Giai Kỳ ôm lấy cánh tay Bạch Tuấn Thành làm nũng, cả người đều dính lên:
“Chồng, em buồn ngủ quá, muốn ngủ.
Cho nên Bạch Tuấn Thành kéo Giai Kỳ đến gần bậc thang tổng giám đốc.
Sao lại luyện thành lợn vậy? Ăn no rồi ngủ, ngủ đủ rồi ăn!
Việc đầu tiên cô bước vào công ty là:
“Nhà vệ sinh ở đâu?”
Lúc nãy ở trong quán ăn nhỏ, Giai Kỳ không có cảm giác, ngồi lên xe không bao lâu đột nhiên muốn đi vệ sinh, cô đã nhẫn nhịn cả đường, vừa vào công ty ai nấy đều chào hỏi, Giai Kỳ cũng ngại chạy vội vào nhà vệ sinh, lúc vào thang máy đã nhịn không chịu được. Bạch Tuấn Thành chỉ phương hướng, Giai Kỳ liền dùng tốc độ ánh sáng chạy đi.
Năm phút trôi qua, người chưa ra ngoài.
Mười phút trôi qua, người vẫn chưa ra ngoài.
Hai mươi phút trôi qua, người vẫn chưa di chuyển.
Nửa tiếng sau, Bạch Tuấn Thành đứng bên ngoài gọi:
“Giai Kỳ? Giai Kỳ, Giai Kỳ?”
“…” Không ai trả lời.
Bạch Tuấn Thành tắt máy tính, đứng dậy đi vào phòng nghỉ, đẩy cửa ra lập tức nhìn thấy Giai Kỳ nằm sấp trên giường, mặt nằm sấp trên gối, ngủ vù vù, chăn cũng không đắp.
Hai tay Bạch Tuấn Thành ôm ngang, điều chỉnh tư thế ngủ cho cô, đắp chăn lại, nhẹ giọng nói:
“Lợn!”
Không biết bao lâu, phòng nghỉ là một mảng tối tăm, là vấn đề che nắng của cửa số khiến cho Giai Kỳ nhầm lẫn là đã hơn sáu giờ. Giai Kỳ lăn mấy vòng trên giường mới hoàn toàn tỉnh lại, mở cửa ra ngoài tìm Bạch Tuấn Thành tan làm về nhà.
Vừa đẩy cửa ra, cằm Giai Kỳ kinh ngạc sắp rớt xuống, đồng tử phóng to:
" U là trời! Mấy người đó là ai vậy?"
Người quay đầu là chủ tịch Vương, là bất bình cho con rễ của mình.
Vương Huy là con rể của chủ tịch Vương, bị bắt trực tiếp, đương nhiên chủ tịch Vương rất bất bình, phía sau còn có ba chủ tịch được chủ tịch Vương gọi đến, tất nhiên là tức giận, còn có một người thường xuyên gặp trên bàn ăn là ông Bạch.
Năm chủ tịch đều ngẩng đầu nhìn Giai Kỳ, Bạch Tuấn Thành giấu phụ nữ trong công ty sao?
Bọn họ đều kinh ngạc không thôi, ông Bạch mở miệng trước:
“Giai Kỳ, sao con lại ở đây?”
“Ba, con đến thăm Bạch Tuấn Thành.”
Giai Kỳ gọi một tiếng, bốn chủ tịch còn lại nhìn nhau. Ba sao?
Bạch Tuấn Thành đứng dậy:
“Em tỉnh rồi sao?”
Giai Kỳ gật gật đầu, ngoan ngoãn đi qua.
Ông Bạch: “Giai Kỳ, chúng ta đang nói ít chuyện với mấy chú của con.”
Giai Kỳ hiểu chuyện, rời đi rất nhanh:
“Ba, vậy mọi người nói đi, con đi tìm Irene.”
Ông Bạch gật đầu:
“Đi đi.”
Sau khi Giai Kỳ đi ra ngoài thì thở phào nhẹ nhõm, lôi kéo thư ký lrene hỏi:
“Ba ông già bên trong là ai vậy?”
Trong văn phòng.
Mọi người đều nghi ngờ, đây là cô chủ nhà họ Bạch sao? Nhìn tuổi tác, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Chủ tịch Vương mở miệng:
“Anh Bạch, vừa rồi là thiên kim sao?”
Ông Bạch thản nhiên mở miệng:
“Nửa là con gái.”
Một trong những chủ tịch đã quen với việc quan hệ không thấy được ánh sáng trên thương trường, ông ta không thể không nói:
“Anh Bạch nhận con gái nuôi khi nào vậy? Chị dâu có biết không?”
Bạch Tuấn Thành đặt ly “bốp” lên bàn, đôi mắt hẹp dài phản chiếu ra lạnh lẽo, nhiệt độ trong văn phòng đột nhiên giảm xuống khiến người ta rùng mình:
“Chủ tịch Lâm tò mò cô ấy là ai như vậy sao?”
Chủ tịch Lâm bị một hậu bối dọa cho sợ hãi, nói ra thì mặt mày ông ta để ở đâu, nên có gắng tiếp lời của Bạch Tuấn Thành, giọng điệu không còn vẻ nhẹ nhàng như lúc nãy:
“Chẳng phải do tò mò sao, con cũng biết chú Lâm là người nhàn rỗi, bình thường rất thích đùa giỡn mà.”
Bạch Tuấn Thành hừ lạnh, rất nhàn rỗi sao? Vậy tôi sẽ không ngại khiến ông nhàn rồi hơn.
“Quả thất chủ tịch rất nhàn rỗi, chuyện của Vương Huy ông cũng xen vào, chi bằng để tôi giúp ông nhàn hơn?”
Ông Bạch thấp giọng cảnh cáo:
“Tuấn Thành.”
Bạch Tuấn Thành lạnh nhạt với ông Bạch:
“Hồ đồ ngu xuẩn.”
Chủ tịch Vương tiếp tục nói chuyện chính, vừa rồi vẫn chưa nói kỹ, hai ba con nhà họ Bạch rất khó chơi, ông ta cũng nhìn ra ý kiến của Bạch Tuấn Thành với ông Bạch không nhất quán cho nên dễ giải quyết, chủ tịch Vương lập tức dời trọng tâm lên người ông Bạch:
“Lão Bạch, ông chắc chắn muốn đưa con rể tôi vào đồn sao?”
Ông Bạch làm việc trên thương trường đã mấy chục năm, ông ấy rất rõ chủ tịch Vương đang nghĩ gì. Sao người ấy lại bị chủ tịch Vương uy hiếp đi ược chứ:
“Chủ tịch Vương là chuẩn bị đấu lại chúng tôi sao?”
Chủ tịch Vương nghe vậy, trực tiếp vỗ bàn đứng lên:
“Ông chắc chắn làm như vậy sao?”
Bạch Tuấn Thành đáp nhẹ : “Sợ là tuổi chủ tịch Vương lớn nên nghe không rõ, Vương Huy chắc chắn ăn cơm tù rồi.”
Chủ tịch Vương chỉ vào Bạch Tuấn Thành quát:
“Cậu là tiểu bối, chưa đến lượt cậu nói chuyện.”
Ông Bạch thấy vậy, đứng dậy chỉ vào chủ tịch Vương:
“Nó là tổng giám đốc của công ty, là cấp trên của Vương Huy, là con trai tôi, ông nói xem nó có tư cách nói chuyện không?”