Bạch Vương Thượng Tiên

Chương 17: 17: Lạc Vào Cánh Rừng Chết 2




Thế nhưng Hoàng Diệp Huy hắn không sao ngờ tới còn chưa có đợi hắn nói hết câu. Tiểu yêu kia đã quay đầu lẫn vào đêm đen mất dạng.

Tá hỏa tam tinh. Diệp huy vội vã lao vào bóng đêm đuổi theo y.

"Đợi đã ân nhân. Tại hạ không hề có ắc ý, chỉ xin ân nhân đưa tại hạ rời khu rừng này. Ân nhân. Ân nhân..."

Diệp Huy mải rượt theo thế nào trợt chân lao xuống một triền hố thoải rồi nằm im bất động không phản ứng gì nữa. Tiểu yêu nhìn thấy cả kinh, cho rằng đối phương bị va đầu vào cây bất tỉnh y không kịp nghĩ nhiều vội vàng quay hướng bước nhanh về phía đối phương, xem xem tình trạng thế nào, nhắm có cứu sống được không? Trong lòng còn rất là hoang mang rối bời tự trách bản thân mình không ít. Tự dưng bỏ chạy làm chi để hắn phải rượt theo. Rừng đêm trập trùng nguy hiểm thế mà.

"Ngươi đừng làm ta sợ. Ngươi tỉnh lại đi."

Tiểu yêu khuỵu chân xuống sát bên cạnh lay gọi Diệp Huy. Trong lòng chẳng hiểu sao giấc này đau không thể tả nổi. Dường như y nhận ra con tim mình không còn nghe lời mình nữa rồi. Nó đập nhanh vì nam nhân này. Nó đau vì nam nhân này. Nó còn muốn...

Tọc tạch...

Tọc tạch...

Nước mắt tuôn rơi lã chã. Tiểu yêu xé vải nơi ống tay áo của mình băng lại vết thương đang rỉ máu nơi màng tang Diệp Huy. Nào ngờ hắn đột nhiên mở mắt nắm chặt lấy cổ tay y. Bàn tay còn lại nhanh chóng điểm huyệt vị trên thân khiến y không thể nào cử động. "Yêu nghiệt. Ta bắt được ngươi rồi. Không cho ngươi rời khỏi ta."

Rừng đêm tối đen như mực. Hoàng Diệp Huy không nhìn thấy biểu tình trên gương mặt tiểu yêu. Không hề biết y đang khóc đang lo lắng vì mình. Hắn vội vàng lấy chính mảnh vải đang băng vết thương trên trán hắn xuống để dùng nó mà quấn chặt lấy cổ tay y vào với nhau. Ôi cái mảnh vải đã dính đầy máu. Chưa dừng lại tại đó Diệp Huy dứt khoát tịch thu luôn thanh kiếm giắt ngang hông tiểu yêu, hắn cảm thấy như thế này y sẽ không còn cơ hội chạy trốn nữa.

Tiểu yêu ngược lại hốc mắt sáng lấp lánh. Y nhìn rất rõ biểu tình mừng rỡ gấp gáp trên gương mặt đối phương. Còn thấy ngay khi hắn tháo mảnh vải xuống vết thương lại lồ lộ ra da thịt chảy máu đỏ lừ.

"Ngươi là nam nhân ngu ngốc. Mau thả ta ra. Ngươi không lo cho vết thương của mình mà trói ta làm cái gì. Ngươi muốn chết có phải không?" Tiểu yêu tức giận lớn tiếng.

Hoàng Diệp hắn còn lớn tiếng hơn y. Mang theo hơi thở hỗn loạn: "Phải ta muốn chết rồi. Suốt từ trưa tới giờ ta gọi ngươi ta kiếm tìm ngươi ngươi có biết không. Ngươi có nghe thấy không? Cứu ta tận hai lần ngươi còn lẩn trốn. Vì sao vậy ngươi nói đi?"

Diệp Huy vòng tay ôm đối phương vào lòng. Có bao nhiêu gấp gáp khẩn trương. Da thịt đụng chạm tiểu yêu cả kinh vùng vẫy phản kháng. Luôn miệng đòi thả người. Có ai biết được trong lòng y kinh hỉ lớn. Y thật không sao ngờ tới nam nhân này lại thốt ra lời lẽ ngập mùi sến súa tới như vậy. Hắn rốt cuộc có âm mưu gì?

"Nam nhân khốn kiếp ngươi buông lão tử ra. Lão tử đánh chết ngươi."

Miệng gào nhưng thân thể bị điểm huyệt cứng đờ chẳng thể làm gì. Tiểu yêu vô lực chống đối. Diệp Huy hắn càng ôm chặt lấy y hơn. Hơi thở phả vào vành tai y. Nóng bỏng hỗn loạn:

"Ngươi cứu ta hai lần rồi ngươi nỡ đánh chết ta sao? Yêu nghiệt. Ta biết ngươi giận vì ta đã bắt nhốt ngươi vào trong chiếc nhẫn này. Còn muốn giết ngươi. Nhưng hiện tại ta không muốn làm vậy nữa. Ta phát hiện ra ta đã yêu thích ngươi mất rồi. Đừng rời khỏi ta. Yêu nghiệt. Yêu nghiệt..."

Trái tim thổn thức bồi hồi. Tỏ tình rồi không đợi lâu thêm. Hoàng Diệp Huy cúi thấp xuống ngậm lấy bờ môi tiểu yêu mút mát từng chút, rồi dịu dàng hôn sâu.

Tiểu yêu bất ngờ chẳng thể làm gì, vô lực đón nhận lấy nụ hôn mãnh liệt của đối phương, trong lòng dấy lên hoang mang lo sợ. Muốn đẩy đối phương ra không được. Muốn nói đối phương mau dừng lại cũng không được.

Bờ môi đối phương không ngừng nuốt nhả đầu lưỡi của y. Toàn lực khống chế. Hai cơ thể dán vào với nhau. Rạo rực bồi hồi. Tiểu yêu nhớ tới sư phụ. Chẳng hiểu vì sao bờ môi của nam nhân này mềm mọng như hệt của hắn. Cách hôn cũng giống hắn ngay cả khí tức cũng giống hắn.

Y phải làm sao đây?

Sư phụ. Ngươi cứu ta.

"Ưm...aaa..."

Tiểu yêu khẽ rên rỉ gọi tên sư phụ. Nước bạc tràn ra ngày càng nhiều. Nụ hôn ngày một sâu đậm. Tiểu yêu mất dần ý thức. Bên tai văng vẳng giọng nói của nam nhân.

"Yêu nghiệt. Ta yêu ngươi. Ta yêu ngươi!"

Hoàng Diệp Huy gọi tiểu yêu. Vươn tay cởi y phục trên người y ra. Tiểu yêu mê man chẳng còn nhận ra là Diệp Huy gọi mình hay sư phụ gọi mình nữa. Y há miệng đáp lại nụ hôn của nam nhân trước mặt. Nam nhân đang ôm ấp y. Nam nhân này chẳng khác nào sư phụ. Có thể lần nữa làm cho y phát tình.

Được người thương đền đáp. Diệp Huy nhận kinh hỉ lớn. Hắn hôn dọc theo cần cổ y. Hôn lên mang tai. Hôn lên trán. Để lại dấu vết khắp cơ thể y. Tiểu yêu hai mắt nhắm nghiền chìm trong hoang dại.

Sương đêm rơi xuống ngày càng nhiều. Thấm ướt cỏ non. Âm thanh rên rỉ trầm thấp lướt qua màn đêm âm u ngàn lá. Diệp Huy vẫn dính lấy tiểu yêu. Tiến quân thần tốc.

Từ trên cành cây, con mặt cười ngó xuống thấy cảnh tượng kì quặc có hai nam nhân xích lõa đang quấn quýt lấy nhau, kẻ rên người rỉ, chẳng biết là đang chơi đùa cái trò gì. Nó khẽ bật cười khúc khích.

Hoan ái qua đi. Tiểu yêu bật khóc nấc. Chỉ bởi vì y nhận ra người trước mặt chẳng phải là sư phụ. Y phát giác ra mình yêu thêm lần nữa mất rồi. Đồng lúc yêu thích hai người. Đồng lúc ngủ với hai người. Y thấy mình thật vô sỉ và tội lỗi. Càng không xứng đáng với một ai, càng không biết bỏ ai chọn ai. Tâm trạng liền rơi vào tồi tệ.

Diệp Huy nhìn thấy y khóc. Hắn cả kinh vội ôm y vào lòng vuốt ve tấm lưng y dỗ dành mấy cái. Bảo rằng sẽ chịu trách nhiệm với y.

"Bảo bối ngoan đừng khóc. Ban nãy trong lúc giao hoan ta thấy em rất nhiệt tình. Em cũng thích ta mà đúng không?"

Tiểu yêu cúi thấp mặt không trả lời. Diệp Huy lau nước trên bờ mắt y, tiếp tục nói: "Trước khi gặp ta, em có người khác rồi phải không. Cơ thể em nói cho ta biết điều đó hơn nữa nơi ấy vẫn còn dấu vết bị thương chưa lành. Nam nhân ấy xem ra rất thô bạo với em. Càng không có yêu thương em. Ta xin lỗi vì nói rõ ràng tới mức này nhưng ta nói ra không phải để khinh miệt chỉ trích em. Mà là muốn em từ bỏ nam nhân ấy, toàn tâm toàn ý với ta. Em có bằng lòng không?"

Chẳng biết có bằng lòng không, tiểu yêu nước mắt càng tuôn rơi lã chã chẳng nói được câu gì. Lời của Hoàng Diệp Huy tựa hồ như mũi kim châm xoáy sâu vào trong cơ thể y. Làm cho y bất ngờ xấu hổ. Làm cho y vừa đau đớn vừa hạnh phúc. Hắn nói không hề sai. Sư phụ đã chối bỏ y rồi, còn cố tình đẩy khỏi Trúc Lâm Phong. So với sư phụ, nam nhân trước mặt này đây yêu thương trân trọng y gấp bội phần. Nếu đã vậy y còn mặt dày lưu luyến con người ấy làm gì nữa, bỏ qua nam nhân khảng khái quảng đại trước mặt y sẽ phải hối tiếc về sau. Suy ra y cần phải trân trọng nam nhân này mới phải.

Khẽ gật đầu tiểu yêu thay cho lời đáp trả. Khỏi nói Diệp Huy mừng tới dạng nào. Hôn y thêm một ngụm cơ hồ lại muốn làm cái chuyện kia, lần nữa đè y xuống thảm cỏ. Nhưng thấy y bật ho vì lạnh hắn vội dừng lại kềm chế. Kéo y ngồi dậy rồi lấy đồ mặc vào cho y. Sau đó tháo mảnh vải trói cổ tay y ra. Từng cái hành động chút chút của hắn cũng đủ thấy hắn quan tâm y vô cùng.

Trời càng về khuya càng lạnh. Tiểu yêu rúc trong lồng ngực của Diệp Huy. Sợ bảo bối lạnh hắn càng ôm chặt lấy y hơn. Vỗ về xoa dịu. Chẳng bao lâu y đã ngấm mệt mà chìm vào giấc ngủ.

Rừng đêm tối đen như mực rơi vào yên ắng, chỉ còn có tiếng hơi thở của tiểu yêu vẫn phả ra đều đều. Ôm một thân thể ấm nóng đang cuộn rúc trong ngực mình. Diệp Huy cảm thấy bồi hồi xao xuyến. Sống bao lâu giờ khắc này hắn mới chợt nhận ra rằng hạnh phúc thật sự rất bình dị, đơn giản và gần gũi chỉ trong gang tấc.

Trên cành cây cao, con mặt cười ngó xuống nhìn thấy có một nam nhân đang rúc trong lòng một nam nhân. Có một nam nhân đang ôm ấp một nam nhân. Có một nam nhân đang ngủ say hai mắt nhắm nghiền. Lại có một nam nhân đang còn thức bờ môi khẽ cong lên. Khung cảnh có phần quái lạ nó chẳng hiểu hai nam nhân này đang chơi cái trò gì mà thức cũng quấn lấy nhau, tới ngủ cũng quấn lấy nhau, có phải bị chạm mạch thần kinh rồi không nó lại bật cười khúc khích.

"Héc...he he he..."

Âm thanh quỷ dị ngân vang giữa rừng đêm âm lạnh tối tăm. Sợ động tới bảo bối trong lòng thức giấc. Diệp Huy càng ôm chặt lấy tiểu yêu hơn. Cả hai thân thể sưởi ấm cho nhau giữa rừng đêm hoang lạnh.

Sáng hôm sau, ánh mặt trời lên cao chiếu qua kẽ lá hắt xuống bãi cỏ non xanh mơn man. Tiểu yêu chậm thức giấc. Hình ảnh đầu tiên y nhìn thấy là lồng ngực ấm áp của người thương. Y áo còn hở ra một chút để lộ cơ ngực trắng ngần kiện mĩ. Mắt y lập tức nóng lên cùng xấu hổ.

Hầu kết nhúc nhích y ngẩng đầu nhìn gương mặt người thương gần trong gang tấc. Nhìn bên màng tang hắn vết thương chảy máu loan thấm ra dải băng quấn quanh đầu. Lòng y đau nhói.

Vươn tay sờ lên vết thương rồi lại vuốt ve âu yếm gương mặt ấy. Này mắt này môi. Tiểu yêu áp sát tới hai chóp mũi chạm vào nhau thật lâu chẳng muốn tách rời. Y cảm nhận rõ rệt nhịp tim mình đang đập nhanh mất kiểm soát. Diệp Huy mở mắt trong tình huống ái muội thu cả thảy loạt biểu cảm phát tình của tiểu yêu.

"Em dậy rồi à?"

Hắn mỉm cười cúi thấp xuống hôn y một ngụm mới phát hiện ra người ở trong lòng nóng ran. Hơi thở nặng nề. Trận hoan ái đêm qua kéo dài lâu tới vậy còn giữa rừng núi hoang vu thiếu thốn mọi thứ. Chả trách em ấy phát sốt rồi.

Hắn phải tìm nguồn nước sạch tắm rửa vệ sinh cho em ấy.

"Bảo bối cố chịu một chút. Ta đưa em đi tìm nguồn nước."

"Ân!" Tiểu yêu được sủng mà xấu hổ. Khẽ gật đầu trưng ra hai gò má đỏ bừng. Y cảm thấy mình cũng đâu có nóng lắm đâu. Nam nhân này lại khẩn trương tới vậy. Làm y bệnh nhẹ cũng muốn thành bệnh nặng để được hắn chăm sóc, tha hồ mà làm nũng.

Tiểu yêu dụi dụi chóp mũi vào trong ngực Diệp Huy. Hắn bật cười xòa vòng tay bế thốc y lên tính đi tìm nguồn nước.

Đột nhiên từ phía xa, một mùi hôi thối nồng nặc lan nhanh tới. Chẳng bao lâu một nữ nhân xa lạ xuất hiện trước tầm mắt cả hai.

Kẻ lạ người không ra người. Răng nanh móng vuốt dơ bẩn quái dị khiến cả hai không khỏi kinh hoàng. Chiếc nhẫn xanh trên ngón tay Diệp Huy phát sáng liên tục. Biết đụng phải yêu tinh, hắn lùi về sau hai bước đặt tiểu yêu xuống đất.

"Chậc chậc bổn cô nương có nằm mơ hay không. Thỏ tinh, đại vương, hai ngươi vẫn còn sống. Hóa ra là được tiên nhân cứu chữa, báo hại ta mấy tháng qua tìm thi thể hai ngươi đến phát rầu."

"Ngươi là ai? Ngươi quen biết chúng ta sao? Gì mà thỏ tinh rồi đại vương. Ta không hiểu ngươi đang nói hàm hồ cái gì nữa. Tránh đi chỗ khác đừng làm phiền bọn ta." Tiểu yêu nhíu mày vô cùng không hoan nghênh kẻ lạ tới gần.

Lời nói cùng dáng vẻ ngây ngô hiền lành của y chọc tới chuột tinh phá lên cười rộ.

"Ô hô hô...Thỏ tinh, ngươi giả ngây với ai vậy. Lời nói hệt như hài tử lên ba trong thôn làng, trải qua sinh tử ngu si có thừa à nga. Hôm nay có giá nào bổn cô nương cũng phải làm tiếp cái chuyện mà bốn tháng trước còn chưa có kịp làm."

Dứt lời, ả chuột tinh giơ lòng bàn tay hướng Hoàng Diệp Huy một trưởng đánh ầm tới. Hai mắt chất chứa căm hận. Bởi vì sao vào mấy tháng trước chính tại khu rừng này chính hắn đã khước từ ả ta trước mặt đồng loại. Lần này ả rút kinh nghiệm tiên hạ thủ vi cường. Giết người trước rồi song tu sau cũng không muộn.

Ả ra đòn quá nhanh quá bất ngờ không hề báo trước. Tiểu yêu vốn mất kí ức, quên hết pháp thuật thi triển. Thời gian qua học hành bữa trốn bữa nghỉ chẳng đâu vào đâu. Bất quá thấy trưởng lực mạnh kinh hồn kia lao tới như vũ bão, tiểu yêu không nghĩ được nhiều chỉ biết vòng tay ôm chặt lấy Hoàng Diệp Huy. Dùng chính tấm lưng mình đỡ đòn thay cho hắn.

"ẦM."

Máu từ miệng Tử Sa ọc ra, văng lên cần cổ trắng ngần của Diệp Huy. Âm thanh thê lương đứt đoạn.

"Yêu nghiệt!"

Hoàng Diệp Huy vụt miệng thét lên. Phút chốc cái cảnh bốn tháng trước mơ hồ hiện về trong tâm trí hắn. Đầu óc đau buốt một mảng. Hắn cung bàn tay lại chiếc nhẫn xanh phát sáng lấp lánh nhoáng cái mà đã hút ả yêu nữ vào bên trong, đóng nắp cẩn thận.

"Bảo bối em thế nào? Em cảm thấy thế nào mau nói ta biết."

Diệp Huy đỡ tiểu yêu ngồi xuống đất. Bàn tay vươn ra chùi máu dây trên khóe miệng y. Ánh mắt hắn giờ đây hoang mang tột độ. Cảm giác này, tình cảnh này dường như hắn đã cùng y trải qua ở đâu đó. Đầu hắn đau. Lòng hắn càng đau gấp bội phần. Y có mệnh hệ nào hắn sống không nổi đâu.

"Bảo bối ngốc nghếch, em sao phải đỡ đòn cho ta. Em quên ta có bảo vật hàng yêu sao? Yêu nữ kia có thể làm gì ta chứ?"

"Ta không nghĩ được nhiều. Lúc đó ta chỉ muốn bảo vệ ngươi. Không muốn ngươi chịu bất cứ tổn thương nào. Khụ...khụ..."

Nói đến đây tiểu yêu bật ho lụ khụ, một bụm máu trào ra ngoài khóe miệng y. Hoàng Diệp Huy trợn mắt kinh hoàng, gấp gáp cởi bỏ y phục trên thân y xuống. Quả nhiên trên tấm lưng trắng mịn kia có thêm một vết đen sậm. Đây rốt cuộc là yêu thuật gì. Hắn trước phải điều thương cho y đã.

Cho tiểu yêu ngồi đâu lưng về phía mình. Diệp Huy vận công vào hai lòng bàn tay truyền chân khí điều thương cho y. Trải qua một hồi sắc diện tiểu yêu đã khá hơn phân nửa, mồ hôi thoát khắp lỗ chân lông.

"Ta...khát. Khụ...khụ..." Tiểu yêu thều thào đứt quãng, ngả đầu vào trong ngực hắn.

"Bảo bối em đừng nói nữa. Ta lập tức đi tìm nước cho em."

Diệp Huy gấp gáp đặt Tử Sa nằm xuống, chạy tìm khắp nơi cũng không tìm đâu ra một giọt nước. Rốt cuộc cái thứ củ mát mát lạnh lạnh kia nên đào ở góc nào. Hắn hoàn toàn không rành rẽ cái loại địa phương hoang dại này. Nhìn thấy tiểu yêu ngày một mất dần ý thức mà tim hắn muốn vỡ nứt ra mất thôi.

Không thể chần chừ thêm. Diệp Huy ngồi xuống cho tiểu yêu dựa vào lòng mình. Hắn lấy kiếm rạch một đường trên cổ tay chính hắn, kề vào miệng y.

Tích tắc máu chảy từng dòng thấm ướt làn môi đỏ mọng của Tử Sa.

"Bảo bối ngoan. Em mau uống nước đi."

Tiểu yêu mơ màng há miệng ngậm lấy vết thương trên cổ tay Diệp Huy, nuốt vào khoang miệng từng dòng máu tanh ấm nóng của hắn, tràn xuống yết hầu dịch động.

"Ực ực..."

Bỗng nhiên từ xa có tiếng bước chân cùng tiếng nói vọng đến: "Chồn tinh. Ta ngửi thấy mùi máu tanh, mùi thịt người thật nồng."

"Ta cũng vậy."

Miệng nói hai con yêu tinh thè lưỡi cong lên liếm láp mép miệng, vẻ thèm thuồng mong đợi. "Thể gì con chuột cống kia chẳng đã kiếm được mồi ngon. Chúng ta mau mau đến kẻo mất phần."

Chẳng mấy chốc hai con yêu nhìn thấy trước mắt, trên mặt đất ẩm ướt là Hoàng Diệp Huy đang ôm giữ Tử Sa hôn mê bất tỉnh. Khoảng cách khá gần hắn lại mới vừa đút xong máu của mình cho Tử Sa uống nên chẳng kịp lẩn trốn.

Khẽ ngước nhìn chúng, chiếc nhẫn xanh trên ngón áp út lại phát sáng liên tục báo hiệu. Đường chân mày Diệp Huy nhíu chặt. Hóa ra khu rừng này là địa bàn của lũ yêu tinh sinh sống. Thảo nào bọn quân binh Kim Hải e dè chẳng dám truy đuổi tới cùng.

"Chà chà. Xem hai ta có gì đây, thỏ tinh cùng đại vương Dĩ Âu. Bốn tháng trước lặn mất tăm hơi, lặn cũng thật giỏi, báo hại chúng ta tìm mòn cả đế giày. Ai đến trước được lợi trước, chúng ta lĩnh luôn phần của con chuột cống kia đi."

Dứt lời, hai con yêu nhất loạt tấn công. Diệp Huy vẫn ngồi yên không hề nao núng. Bàn tay hắn giơ ra phía trước cung lại. Chiếc nhẫn xanh phát sáng, tích tắc hút thân xác hai con yêu đến móp méo biến dạng thu vào trong rồi đóng nắp lại cẩn thận. Động tác nhanh gọn tới nỗi chúng chẳng kịp kêu lên một tiếng.

Cơ mà chiếc nhẫn này cũng có giới hạn. Trong vòng thời gian nhất định chỉ có thể chứa được thân xác ba con yêu tinh. Chưa qua quá trình phân hủy nếu lạm dụng hút thêm sẽ dẫn tới đám yêu tinh chạy cả ra ngoài. Mà khu rừng này đầy dẫy chúng nó. Giờ nếu lại đụng phải, họa cầm chắc cái chết trong gang tấc.

Hoàng Diệp Huy giờ đã có người yêu rồi. Hắn cần phải có trách nhiệm với người ta. Không thể sống qua loa như trước đây được nữa.

Nhìn tiểu yêu đang ngủ say trong tay mình chẳng khác nào bảo vật vô giá. Đối với hắn hiện tại mà nói y quan trọng tới nhường nào, chính là không thể thiếu. Hắn cũng không biết vì sao yêu thương y nhiều tới vậy. Trong khi cả hai mới gặp nhau có vài ngày ngắn ngủi. Mà hắn tưởng chừng như cả hai đã ở bên nhau tự kiếp nào.

Ban nãy y dùng thân thể đỡ cho hắn một chưởng. Tim hắn tại khắc đó dường như muốn vỡ ra. Thâm tâm sôi sục ý chí muốn chăm sóc cho y, bảo vệ y. Một đời này gắn kết với y. Ngày đêm bên nhau không rời.

"Chụt."

Thơm lên trán tiểu yêu một cái. Diệp Huy bế y lên nhanh chóng rời khỏi nơi trùng trùng nguy hiểm. Bất giác có vật gì đó cọ cọ vào cánh tay hắn tới nhộn nhạo.

Diệp Huy cúi nhìn xuống, đáy mắt trợn lên kinh hoàng. Từ xương mu tiểu yêu một chiếc lông đuôi màu trắng mọc ra đang đong đưa đánh nhịp theo từng bước chân hắn. Mồ hôi lạnh toát vả ra.

"Bảo bối em đây rốt cuộc là thứ yêu nghiệt gì. Chồn hay chuột?"

Diệp Huy cười khổ trong lòng. Càng ôm chặt tiểu yêu hơn. So với sợ hãi khinh miệt hắn giấc này cảm thấy bảo bối đáng yêu vô cùng. Thương ai thương cả đường đi. Cũng bởi vì lẽ đó. Muôn đời nào có mấy ai thoát được một chữ tình.

"Sư phụ. Sư phụ..."

Tiểu yêu bật miệng rên rỉ gọi hai tiếng sư phụ. Đôi chân Diệp Huy khựng bước nửa chừng. Bờ môi giật giật như có đàn kiến vừa mới bò ngang qua châm chích hắn.

Ngay từ buổi đầu gặp gỡ ở thành Kim Hải. Bảo bối đã nhầm tưởng hắn là sư phụ của mình rồi lao tới ôm chầm lấy hắn. Hiện tại đang hôn mê cũng gọi sư phụ. Trong lòng y sư phụ quan trọng tới vậy sao?

"Bảo bối. Chẳng lẽ em chỉ xem ta là người thay thế hắn?" Khẽ nhìn tiểu yêu đang mê man trong lòng mình. Diệp Huy ghen tới phát hờn. Cơ mà hắn không sao ngờ tới hắn đang ăn giấm chua của chính hắn.

Bỗng từ đàng xa lại truyền đến tiếng bước chân. Diệp Huy vội vã ôm tiểu yêu nép vào một bụi rậm, trái tim đập dồn dập dõi mắt qua khe lá nhìn ra. Hắn cho rằng lại là yêu tinh đánh hơi tìm tới. Bảo vật đã hết chỗ chứa, nếu thật vậy phen này cả hai lành ít dữ nhiều rồi.

"Thử Hạ sư huynh. Mau đứng lại cho đệ."

Âm thanh vang vọng núi rừng. Diệp Huy nhận ra kẻ đó là ai, nấp sau bụi lùm hắn thở phào nhẹ nhõm.

Quả nhiên chẳng mấy chốc tên thuộc hạ tâm phúc của hắn xuất hiện, còn đang chạy thục mạng. Ngải Tử Ưu kẻ kia đuổi theo sát sao ở mé sau lưng.

"Thử Hạ mau đứng lại."

"Ngải Tử Ưu, đệ rốt cuộc muốn theo ta cho tới khi nào. Ta đã nói ta đây cũng lạc mất dấu chủ nhân, cũng đang lo lắng thập phần. Đệ liên tục bám sát ta, chi bằng giúp ta tìm kiếm người."

"Hừ, để ta phát hiện sư huynh có nửa điểm gian dối. Tiểu sư đệ xảy ra chuyện gì, ta nhất quyết không tha cho huynh."

Cả hai đối đầu nhau mắt lớn trừng mắt bé. Đột nhiên khứu giác Tử Ưu đánh hơi được mùi vị thơm nhàn quen thuộc đâu đây.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là mùi tiên khí của sư phụ.

Đáy mắt biến sắc ánh lên tia hy vọng. Ngải Tử Ưu bước chân lần theo chẳng bao lâu phát hiện trên bãi cỏ là chiếc túi mà hai ngày trước hắn đã đưa cho Tử Sa. Mở ra bên trong quả nhiên mảnh đá tím dậy hương phát sáng lấp lánh. Nguyên lai vào đêm qua cả hai hoan ái. Diệp Huy cởi y phục của tiểu yêu vứt ra đấy rồi tới khi mặc vào cho y vô tình để chiếc túi con ấy rơi lại trên bãi cỏ.

Vật đây người ở nơi đâu?

"Tiểu sư đệ!"

Tử Ưu quay nhìn bốn góc rừng hoang vắng không một bóng người, lòng bỗng nhiên đau không thể tả. Hắn đã lạc mất tiểu sư đệ rồi.

Sư phụ trước khi đi đã căn dặn hắn phải chăm sóc cho tiểu sư đệ thật cẩn thận. Giờ tiểu sư đệ không có ở đây hắn biết chăm sóc cho ai? Hắn phải đi đâu tìm tiểu sư đệ bây giờ. Rừng núi điệp trùng gian hiểm. Tiểu sư đệ ngây thơ đơn thuần, võ công lại kém đến vậy, xảy ra bất trắc gì hắn biết ăn nói làm sao với sư phụ đây?

"Này, Tử Ưu sư đệ, đó là gì vậy?" Thử Hạ rõ ràng ngửi ra mùi tiên khí của Dạ Xuyên, vẫn giả ngu mà hỏi.

Nào ngờ Ngải Tử Ưu không đáp lời, bất ngờ quay sang đập một trưởng vào gáy cổ của hắn ta. Thử Hạ ngã xuống ngất lịm. Tử Ưu xoay người tan biến mất. Muốn mau chóng tìm tung tích tiểu sư đệ lại không ngờ tới tiểu sư đệ hắn đang cố công tìm kiếm đang ở ngay đằng sau bụi lùm cách hắn chưa đầy mươi bộ.

Nguyên lai Tử Sa nhập môn chưa bao lâu, tiên khí trên thân vô cùng yếu ớt. Còn trải qua trận hoan ái với Diệp Huy và rồi hứng chịu thêm một chưởng của ả chuột tinh kia hiện tại cơ thể đã rơi vào suy kiệt. Giờ khắc này sắp sửa hiện nguyên hình, mùi yêu khí trên thân tỏa ra nồng nặc lấn át đi cái mùi tiên khí linh diệu kia. Lẽ thường Tử Ưu không thể nào phát giác ra được. Hắn lại một lòng nôn nóng an nguy sư đệ đã vội vã thi triển thần thông rời đi mất rồi. Càng không ngờ tới có người đã nhìn thấy...