tiện nhân không biết xấu hổ. Mau ngậm miệng lại cho ta. A A A..."

Tử Sa bật gầm lên. Hỏa khí bốc ngùn ngụt, tay siết chặt thanh gươm một đường vận tới tận lực mà giáng xuống. Mắt hiện hung quang. Nữ nhân đê tiện. Thóa mạ y đã đành còn muốn leo lên ngồi cái ghế vi nương. Muốn cướp ý trung nhân của y sao. Còn khuya.

Đường kiếm cực mạnh thình lình giáng xuống. Diệp Trúc văng ra, lưng đập vào thành giường. Chiếc giường rơi bụi cám lấm tấm, trước trán nàng ta một đường máu chạy dài. Chưa hết một bụm máu từ trong miệng nàng ta trào ra, rơi xuống nền.

Tay ôm lồng ngực, hơi thở khó nhọc, hốc mắt bàng hoàng Diệp Trúc ngước nhìn Thích Tử Sa. Vừa rồi có tiên khí, tiên khí thật mạnh từ trong trưởng lực của y phát tác ra lẫn trong đấy còn có cả luồng yêu khí yếu ớt không thuần. "Tiểu tử thúi. Ngươi không phải người. Ngươi...Ngươi chính là yêu tinh. Ngươi chính là yêu tinh."

Cho rằng tiểu yêu cố tình trà trộn vào trong môn làm đồ đệ bên cạnh Lãnh Dạ Xuyên. Tiếp cận hắn rồi dần dà thừa cơ hội hắn ngủ say hút lấy tiên khí của hắn. Nàng ta run rẩy chỉ ngón tay vào mặt y. Sợ hãi vô cùng.

"Cái gì? Ta. Yêu tinh là ta?" Tử Sa càng kinh ngạc hơn. Chỉ ngón tay vào gương mặt ngây ngô của mình. Hai mắt tròn xoe long lanh.

Y không biết yêu tinh là cái gì. Bộ dạng xấu xí ra sao. Chỉ nghe các sư huynh sư tỷ nói rằng yêu tinh rất độc ác, chuyên đi hút máu ăn thịt người. Nữ nhân này đánh không lại thì liền nói y là yêu tinh. Đúng là ngậm máu phun người. Ngươi cũng quá hạ tiện rồi đi.

Còn nữa sư phụ bảo ả ta vô cùng mạnh. Y tuyệt đối không phải là đấu thủ của nàng ta. Ngày đó một hai không cho y đuổi theo. Xem ra cũng chỉ là dọa người. Căn bản hắn vẫn muốn bảo vệ ả ta. Bảo vệ ả sau khi ả đã xuống tay chuốc thuốc hắn. Lẽ nào hắn thật sự coi trọng ả.

Siết chặt thanh kiếm trong tay. Tử Sa chậm tiến tới gần sát địch thủ, ánh mắt vụt âm lạnh. Nhẹ nhàng buông lời như có như không.

"Ngày đó ta nhìn thấy ngươi chạm vào sư phụ. Tánh ta cũng thiệt kì. Ngoài ta ra, ta không muốn ai chạm vào thân thể hắn. Nếu ngươi đã lỡ chạm vào..."

Tử Sa vén vạt y phục ngồi xuống. Kề miệng sát mang tai nàng ta nhỏ giọng vừa đủ nghe. Vô cùng kiên nhẫn. "Nếu ngươi đã lỡ chạm vào. Ta giúp ngươi...chặt bỏ nha."

Tia sáng xẹt qua đồng tử mắt. Hoàng Diệp Trúc vừa hiểu ý đối phương. Nhấp nháy đã nghe vang lên một tiếng "bụp" giòn tan.

Mũi kiếm đâm thẳng xuống bàn tay nuột nà đang chống trên nền nhà. Ngón danh đứt lìa, cơn đau loang khắp cùng cơ thể đánh vào vùng đại não. Hoàng Diệp Trúc ngửa cổ thét gào, thảm thiết thê lương.

"Hừ, ngươi hét to như vậy làm cái gì chứ. Lúc nãy là ai đòi chặt tay chặt chân ta, mới cắt của ngươi có ngón tay bé xíu đã kêu cha gọi mẹ. Thật mất mặt."

Tiểu yêu chống mũi kiếm máu xuống nền. Lơ đãng ngó kẻ thảm bại trước mắt cong môi cười cười vô cùng hả giận. Có ai biết được y cũng đang mệt thấy mồ. Trưởng lực vừa rồi tung ra hầu như tận sức. Chân tay rã rời đứng không vững phải chống kiếm trụ thân. Hiên ngang với đối thủ cũng chỉ là làm màu đe dọa mà thôi. Ngày đó khi ả chuốc xuân dược hại sư phụ. Y đạp cửa vào nhìn thấy rất rõ ngón tay nào ả chạm vào lồng ngực của hắn. Y sớm đã nung nấu chặt bỏ từ lâu. Hôm nay mới có cơ hội. Thế nhưng xui xẻo cho y chẳng may lại để cho sư phụ mình tận mắt nhìn thấy khung cảnh không nên nhìn ấy.

Cách đấy không xa trên đường về cốc. Chân vẫn bước đều đều đi song hành bên cạnh Lãnh Dạ Xuyên. Vị sư muội danh tánh Hoàng Diệp Liên kia khẽ cất tiếng nói:

"Lãnh sư huynh, đồ đệ đó của huynh muội thấy tâm tính không thuần. Y đối huynh dường như mang một tâm tư khác?"

Mi mục khẽ động. Lãnh Dạ Xuyên biết muội muội muốn nói cái gì nhưng hắn chỉ mỉm cười khéo léo mà bác bỏ. "Liên muội, muội nghĩ nhiều rồi. Tiểu tử kia chỉ là tính tình nông nổi bồng bột, ưa thích quậy phá người khác làm vui, tâm tư hệt như một đứa trẻ. Tương lai còn cần phải dạy dỗ rất nhiều."

Trộm ngó Dạ Xuyên vẫn bình thản mặt không chút cảm xúc thâm sâu. Diệp Liên mi tâm dần giãn ra trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Lãnh sư huynh hắn xưa nay thanh tâm quả dục, lạnh lùng cứng nhắc sao có thể có ý gì đó với tiểu tử kia được. Có lẽ thật như hắn nói nàng nghĩ nhiều quá rồi. Nam nhân với nam nhân có thể xảy ra chuyện gì chứ. Huống hồ y còn là đồ đệ của hắn nữa. Rất có thể dung mạo nàng giống với tiểu sư muội, dẫn đến cư xử của y có chút quái lạ, không ưa thích nàng cũng là lẽ thường tình. Thân là cô cô đúng ra nàng nên rộng lòng quảng đại, cùng Dạ Xuyên huynh dạy dỗ y nên người mới phải.

Diệp Liên trắng ra cũng không khác gì tiểu muội. Trong lòng âm thầm nhen nhuốm ý nghĩ không an phận, muốn cùng Dạ Xuyên quản chúng đệ tử với thân phận cao hơn, là vi thê của hắn. Cùng bước song hành tới chiếc cầu mây hướng về căn nhà trúc lòng nàng ấp ủ khôn nguôi. Xa xa nghe tiếng thét chói tai vọng ra, cả nàng và hắn đều nhận ra đó chính là giọng của tiểu sư muội.

Bước nhanh như chạy cả hai lao vào trong nhà. Đến nơi đập vào tầm mắt hai người là nữ nhân kia đang ngấp ngoái trên nền phòng, bàn tay nhầy nhụa máu. Ngón tay nằm im bất động trên nền. Kẻ gây ra thảm trạng nghiễm nhiên không hề bỏ trốn. Tay vẫn còn cầm hung khí dính máu nơi đầu mũi. Nửa con mắt chán ghét ngó nữ nhân dưới nền cũng lười ngó. Rõ nàng ta thật phiền, đứt có ngón tay la lối om sòm như cả nhà chết cả.

"Tiểu sư muội!" Diệp Liên lao đến đỡ nàng ta dậy. Nàng ta chỉ kịp thều thào một tiếng "tỷ tỷ" đã ngất lịm đi.

"Tiểu sư muội, tiểu sư muội!" Máu chảy ruột mềm dù bình thường nàng không ưa tính cách tiểu sư muội nhưng giấc này vẫn đau thấu tâm can. Gào lên nức nở ôm tiểu sư muội vào lòng mong nàng ta đừng xảy ra chuyện gì bất trắc. Nàng chỉ có duy nhất một tiểu sư muội này mà thôi.

"Tiểu Liên đừng khóc nữa, trước đưa muội ấy đến dược phòng quan trọng hơn." Dạ Xuyên ngồi xuống bên cạnh. Nói rồi vươn tay bồng lấy vị tiểu sư muội kia lên. Cả hai cứ thế mang theo người rời khỏi phòng. Suốt cả quá trình rời đi Dạ Xuyên đều không ngó Tử Sa lấy một cái. Y chôn chân đứng như tượng đá giữa phòng, bờ môi run rẩy. Sư phụ hắn dường như xem y không hề tồn tại.

(Chuyển cảnh)

Cho tới buổi trưa sau khi vời đại phu tới băng bó chữa trị cho tiểu sư muội. Nàng ta qua cơn nguy hiểm yên bình đi vào giấc ngủ. Dạ Xuyên hắn mới quay sang tính sổ với tên nghịch đồ của mình.

Ngoài cửa điện Thích La hai ngàn chúng môn đệ vây quanh lén trộm nhìn vào trong điện. Lắng nghe tiếng roi vun vút truyền ra, ai nấy cũng đều rét lạnh cả kinh. Hơn thế nữa khung cảnh trong điện còn khiến chúng cả kinh hơn. Tiểu sư đệ phen này toi đời rồi. Sao lại cả gan đụng tới muội muội của sư phụ chứ. Mặc dù từ lúc nhập môn cho tới nay chúng cũng không ưa gì tính cách cao ngạo của nàng ta nhưng tiểu sư đệ bốc đồng tới nỗi chặt đứt ngón tay của nàng ta, cũng quá đáng quá rồi. Phen này khéo bị trục xuất khỏi Trúc Lâm Phong đi. Chẳng ai dám xin thay y cả.

Trong điện Thích La, Tử Sa quỳ dưới nền. Dạ Xuyên tay cầm roi quất xuống tấm lưng gầy mảnh của y chan chát, lực đạo không hề nhỏ. Mỗi một đường giáng xuống đều khiến da ngoài nứt toạc, lộ ra thịt mềm đỏ lựng.

"Tử Sa. Ngươi đã biết tội ngươi chưa?" Dừng chút, Dạ Xuyên hắn trừng mắt nhìn y. Hỏi.

"Sư phụ, đệ tử không có tội. Là nữ nhân kia tìm đến gây sự, đệ tử chỉ tự vệ chính đáng." Tử Sa bị đánh đau vẫn không chút sợ hãi mà cãi lại.

"Còn giảo biện. Nếu là tự vệ chính đáng thì khi người ta đã gục xuống. Ngươi hà cớ gì còn chặt đi ngón tay của người ta?"

"Không vì gì cả. Là đệ tử ghét ả ta. Nhìn không thuận mắt." Mệt mỏi đau đớn Tử Sa vẫn cố cong môi trả lời trong bình thản. Ánh mắt đầy tia bất phục. Y căn bản chính là giận lẫy hắn vì hắn coi trọng vị tiểu sư muội kia. Thế nhưng hắn căn bản cũng không hề biết y đang nghĩ gì trong đầu lúc này.

"Súc sinh."

Dạ Xuyên tức giận với ánh mắt đó, với lời nói đó. Hắn quát lớn, một đường roi nữa lại giáng xuống tấm lưng y. Tử Sa răng cắn chặt môi chịu đựng không kêu dù chỉ một lời. Tính bướng bỉnh của y hắn còn không hiểu rõ sao. Hôm nay chặt đứt ngón tay của người ta, mai này còn gây ra tới chuyện gì. Mặc dù có xót nhưng hắn vẫn chính là phải dạy. Hơn thế nữa còn phải dạy tới nơi tới chốn. Dạy tới khi y chịu nhận lỗi mới thôi.

Lãnh Dạ Xuyên nộ khí khoảnh khắc vung roi quất một đường vào hai khớp gối của kẻ đang quỳ dưới nền. Lực đạo quá mạnh khiến Tử Sa ngã bật ra sau, thân thể theo phản xạ tự nhiên mà co giật. Đôi tay sát sao ôm chặt lấy hai đầu gối bị xé rách túa máu một đường. Âm thanh tức giận của đối phương vẫn là xối xuống mang tai y, đều đều như xát muối.

"Tên nghịch đồ bại hoại sư môn. Lời lẽ ngang ngược như thế ngươi vẫn có thể thốt ra không biết ngượng miệng. Dạ Xuyên ta không có thứ đồ đệ vô sỉ như ngươi." Rõ ràng miệng quát lớn không muốn chứa chấp thứ đệ tử như y nhưng Lãnh Dạ Xuyên lại không đuổi y rời khỏi bổn môn mà ngược lại tức giận vô cùng. Đường roi trên tay hắn cứ thế liên tục quất xuống khắp thân thể y. Tử Sa co rúm trên nền im lặng nhận lấy cũng chả còn sức mà cãi lại hắn nửa lời.

Hoàng Diệp Liên bên cạnh nãy giờ bất động thanh sắc, thấy Dạ Xuyên thẳng tay đánh đồ đệ không chút nương tình liền vỡ lẻ hắn không có tư tâm với đồ đệ. Đáng lí ra nàng nên vui mừng mới phải, sao càng nhìn càng cảm thấy khó chịu tới mức này. Lãnh sư huynh thế nào coi trọng lệnh muội. Hôm đó muội ta chuốc xuân dược, không có tiểu đồ đệ này trở về kịp thời e là thanh danh cả đời hắn hủy trong tay muội ta rồi. Hôm nay muội ta trở lại hãm hại đồ đệ của hắn rõ ràng ôm ấp tà ý bất chính với hắn. Hắn lại vì muội ta mất ngón tay mà đánh chết đồ đệ, thật càng nhìn càng chướng mắt, trái tai.

"Lãnh sư huynh đừng đánh nữa. Tính tình tiểu sư muội huynh không phải không biết sao. Nếu không gây sự thì cũng không chuốc mối họa hôm nay. Dù sao muội ấy cũng đã an toàn. Huynh còn đánh đồ đệ thành cái dạng này, lẽ nào định đánh chết y luôn sao?"

Đường roi ngừng lại. Lãnh Dạ Xuyên mặt không đổi sắc nhìn cái kẻ nằm bất động ở trên nền, đồng phục rách nát nhuốm máu đỏ tươi từ những lằn roi chằn chịt khắp thân. Chẳng chút thương xót. Có ai biết trong lòng hắn đang nghĩ cái gì.

"Sư phụ!"

Ngải Tử Ưu từ ngoài cửa điện lao vào quỳ xuống trước Dạ Xuyên. Mắt lại đặt trên thân ảnh cái kẻ đáng thương trên nền, khẩn khoản tha thiết.

"Bạch sư phụ. Hoàng cô cô đã nói vậy rồi, người trước tha cho Sa sư đệ. Đệ ấy còn thương chưa lành, nếu đánh nữa sẽ không sống nổi đâu. Cầu xin sư phụ!"

Chúng môn đệ mắt thấy đại sư huynh quỳ xuống mở đường, cũng đồng loạt quỳ xuống hướng nam nhân bạch y đang cầm roi da ấy mà cầu xin. "Xin sư phụ tha cho tiểu sư đệ! Xin sư phụ tha cho tiểu sư đệ."

Lãnh Dạ Xuyên hắn trầm mặc một lúc mới cất tiếng nói: "Các con không cần xin thay cho tên nghịch đồ này, lấy đi ngón tay của người ta mất mát vô cùng lớn. Chỉ vài ba đường roi có thể trả hết sao?"

Cả thảy im lìm lặng nghe nhịp đập trái tim mình. Sư phụ người đây là muốn làm cái gì a?

Chẳng cần nghĩ nhiều. Lãnh Dạ Xuyên hướng lão gia nhân lệnh đến bảo: "Ngươi mang tên súc sinh này vứt xuống giếng khô sau núi, để y tự sinh tự diệt. Qua được nửa tháng thì miễn tội, bằng không là tự y chuốc lấy, xem như mất một đệ tử này đi."

"Dạ, Thượng tiên." Lão gia nhân ngoắc ngoắc ngón tay, hai hạ nhân trẻ tuổi hướng đến khiêng đầu khiêng đuôi theo lão ta bước ra ngoài. Chúng môn đệ nhìn theo cái xác cứng đờ kia một bộ rét lạnh.

Ngải Tử Ưu quỳ phục trên nền bất động. Mấy ngón tay siết chặt vào nhau. Chẳng còn có thể làm gì. Trong lòng đau thắt từng cơn.

Sa sư đệ! Ta đã từng nhắc đệ rất nhiều lần, tại sao đệ không nghe lời ta. Rốt cuộc có một ngày bị bản tính ngông cuồng của mình quật ngã, chuốc vạ vào thân. Sư phụ lại cứng nhắc như vậy, ta làm sao giúp được đệ đây?

(Chuyển cảnh)

Hai tên hạ nhân theo lệnh thòng dây bỏ Tử Sa xuống một cái giếng khô sau núi. Đáy giếng sâu hút khinh công có giỏi cỡ nào cũng khó mà lấy thế đạp lên được. Huống hồ là y bây giờ, thân thể gần như tàn phế.

"Tên tiểu tử ngu ngốc này, đến sư muội của Thượng tiên mà cũng dám động tới. Ngươi ở dưới đó cảnh tỉnh đi à nha."

Lão gia nhân nói vọng xuống một câu rồi xua xua tay ý bảo hai tên hạ nhân theo mình rời đi. Không gian trở nên vắng lặng như tờ.

Thích Tử Sa hai hàng mi mắt khẽ nâng lên nhìn về thành giếng phía trước gần trong gang tấc, nhớ Hoàng Diệp Huy ở trong rừng sâu đã nói với mình những gì rồi lại nhớ tới bộ dạng vô tình của sư phụ lúc nãy khi xuống tay đánh đập mình. Hốc mắt cứ thế đỏ hoe. Nước mắt cứ thế ứa ra từng đường. Lời nào yêu thương y hứa rằng bạc đầu giai lão. Vòng tay nào tha thiết ôm y. Tha thiết không rời. Cùng một người với nhau sao lại khác xa vời vợi tới thế.

Có phải là ngươi không, Hoàng Diệp Huy? Ngươi còn ở đó không Hoàng Diệp Huy? Ta nhớ ngươi. Ta nhớ ngươi nhiều lắm a.

Ngươi quan tâm ta nhiều bao nhiêu sư phụ thờ ơ lãnh đạm với ta bấy nhiêu. Vì sao vậy? Ta phát hiện ra ở đời có quá nhiều câu hỏi tại vì sao?

"Ngày thường ngươi ôn nhu với ta. Tới khi ta phạm phải sai lầm, ngươi lại là người đầu tiên lấy mạng ta. Sư phụ ơi, mạng của ta còn không đáng giá bằng cái ngón tay của ả nữ nhân đã từng hại ngươi. Cứ ngỡ vào được Hương Vân cốc, cứ ngỡ đến được bên cạnh ngươi, cứ ngỡ đem thân tâm giao hết cho ngươi, đến một ngày ngươi sẽ quay đầu lại nhìn ta, giờ ta mới biết đó là không thể nào. Thứ ta hay phạm phải là sai lầm, thứ ngươi không thể dung chứa nhất lại chính là sai lầm."

Cười nhạo cho chính mình ngu ngốc. Tử Sa ngửa mặt nhìn bầu trời bé xíu xiu bằng nắp vung nồi trong tầm mắt. Thân cùng tâm đau đớn rã rời.

****

Ánh nắng trên sân điện Thích La dần nhạt màu. Chậu lan hoàng dương rũ mày thôi đón gió, các môn đệ đều lui về Tàm viện an trú thân tâm. Bấy giờ, Ngải Tử Ưu vẫn còn lặng yên đứng trên sân điện. Mắt dán chăm chăm vào lư hương khổng lồ trên cắm một cây nhang trầm khói hương bay lên nghi ngút. Hình ảnh Sa sư đệ quỳ dưới nền vui vẻ nhận phạt. Một thân đồng phục bích lợt, bộ dáng thẳng tắp ngay ngắn như một bức tượng ngọc bích chợt hiện về trong tầm mắt hắn.

"Sa sư đệ!"

Khẽ thốt lên gọi tên y. Tử Ưu vươn tay ra với lấy, hình ảnh kia chợt nhiên tan biến mất. Hai hốc mắt hắn cay xè, có gì đó thật chát nơi đầu lưỡi. Đã một tuần qua hắn không gặp tiểu sư đệ, các môn đệ cũng không có gặp tiểu sư đệ, ngay cả gia nhân hạ nhân, mọi người trong Trúc Lâm Phong cũng đều không có gặp qua tiểu sư đệ.

Nguyên lai vào sáu ngày trước, tiểu tử mồ côi nơi phòng bếp lén mang vật thực đến cho y, lại xui xẻo để trưởng quản phát hiện được mách lên lão gia nhân, lão gia nhân lại bẩm báo tới tai sư phụ. Người biết được liền phạt tiểu tử mồ côi kia hết hai mươi trượng, giăng kết giới phủ trùm lên miệng giếng, không một người nào có thể bén mảng đến gần tiểu sư đệ được nữa. Tiểu sư đệ đang bị thương nặng, không miếng ăn thức uống, hớp sương gió, nằm đất lạnh. Bảy ngày rồi, đệ ấy hấp thu cái gì để mà sống tiếp đây?

Sư phụ, người vì sao lại tuyệt tình đến vậy. Chẳng lẽ bước trên con đường này cần phải đánh mất bản tâm hay sao?

(Chuyển cảnh)

Trời chiều buông xuống nơi Hương Vân cốc. Bạch Vương Thượng tiên ngồi bên chiếc đàn cổ trước mái hiên nhà. Ngón tay thanh thoát lướt trên dây cung, mày cong mắt phượng sâu sắc thâm trầm dường như mang tâm trạng chẳng thể giãi bày với bất cứ một ai. Chỉ có thể âm thầm mà nhẫn nhịn. Chợt nhiên gương mặt rạng rỡ của Tử Sa hiện ra trong tâm trí hắn in hằn lên đồng tử mắt đen ướt của hắn. Tiếng cười nói của y đồng ngân vang. Chơi vơi xa gần bủa vây quanh. Dạ Xuyên thẫn thờ lung lạc.

"Sư phụ!"

"Sư phụ!"

"Sư phụ!"

"Sư phụ!"

Giọng nói của Tử Sa. Nụ cười của Tử Sa. Hơi thở của Tử Sa. Tất cả đều là của Tử Sa. Gom về một mối tơ lòng lại phút chốc mà vỡ tan ra thành muôn mảnh, vụn vỡ.

Ngón tay trắng như tuyết bất giác run rẩy làm âm thanh biến tấu. Hình ảnh Tử Sa nằm im bất động trên nền điện Thích La hiện về trong tầm mắt hắn. Mảnh đồng phục rách bươm nhuốm máu thê lương. Đó đó chẳng phải do hắn ban cho y sao?

"Pựt." Một tiếng li loạn. Dây đàn đứt lìa văng lên ngón tay Dạ Xuyên, từng giọt máu đỏ tươi rớt xuống mặt đàn tóc tách...

Dạ Xuyên nhìn xuống bàn tay mình. Chính bàn tay này đã đánh y. Chính bàn tay này đã không chút do dự mà hạ xuống những nhát roi chí mạng. Hắn có còn là hắn nữa không?

Thể hiện cơn giận dữ trước mặt sư muội cùng bao người. Hắn thật sự muốn dạy dỗ y hay cố tình che giấu tâm tư của bản thân không muốn cho người khác biết.

Y phục nhuốm máu. Một thân chằng chịt vết roi. Tiểu yêu ngươi hận ta lắm có phải không? Hận cũng tốt. Hận thì liền chết tâm với một kẻ bạo tàn. Ta càng nghiêm khắc với ngươi, ngươi càng rời xa ta. Mai này giữa chúng ta chỉ có tình sư đồ không hơn không kém. Thứ cho Dạ Xuyên ta không thể cùng ngươi đi chung đường.