Giai Kỳ bung xõa sảng khoái, nhưng cô vân không quên chuyện chính:
“Ba, vấn đề tiền vốn công ty phải làm sao? Phía bên ba con có thể giúp gì được cho hai người?”
Giai Kỳ thật sự lo lắng cho bọn họ.
Cánh tay Bạch Tuấn Thành đặt trên vai Giai Kỳ rồi ôm cô vào lòng:
“Hai tỷ, một chiếc vòng tay, một sợi dây chuyền mà em còn nói được, thì em thấy sao?”
Giai Kỳ nhớ đến cái này, cảm thấy có chút ngại ngùng:
“Em… thật ra chỉ là chém gió. Em chỉ muốn làm tức chết bọn họ. Ba con nhà họ Bạch nhìn nhau cười, cả hai đồng thanh nói:
“Vậy thì may mắn của em/ con tốt đó.”
Giai Kỳ còn vui vẻ: “Đúng không, con cũng cảm thấy vậy, nếu không phải lúc trước con nhàm chán đi xem đồ trang sức xa xỉ nhất thế giới, có một chiếc nhẫn với vòng đeo tay, vòng cổ gần sáu tỷ, con không biết cụ thể đã được ai mua, may mà mấy chủ tịch đó không có kiến thức gì, con chỉ tùy tiện nói đã dọa được bọn họ, ba nói xem có phải bọn họ ngốc hay không, là con may mắn đúng không.”
Dù sao thời sinh viên, Giai Kỳ đều tìm kiếm trên mạng những thứ có liên quan đến “nhất” như cao nhất thấp nhất, nghèo nhất giàu nhất, có tiền nhất, xa hoa nhất thế giới.
Giai Kỳ nói xong còn chọc bả vai Bạch Tuấn Thành, bảo anh phụ họa cho mình. Bạch Tuấn Thành gật đầu đáp “Đúng”, khóe miệng không khỏi mỉm cười.
Ông Bạch thấy con trai và con dâu tương tác, bất giác nở nụ cười. Giai Kỳ xuất hiện khiến trên vẻ mặt Bạch Tuấn Thành có dao động, biết cười biết giận, trên mặt có cưng chiều, đây mới là người bình thường. Bạch Tuấn Thành lúc trước lạnh như băng, về nhà ăn cơm cũng là ứng phó với ông nội và mẹ, ở trong căn hộ của nước N, nhà không giống nhà, người cứ như là người máy.
Vừa về đến nhà, Bạch Nhi Nguyệt đã tiến lại gần:
“Chị dâu, chị và anh em không sao chứ?”
Giai Kỳ nghi ngờ nhìn cô ấy, là chuyện gì?
Bạch Nhi Nguyệt vỗ sau đầu một cái: Được, không cần lo lắng nữa.
Giai Kỳ đột nhiên nhớ đến chuyện Bạch Tuấn Thành hôn trộm cô, sắc mặt lập tức không tốt, sao lại quên chuyện này được chứ.
Trong lúc Bạch Tuấn Thành nói chuyện với cô, cô thích trả lời hay không là quyền của cô, nhất định phải cho anh chút giáo huấn. Bạch phu nhân nhìn thấy, trong lòng mất hứng, dù thế nào thì con trai mình mọi mặt đều tốt, vậy mà lại bị Giai Kỳ lên mặt.
Trên bàn cơm, Bạch Tuấn Thành lấy lòng Giai Kỳ, lúc thì gắp cái này, lúc thì đút cái kia, ông nội Bạch nhìn cũng vui vẻ.
“Được được, cháu trai lớn có thể dạy. Ha ha!”
Bạch phu nhân nhìn không nổi:
“Tuấn Thành, hôm nay con vẫn chưa ăn cơm đàng hoàng, mau ăn cơm đi.”
Giai Kỳ nhớ lại sức khỏe anh không tốt, cô lại lập tức bỏ chuyện hôn trộm đằng sau:
“Tuấn Thành, anh đừng mãi gắp thức ăn cho em, anh mau ăn cơm đi.”
Nói xong, cô gắp thức ăn cho Bạch Tuấn Thành, rồi thúc giục:
“Ăn nhanh.”
“Ăn cái này.”
“Cái này có lợi cho dạ dày.”
“Để em múc canh cho anh."
“Anh đừng ăn đồ nguội mãi, ăn chút đồ nóng đi, để em gắp cho anh.”
Giai Kỳ bận trước bận sau, mọi người trên bàn cơm đều không ăn cơm nữa mà nhìn thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ của Giai Kỳ, mà bản thân cô lại không để ý tới.
Bạch Tuấn Thành cảm kích nhìn mẹ.
Bạch phu nhân nhìn thấy Giai Kỳ lo lắng cho con trai như vậy, quả thực không còn bất mãn với Giai Kỳ nữa.
Mẹ chồng như vậy, Giai Kỳ không biết là phúc hay họa.
Bỗng nhiên Bạch Nhi Nguyệt hiểu được ý lời mẹ nói lúc trưa, chị dâu này vẫn còn nhỏ quá, đơn thuần, ha ha.
Bạch Quân Đàm thì lại cân nhắc khi nào thì bảo ông nội định hôn cho anh ấy, người có tính cách như chị dâu là được.
“Mọi người không biết hôm nay Giai Kỳ giỏi như thê nào đâu.” Ông Bạch nhắc đến chuyện chiều nay.
“Sao vậy?” Bạch phu nhân hỏi.
Ngoại trừ Bạch Tuấn Thành với Giai Kỳ một lòng nhào vào ăn uống, thì những người khác đều nhìn chằm chăm ông Bạch, người giúp việc cũng vậy, bọn họ thật sự rất tò mò Giai Kỳ.
Thiếu phu nhân này là một mê muội.
Ông Bạch nói: “Chiều nay, mấy chủ tịch của công ty đã lấy chuyện rút vốn đề uy hiếp Tuấn Thành hủy vụ kiện Vương Huy. Vừa hay Giai Kỳ ở đó, đứa nhỏ chỉ nói mấy câu đã khiến mấy người đó tức giận không nhẹ, hơn nữa lời Giai Kỳ nói rất càn rỡ, khiến bọn họ không dám tin nhưng cũng không dám không tin.”
Ông nội Bạch hứng thú tò mò hỏi:
“Ồ? Nhóc con, chiều nay con đã nói gì vậy?”
Giai Kỳ ngậm rau trong miệng, ,phản ứng lại:
“Dạ, chuyện buổi chiều.”
Giai Kỳ ngẫu hứng sắp xếp biểu diễn, mọi người đang ăn cơm đều ăn đến nửa no, Giai Kỳ sắp xếp nhân vật ở trên bàn cơm:
“Ông nội, ông cứ làm chủ tịch không nói lời nào, ba làm chủ tịch Trần, Bạch Tuấn Thành làm người họ Vương đó, mẹ và Nhi Nguyệt, một người làm ba một người làm Bạch Tuấn Thành, Quân Đàm làm chân chó của chủ tịch đó, là tên theo lão Vương nhất ấy.”
Tất cả mọi người buông đũa xuống, nhìn Giai Kỳ sắp xếp.
Giai Kỳ sắp xếp xong, bàn tay vỗ một cái:
“Bắt đầu.”
Mấy chục năm qua ở nhà họ Bạch, vậy mà lại có biểu diễn ngẫu hứng ở trên bàn cơm, Bạch phu nhân có chút nhăn nhó, nhưng Giai Kỳ lại luôn cổ vũ bà ấy khiến Bạch phu nhân cũng buông lỏng, nói mấy câu khiến mọi người vui vẻ cười to.