Lực chú ý của Bạch Tuấn Thành đều ở trên người Giai Kỳ, không thèm nhìn lấy bốn giám đốc còn lại.
Giai Kỳ nhìn rõ cục diện, ông Bạch rõ ràng làm như không quen biết với bốn người đó, Giai Kỳ là người rất hiểu chuyện, mặc dù không biết chuyện gì đã chọc cho ba mất hứng, nhưng Giai Kỳ lại chọc tức chết người rất thuận lợi.
Mặt mày Giai Kỳ vui vẻ:
“Vâng, ba, bây giờ con sẽ gọi điện thoại cho mẹ, tối nay chúng ta cùng trở về.”
Giai Kỳ cũng nói có ý cho Bạch Tuấn Thành nghe:
“Tối nay anh cũng phải về nhà, đừng đi xã giao, cẩn thận mẹ cằn nhằn anh, kiếm tiền đủ tiêu là được, đừng liều mạng như vậy, sống hay không đến chết cũng không mang theo được.”
Bạch Tuấn Thành gật đầu: “Được.”
Sau đó, Giai Kỳ gọi điện thoại cho Bạch phu nhân ở trước mặt bọn họ:
“Mẹ, tối nay ba với Bạch Tuấn Thành sẽ trở về ăn cơm.”
“Có lẽ chuyện của Vương Huy đã xong rồi, nhìn hai người họ như không có việc gì cả.”
“Chẳng phải chỉ là một phó tổng phản bội chúng ta bị ngã ngựa thôi sao, không nhắc tới phó tổng đó là được.”
Điện thoại vẫn đang kết nối, Giai Kỳ hỏi Bạch Tuấn Thành:
"Mẹ hỏi lần này Bạch Thị bồi thường bao nhiêu tiền?”
Bạch Tuấn Thành lạnh nhạt phun ra một câu:
“Chưa đến một trăm triệu tệ.”
Giai Kỳ trợn mắt nói với anh:
“Chưa đến một trăm triệu. Mẹ nói không đáng nhắc đến.”
“Mẹ còn nói chỉ là một món trang sức mà thôi.”
Đến giờ xem như chủ tịch Vương đã nghe ra cô gái trước mắt là đang cô ý chọc giận ông ta.Trong lòng Giai Kỳ nghĩ : "Ông nghe ra thì sẽ cho ông tức chết luôn."
Giai Kỳ tiếp tục tức chết người: “Được rồi, mẹ, con muốn nói chuyện với ông nội.”
Chỉ chốc lát sau, âm thanh ngọt ngào của Giai Kỳ kêu lên: :
“Ông nội, buổi tối bọn con sẽ trở vê."
“Con muốn chuột treo cá, Bạch Tuấn Thành muốn thịt trâu, ba, ông nội đợi chút.”
Giai Kỳ cầm điện thoại hỏi ông Bạch:
“Ba, ông nội nói cuối cùng lần này cũng bồi thường tiền, muốn chúc mừng một chút, ba nói xem ba muốn ăn món gì.”
Mặt ông Bạch kém sắc, sau mấy câu nói của Giai Kỳ, bỗng chốc nhìn lại, ông ấy nghiêm túc phối hợp:
“Bào ngư đi.”
“Ông nội, ba muốn ăn bào ngư.”
“Ông nội, ông đừng buồn nữa. Nếu như ông muốn giúp, vậy thì hãy gọi điện thoại cho ông nội Trình Trác, để Vương Huy đó ăn cơm nhà lao cả đời đi. Cả đời ở trong đó không được ra ngoài.”
“Vâng, được. Cảm ơn ông nội.”
Tắt điện thoại, sắc mặt của chủ tịch Vương đã biến thành màu gan lợn, Giai Kỳ còn ngây thơ hỏi:
“Ya, mặt chú sao vậy? Vừa nãy không có như vậy.”
Chủ tịch Vương cắn răng nói:
“Không sao.”
Trình Trác cũng là tướng khai quốc, ông ấy là lão tướng quân duy nhất còn giữ chức vị ở đất nước, mệnh tàn của Vương Huy nếu như Trình tướng quân thật sự hạ lệnh, chỉ sợ cả đời của anh ta sẽ toang.
Không ngờ nhà họ Bạch lại quen biết với người khai quốc? Trong lòng của chủ tịch Vương với ba chủ tịch khác không vui vẻ gì.
Giai Kỳ chọc người ta quả thật không có giới hạn.
Ông Bạch rất hài lòng với biểu hiện vừa rồi của Giai Kỳ, cô con dâu này rất hiểu chuyện, vừa nhìn đã biết ngay vì bọn họ bàn chuyện của Vương Huy thất bại, Giai Kỳ còn cố tình kéo Vương Huy ra, nhìn sắc mặt của chủ tịch Vương, ông Bạch cảm giác rất hả giận.
Luật sư đến, Giai Kỳ “tò mò” hỏi:
“Ba gọi luật sư đến làm gì vậy?”
Ông Bạch ôn tồn nói:
“Hủy bỏ quan hệ hợp tác với mấy chủ tịch Vương, chủ tịch Lâm.”
Giai Kỳ nhìn mấy gương mặt mới ngồi trên sofa, mỗi người đều mang vẻ không vui.
Tính khí của ông Bạch với Bạch Tuấn Thành đều có ẩn nhẫn, nhưng Giai Kỳ lại có ý đồ.
Bạch Tuấn Thành nhìn thấy nụ cười đùa giỡn trên mặt cô, tính khí anh tản đi một nửa.
Anh nhắc nhở: “Chủ tịch Vương, chủ tịch Lâm muốn rút vốn.”
Vẻ mặt Giai Kỳ “buồn rầu” hỏi:
“Bọn họ đầu tư bao nhiêu tiền?”
Bà nội nó, dám thoái vốn nửa đường, xem tôi không khiến mấy người tức chết.
Bạch Tuấn Thành nhìn rồi trả lời:
“Hai tỷ.”
Giai Kỳ hơi khiếp sợ, nhưng mặt không đổi sắc, ồ một tiếng rồi lại hỏi:
“Một người hai tỷ hay bốn người cộng lại hai tỷ?”
Giọng điệu Giai Kỳ rất lớn, chủ tịch Vương lại nhìn Giai Kỳ thêm mấy cái, một mình mà dám bỏ hai tỷ à, cô đúng là dám hỏi.
“Cộng lại hai tỷ.”
Nói thật, Bạch Tuấn Thành rất chờ mong màn biểu diễn tiếp theo của Giai Kỳ, sâu trong nội tâm, anh cho rằng cái miệng nhỏ nhắn này của Giai Kỳ có thể tức chết người. Chuyên chọn chỗ đau của bọn họ mà ra tay.
Quả nhiên cô không phụ sự tin tưởng của anh, Giai Kỳ cảm thấy may mắn,
"Cũng may không phải một người hai tỷ, nếu một người hai tỷ, cộng lại tám tỷ, hiện tại mang Mạc Thị đi bán cũng không đáng tám tỷ."
Liều mạng tài lực, Giai Kỳ đã biết điểm yếu của bọn họ, cho nên nói thẳng:
“Chậc, hợp lại mới có hai tỷ, hai tỷ này đủ nhét răng không? Một vòng tay, một sợi dây chuyền của mẹ cũng có giá chừng này có hiểu không, từ lúc nào mà kết cấu của anh lại nhỏ như vậy?”
Lần này bốn chủ tịch đều nhìn Giai Kỳ, hai tỷ!
Một vòng đeo tay, một sợi dây chuyền?
Chém gió cũng không có kịch bản.
Trong lòng chủ tịch Vương bất bình: “Tiểu bối này, giọng điệu nói chuyện thật không nhỏ, hai tỷ lại khiến cô nói là không đáng giá.”
“Nói dối cũng không có bản thảo, con gái của chủ tịch Bạch từ đâu đến, mà không dạy dỗ cho thật tốt.” Chủ tịch Lâm cổ quái tiếp lời chủ tịch Vương.
Một chữ dạy dỗ đã sỉ nhục Giai Kỳ.
Bạch Tuấn Thành nghe vậy, con ngươi trong nháy mắt chuyển sang màu đen, toàn bộ văn phòng bao phủ một tầng áp lực rất dày, đè người không thở nỗi, chủ tịch Vương với chủ tịch Lâm chạm phải ánh mắt Bạch Tuấn Thành, như ngồi trên đống kim, cả người mất tự nhiên.
Trong văn phòng, Giai Kỳ cách Bạch Tuấn Thành gần nhất, ánh mắt trong suốt của cô chớp chớp, rúc vào trong ngực Tạ Mẫn Hành, mềm nhũn nhỏ giọng kêu lên:
“Ông xã.