"Quỷ vương Chung Quỳ trong truyền thuyết, cang cường chính trực, văn võ toàn tu, không sợ quỷ tà, trừ tà diệt ma, đầu báo mắt to, mặt sắt râu hùm, tướng mạo cực xấu..." Đào Cảnh chậc chậc miệng, dùng hồn thể đụng đụng vào bả vai Thập Diệp, đáng tiếc không thể chạm vào: "Hiện giờ xem ra, chẳng những không xấu, mà còn có vài phần tuấn tú. "
Thập Diệp: "Truyền thuyết thôi mà, tự nhiên không đáng tin. "
Đào Cảnh: "Cũng đúng, quỷ sai trong truyền thuyết âm trầm khủng b0 cỡ nào, nhưng ngươi xem đám người trước mắt này, thực sự không đáng tin cậy một chút nào, ôi —— ta thật sự vô cùng lo lắng cho cuộc sống sau khi chết của mình a. "
"Lão Chung, hạ thủ lưu tình!" Đám quỷ sai không đáng tin cậy kia đại biểu cho Bạch Huyên đại nhân treo cổ họng nhào tới, hai tay gắt gao nắm chặt chuôi đao của Chung Quỳ. Ước chừng động tác quá vội, máu của vết thương hắn thấm ra toàn bộ lưng, ướt đẫm."
Thập Diệp nhíu nhíu mày.
Mũi đao của Chung Quỳ vẫn không nhúc nhích: "Quy bắt lệ quỷ là do quỷ bộ quản. "
Bạch Huyên: "Nàng ta còn chưa phải lệ quỷ. "
"Chỉ thiếu có một chút nữa thôi."
"Cho dù chỉ có một đường sinh cơ cũng không thể từ bỏ."
"Nàng ta đã làm tổn thương ngươi. Nếu ta không xử lý, trở về không cách nào giao phó được. "
"Có cái gì để giao phó cơ chứ, ta cũng đâu có hồn quy đại địa."
Trong bóng đêm, Chung Quỳ mắt lạnh như đao, Bạch Huyên thần sắc ngưng trọng, một người không cho, một người không nhường, đám quỷ vô thường trốn ở một bên, câm như hến, thậm chí ngay cả xiềng xích khóa hồn trong tay Hắc Vô Thường cũng không thấy có động tĩnh gì.
Thập Diệp nhìn Bạch Huyên, ánh mắt hắn trợn tròn, mím chặt môi, hơi ngửa cằm, ánh mắt vô cùng kiên định —— thì ra, hắn cũng có lúc đứng đắn thế này. Không thể tưởng tượng được, quỷ sai của Minh giới cũng có lòng bi thương cứu vớt thương sinh như thế.
Chung Quỳ hung hăng trừng mắt với Bạch Huyên một cái, buông đao xuống: "Một cơ hội."
"Đa tạ lão Chung." Bạch Huyên thở dài một hơi, đi quanh Tr4n Kế Tổ hai vòng.
Tr4n Kế Tổ tựa hồ bị Chung Quỳ trấn trụ, Quỷ Trảo thành thành thật thật buông xuống bên người, giá y đỏ thẩm phảng phất như một đoàn máu ngưng tụ giữa không trung, không dám nhúc nhích.
Bạch Huyên vẫy vẫy tay với Thập Diệp: "Đến đây. "
Thập Diệp khép ống tay áo lại, không hề chớp mắt.
Khẳng định không phải gọi hắn, nơi này nhiều quỷ sai như vậy, thậm chí quỷ vương đều xuất hiện rồi, làm sao có thể đến phiên một phàm nhân như hắn đi ra ngoài làm xấu mặt được.
"Thập Hoa, ngẩn người cái gì đó?" Bạch Huyên lại nói, "Mau đến đây. "
Đào Cảnh dùng bả vai trong suốt đụng vào người Thập Diệp, "Chỉ đích danh ngươi đấy. "
Thập Hoa chỉ có thể cư0ng cứng da đầu đi qua: "Chuyện gì? "
Bạch Huyên: "Ngươi cảm thấy chấp niệm của nàng ta rốt cuộc là gì? "
Thập Diệp: "Bạch Vô Thường đại nhân, bần đạo chỉ là một phàm nhân, làm sao có thể biết được? "
Cũng không biết là những lời này khẩu khí lớn quá hay là vì nguyên nhân gì, Chung Quỳ bên cạnh quay đầu nhìn hắn một cái, ánh mắt làm cho Thập Diệp cảm thấy như bị gai đâm ở sau lưng.
Bạch Huyên hạ thấp giọng nói: "Lần này nếu không thể hóa giải chấp niệm của Tr4n Kế Tổ, lão Chung khẳng định sẽ chém nàng ta, lão Chung vừa động thủ, Tr4n Kế Tổ chỉ có thể hồn quy đại địa, không thể chuyển thế luân hồi được nữa, ngươi ngẫm lại nàng cả đời này đã thảm như vậy rồi, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn nàng cứ như vậy mà hồn phi phách tán sao? Thất Tinh Quán các ngươi không phải có một đống quán quy lộn xộn? Chẳng lẽ không có nói đến việc cứu một mạng người như xây bảy tháp phù đồ sao? "
Lúc Bạch Huyên nói những lời này, hai mắt chợt lóe lên, rõ ràng là quỷ mục màu đỏ khủng b0, lại làm cho Thập Diệp nhìn ra hương vị của sự ủy khuất.
Thập Diệp có chút bất đắc dĩ: "Ta không phải không muốn giúp, mà là ta không biết giúp như thế nào. "
"Dù sao ngươi cũng tính như là một con người, giúp ta phân tích suy nghĩ của con người đi." Bạch Huyên nói.
Thập Diệp trừng mắt: cái gì gọi là dù sao hắn cũng tính là một người?!
"Khụ, ý của ta là, ta làm quỷ sai quá lâu, cho nên thật sự là không hiểu suy nghĩ của con người." Bạch Huyên vuốt cằm nói, "Lúc trước nàng hỏi ta nàng là ai, ta chiếu theo trong sổ sinh tử không đọc không sót một chữ, nhưng cuối cùng vẫn không đúng ——"
Thập Diệp: "Có lẽ là do ngươi biết chữ không nhiều cho nên mới đọc sai? "
"Phốc!" Trong quỷ sai có quỷ phun cười.
Bạch Huyên: "Sao, làm sao có thể?! Ta chính là dựa vào thực lực để thông qua khảo hạch Bạch Vô Thường đó, thành tích là thượng đẳng đó nhé! "
Đám quỷ vô thường: "Xí——"
"Tóm, tóm lại, ghi chép trong sổ sinh tử không phải là đáp án Tr4n Kế Tổ muốn, ngươi mau suy nghĩ thứ khác đi." Bạch Huyên nghiến răng, "Chỉ có ngươi và ta nhìn thấy hồi tố của nàng ta thôi, cho nên ngươi phải chịu trách nhiệm." "
Đúng là người ngồi ở trong nhà, họa từ trên trời giáng xuống. Tại sao hắn phải chịu trách nhiệm? Thập Diệp nghĩ.
Hắn lại cảm giác được ánh mắt Chung Quỳ đang chậm rãi quét dọc trên người mình một vòng, có một loại loại cảm giác nói không nên lời chạy dọc sống lưng—— giống như lúc nhỏ hắn chạy đến hậu sơn đào măng nướng lên ăn, lại nướng nửa vời, ăn vào dạ dày liền trở nên đau xót.
Đột nhiên, Tr4n Kế Tổ động đậy, Quỷ Trảo chậm rãi nâng lên, Bạch Huyên sợ tới mức vội vàng nắm chặt tay áo nàng ta lại cứng rắn kéo xuống. "Mau mau, nàng ấy thật sự sắp thành lệ quỷ rồi!"
Thập Diệp thở dài, tiến lên một bước nhìn Tr4n Kế Tổ. Tr4n Kế Tổ vẫn còn đội khăn trùm đầu đỏ thẩm, vẫn không thể nhìn thấy mặt nàng như cũ, càng không nhìn thấy biểu cảm của nàng, bất quá, phỏng chừng nhìn thấy cũng không có tác dụng gì, hắn căn bản nghĩ không ra chấp niệm của Tr4n Kế Tổ là cái gì.
Bạch Huyên thật sự là đánh giá hắn quá cao, hắn đích thật là người, nhưng chỉ sợ so với Tr4n Kế Tổ càng không giống con người hơn nữa. Từ lúc bắt đầu ghi nhớ chuyện ở Thất Tinh Quán, thứ ở cùng hắn bao nhiêu năm nay bất quá chỉ có mỗi bùa chú, sách cổ, mỗi ngày hắn đều làm bốn việc, vẽ bùa, luyện kiếm, ngồi thiền, đọc sách. Có đôi khi, hắn cảm thấy mình không khác gì những ngọn nến, lư hương, hay vật chết của Chung Đỉnh, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, đều không có gì thay đổi. Ước chừng là do cuộc sống thường ngày của hắn quá nhàm chán, thậm chí sau khi ngủ ngay cả mộng cũng rất ít nằm thấy.
Người như hắn, sống một ngày cùng sống trăm năm đâu có gì khác nhau, không có chấp nhất càng không có ý niệm, làm sao có thể hiểu được chấp niệm của người khác?
Chung Quỳ cười lạnh, "Vẫn là để đó cho ta. "
Bạch Huyên quay đầu nghiến răng: "Ngươi đừng xen vào, làm ảnh hưởng đến Thập Hoa nhà ta. "
Thập Diệp ghé mắt: Từ khi nào mình lại trở thành nhà của hắn rồi?
"Ta tin ngươi." Bạch Huyên nắm chặt quyền.
Bất quá chỉ là bèo nước tương phùng, vì sao phải tin tưởng hắn? Thập Diệp thật sự là không hiểu rõ suy nghĩ của Bạch Huyên, rõ ràng là quỷ sai, ngôn hành cử chỉ lại không như thế, thậm chí ngay cả mời hắn ăn cơm cũng chỉ mời ăn bánh bao.
Thập Diệp ngẩn ra: Đúng vậy, bánh bao.
Nghĩ như vậy, hắn tựa hồ cũng không phải là vô duc vô cầu, thỉnh thoảng ở trong Quán mỗi khi các món chay được đổi cách làm thành những món ăn phong phú, hắn cũng sẽ cao hứng mấy ngày. Lần này xuống núi, cũng là nghĩ có thể có cơ hội nếm thử thịt, chẳng lẽ chấp niệm của hắn chính là —— ăn?
Nó sẽ không đơn giản như vậy đâu... nhỉ...
Không có lẽ có lẽ... Mà nó chỉ đơn giản như vậy thôi.
"Bạch Huyên, ngươi lại hỏi một lần nữa đi." Thập Diệp nói.
Bạch Huyên: "Ngươi nghĩ ra rồi sao? "
Thập Diệp: "Có lẽ vậy. "
"Đừng có lẽ thôi a, vạn nhất không được thì phiền toái lớn lắm đó..."
"Sao lại nói nhảm nhiều như vậy, nhanh lên, địa binh bộ ta còn một đống tấu văn chưa xem nữa!" Chung Quỳ mất kiên nhẫn ôm đao nói.
Chúng vô thường xiềng xích kéo hồn thể ầm ĩ rút lui thật xa.
"Được, đánh cược một phen vậy!" Bạch Huyên buông tay áo Tr4n Kế Tổ ra, lui về phía sau một bước, thanh âm tựa như mang theo tiếng kim loại kêu lẻng kẻng, "Tr4n Kế Tổ, chấp niệm của ngươi là cái gì? "
Tr4n Kế Tổ hồng y u ám lay động, nàng lại hỏi một lần nữa: "Ta —— là —— ai?"
Chung Quỳ nhíu mày, chúng quỷ sai ầm ĩ, hiển nhiên cũng chưa từng gặp qua loại tình huống này.
Thập Diệp lẳng lặng nhìn Tr4n Kế Tổ, màu giá y của nàng quá đỏ, tựa như cây kim đâm vào hốc mắt khiến hắn mơ hồ cảm thấy chua xót.
Phải, chấp niệm của nàng rất đơn giản, nàng chỉ muốn biết, nàng là ai?
Là nam? Là nữ? Hay là quái vật không nam không nữ? Là nam nhi Tr4n gia để nối dõi tông đường? Hay là nữ nhi đã chết còn bắt kết âm hôn? Hay là kẻ ngay cả hồn phách đều phải cống hiến cho gia tộc như một vật phẩm?
"Ngươi không phải là ai cả," Thập Diệp nhẹ nhàng nói, "Ngươi là ngươi, là chính ngươi." "
Một mảnh im lặng.
Chung Quỳ, chúng vô thường toàn bộ đều ngây người, chân Bạch Huyên nhoáng một cái thiếu chút nữa thì té ngã.