Bạch Thiếu Có Một Cô Vợ Tài Phiệt

Chương 42: Bị Nhiễm Virus




Trong lòng Bạch Tuấn Thành khiếp sợ, lẽ nào là giảm cân? Nhưng cơ thể cô rất đẹp mà, hoàn toàn không cần thiết.

Đợi bữa sáng chấm dứt, Giai Kỳ như trút được gánh nặng, dù sao nhìn thấy một bàn đồ ăn ngon mà không thê ăn, chỉ có thể nhìn, Giai Kỳ cảm thấy thật thảm.

Không ăn thịt, Giai Kỳ chán nản đi lên cầu thang, lúc này Bạch Nhi Nguyệt chặn đường đi của cô lại, chính là vì chuyện buổi sáng:

“Chị dâu, sáng sớm chị rời giường bị sao vậy? Ăn cơm cũng không có hứng.

Vẻ mặt Giai Kỳ uể oải: “Chị ăn thịt quá nhiều nên bị dị ứng, chị muốn bái bai thịt của chị một thời gian. Em đừng để ý đến chị, chị muốn nói lời tạm biệt với thịt.”

Nhi Nguyệt còn tưởng là có chuyện gì, thì ra là dị ứng:

“Chị dâu, sao chị không đưa cho anh hai xem, lúc trước anh ấy là bác sĩ. Trị dị ứng rất dễ "

Giai Kỳ cứng rắn lắc đầu:

“Không, không thể nhìn, chị ăn thịt ít lại vài ngày là được, thân thể mình tự mình hiểu, em đừng nói với bên ngoài là được.”

Để bác sĩ nhìn chỗ cô bị dị ứng, khiến trong lòng Giai Kỳ đều nghẹn lại, đừng nói là để cho chú nhỏ nhìn, thà rằng dị ứng đến chết cũng không đồng ý.

“Được rồi, chỉ cần không phải xảy ra chuyện với anh trai em là được.”

Bạch Nhi Nguyệt nói xong, mặt Giai Kỳ soạt một cái lại đỏ lên, đỏ đến lỗ tai, chuyện tối hôm qua không tính là xảy ra chuyện đúng không.

Thiếu nữ ngây thơ Nhi Nguyệt chỉ vào cầu thang thúc giục:

“Chị dâu, chị mau trở về phòng nằm đi, mặt chị dị ứng rồi, đỏ thành như vậy.

Thật sự là cô gái ngốc không biết chuyện đời, Giai ky vừa nghe, cũng ngốc nghếch chạy về trước gương phòng xem có phải trên mặt cũng dị ứng hay không, nếu như vậy thì cô sẽ hỏng mất.

Lát nữa Bạch Tuấn Thành sẽ đến công ty, anh mặc quần âu phục, khoác áo sơ mi, thấy Giai Kỳ hoảng hốt chạy vào nhà vệ sinh, anh nghi ngờ đi vào hỏi:

“Sao vậy?”

Giai Kỳ vừa nhìn mặt không có chuyện gì, vỗ vỗ ngực mình nói:

“May mà còn tốt!”

Lại nhìn Bạch Tuấn Thành: “Hả? Anh vẫn chưa đi sao?”

Bạch Tuấn Thành khoác áo khoác trên cánh tay, nửa ngồi ở bồn rửa tay hỏi:

“Buổi sáng sao vậy? Ông nội đã phát hiện ra cô không đúng.”



Giai Kỳ vẫn đang quan sát mặt mình, xác định không bị dị ứng mới có tâm trạng phản ứng lại:

“Tôi bị dị ứng.”

Bạch Tuấn Thành xuyên qua gương nhìn cô, lại hoài nghi nhìn cô:

“Dị ứng ở đâu? Tại sao tôi không biết?” Tôi hôm qua mới hôn xong sờ xong, không có dị ứng mà.

Giai Kỳ gãi đầu ngượng ngùng không dám mở miệng.

Anh nhìn cô hỏi: “Sao vậy? Dị ứng ở đâu?”

Cô chỉ vào ngực mình: “Ở đây, buổi sáng lúc tôi thay quần áo, phát hiện có năm dấu.”

Đột nhiên Bạch Tuấn Thành nghĩ đến gì đó, ánh mắt mất tự nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ nói:

“Tôi đến công ty đây.”

Giai Kỳ dị ứng thì dị ứng, nhưng trong lòng còn chứa đựng lời của Bạch Nhi Nguyệt, không khỏi nhắc nhở lần nữa:

“Bạch Tuấn Thành, trường học của Nhi Nguyệt?”

Bạch Tuấn Thành dừng bước: “Em ấy có năng lực tự mình chuyển ra, thì phải có năng lực tự mình trở về. Tôi sẽ không nhúng tay vào đâu.”

Giai Kỳ nói lại y nguyên lời của anh cho Nhi Nguyệt nghe, Nhi Nguyệt ngồi ở bên giường, thất thần nói:

“Lần này xem như xong đời rồi.”

Giai Kỳ vì vẫn chưa hết dị ứng, ăn bữa cơm cũng không có tinh thần, hai ba ngày nay đều là ăn chay, sắp qua năm mới, chắc chắn không tránh khỏi cá lớn thịt lớn, Giai Kỳ nhìn ngực mình, ăn được mấy miệng thì buông đũa xuống nói với ông nội Bạch:

“Ông nội, thân thể con không thoải mái, có thể rời đi trước không?”

Ông nội Bạch cho phép.

Giai Kỳ vừa rời đi, mọi người đều đưa ánh mắt về phía Bạch Tuấn Thành:

“Giai Kỳ xảy ra chuyện gì vậy?” Ông nội Bạch hỏi.

Bạch phu nhân mất hứng, khẩu vị Giai Kỳ không tốt, sao lại hỏi con trai bà ấy chứ?.

Ông Bạch: “Ba, thân thể Giai Kỳ không thoải mái, ba hỏi Tuấn Thành thì có thể hỏi ra cái gì chứ?”

Bạch Quân Đàm mở miệng: “Mấy ngày trước, ban đêm chị dâu còn ngất xỉu, lúc con qua xem, chị dâu còn rất yếu.”

Ông nội Bạch bốp một cái, buông đũa xuống, rống lên với quản gia đang đứng ở phía cửa:



“Quản gia, mang gậy tới cho tôi.”

Đây là tiết tấu muốn trừng phạt Bạch Tuấn Thành. Bạch phu nhân lên tiếng ngăn lại:

“Ba, Tuấn Thành lớn rồi, ba đừng đánh nữa.

Giờ phút này Giai Kỳ vẫn không biết vì cô rời đi mà xảy ra nhiêu chuyện như vậy.

Bạch Tuấn Thành buông đũa xuống: “Con đi chút rồi về.”

Người một nhà đều nhìn bóng lưng anh rời đi, không nói lời nào.

Mỗi ngày, Giai Kỳ tỉnh dậy ở trên giường đều phải đi soi gương, luôn cảm thấy chỗ nào đó kỳ quái.

Mặc dù dấu trước ngực đã phai, nhưng vẫn còn dấu rất lớn, giờ phút này cô mặc áo len rộng màu be, quần jean đen nằm sấp trên sofa, râu rỉ không vui, nắm bắt ngày mai nhất định phải đến bệnh viện hỏi sử dụng thứ gì để có thế trị tận gốc.

Bạch Tuấn Thành ngồi xuống sofa bên chân cô: “Vẫn là dị ứng sao?”

Vân Thư vùi đầu xuống sofa gật đầu:

“Có phải tôi bị nhiễm virus không?”

Nói xong vẻ mặt hoảng sợ nói với anh:

“Nhiễm virus sẽ lây nhiễm, anh mau tránh xa tôi một chút.”

Bạch Tuấn Thành kéo người trên sofa lại, giơ hai tay cô lên, xâm lấn cởi áo len của cô ra, áo hai dây màu trắng bên trong lộ ra, Giai Kỳ phản ứng lại, lấy hai tay che ngực:

“Bạch Tuấn Thành, anh làm gì vậy?”

Bạch Tuấn Thành vẫn nhìn đối diện với áo hai dây, đơn giản thô bạo, Giai Kỳ nhìn thấy đến run sợ:

“Trong cơ thể tôi có mang theo virus, anh đừng xúc động.”

Bạch Tuấn Thành nhẫn nại dỗ dành Giai Kỳ:

“Ngoan, mở tay ra. Tôi sẽ nói cho cô biết đó là gì.”

Giai Kỳ lắc đầu không buông tay ra.

Ánh mắt anh hiền hòa nhìn cô: “Đó không phải là nhiễm virus, cũng không phải dị ứng. Cô bỏ tay ra, tôi nói cho cô biết.”

Giai Kỳ nửa tin nửa ngờ buông tay ra, lộ ra da thịt mềm mại, rõ ràng xuất hiện bốn vết xanh.