Vương Nhật Triết ủ rũ trở về nhà, cọp mẹ nhìn thầy dáng vẻ này, cho rằng con trai bà ta bị ức hiếp, lúc này nổi trận lôi đình, hỏi cũng không hỏi đã lao xuống lầu, nhìn thấy Bạch Nhi Nguyệt với Giai Kỳ đứng ở nơi râm mát đợi xe.
Mẹ Vương Nhật Triết đi tới, nhân lúc Bạch Nhi Nguyệt không có chuẩn bị, đẩy Bạch Nhi Nguyệt ngã xuống đất, may thay Nhi Nguyệt đang che mặt, mới không khiến mặt bị thương, hơn nữa mùa đông, mặc dày, áo khoác của Bạch Nhi Nguyệt bị trầy xước, không biết bên trong thế nào. Giai Kỳ không dám tưởng tượng nếu Bạch Nhi Nguyệt mặc mỏng, giờ phút này trên cánh tay cô ấy sẽ có hình dạng thế nào. Người phụ nữ đó chính là dùng hết sức lực mà nhào đến mà.
Mẹ Vương Nhật Triết chỉ vào Bạch Nhi Nguyệt, lớn tiếng mắng:
“Cô là hồ ly tinh, là kẻ hại người, cô muốn hại con trai tôi đến khi nào, cô mau đi chết cho tôi. Suốt ngày lét lút với đàn ông khác còn đến gây họa cho con trai tôi, cô là con điếm thối.”
Giai Kỳ hô hấp lên xuống phập phồng. Tôi vừa mới nhịn bà là vì đồ đạc của chúng tôi vẫn còn trong tay, hiện tại tôi mà nhịn thì sẽ là câm à.
Đợi Bạch Quân Đàm đến, thì đã nhìn thấy Bạch Nhi Nguyệt khó khăn đứng dậy từ trên mặt đất, ôm cánh tay, Giai Kỳ tiến lên dùng sức một chiêu khống chế kẻ địch.
Giai Kỳ bẻ tay mẹ Vương Nhật Triết, dùng sức bẻ mãi cho đến khi bà ta không chịu nổi.
Mẹ Vương Nhật Triết gầm gừ, kêu lên khiến không ít người xung quanh thò đầu ra nhìn.
Cô lại một cước đá vào ngực bà ta, cọp mẹ ngã nhào xuống đất.
Mặc dù vậy, Giai Kỳ vẫn chưa thỏa mãn. Lại một cước đạp vào đầu gối của bà ta, lực đạo không nhỏ, mặc dù không đến mức tàn tật, nhưng sẽ một thời gian dài không đi lại bình thường được.
Tiếng kêu thảm thiết của mẹ Vương Nhật Triết khiến Vương Nhật Triết ở tầng cao nhất cũng nghe thấy. Cậu ta sợ hãi đến nỗi không dám đi xuống lầu.
Giai Kỳ nhìn cánh tay Nhi Nguyệt, vốn tưởng rằng mọi thứ đã kết thúc, không ngờ cô lại đi lên tặng thêm một quyền, chào hỏi trên mặt bà ta.
“Đi thôi!” Giai Kỳ đi tới trước mặt Bạch Quân Đàm và Bạch Nhi Nguyệt, phủi phủi tay nói.
Bạch Nhi Nguyệt kinh ngạc không khép miệng lại được, có thể nhịn được vết đau đớn ở cánh tay, sùng bái nữ anh hùng đánh người:
“Chị dâu, chị nhận đồ đệ không? Nhận em làm đồ đệ.”
Quân Đàm đánh giá Giai Kỳ ở trên xe:
“Chị dâu, mấy chiêu vừa nãy chị dùng là đã luyện qua đúng không. Dứt khoát gọn gàng.” Đáng tiếc là chưa thành thục, nhưng nắm giữ tinh túy của chiến đấu.
Giai Kỳ thành công dùng mị lực của bản thân chinh phục được chú út và em chồng, từng ngụm từng tiếng đều là chị dâu, ngay cả tên nhóc hai mươi sáu tuổi Bạch Quân Đàm cũng bội phục đến cực điểm.
Bạch Nhi Nguyệt thì vẫn luôn nghĩ làm thế nào để bái chị dâu làm thầy.
Trong lòng Giai Kỳ rất đắc ý, không khỏi khoe khoang:
“Chị biết rất nhiều, chỉ là hai người không biết mà thôi.”
Bạch Quân Đàm chỉ xem Giai Kỳ đang tự luyến, hai cô gái bọn họ ngồi trên xe cứ mải tán gẫu, con trai như anh ấy xen vào cũng không có ý nghĩa, nên không lên tiếng nữa.
Hiện tại Bạch Nhi Nguyệt rất sùng bái cô:
“Chị dâu, chị dạy em đi.”
“Được, dù sao hai chúng ta cũng được nghỉ hè, mỗi ngày em đều chạy vòng quanh núi với chị đi.” Giai Kỳ nói.
Nhi Nguyệt vừa nghe, chạy bộ sao. Chạy giữa thời tiết nắng như vậy à!
Cô ấy xua tay còn lắc đầu:
“… Chị dâu, em không học nữa.” Thà mời vệ sĩ còn hơn học.
Quả thật Giai Kỳ cũng chỉ là dọa Bạch Nhi Nguyệt, nếu thật sự chạy bộ, thì cô sẽ là người đầu tiên từ chối.
Bạch Tuấn Thành vẫn còn làm việc, Bạch Quân Đàm đã gọi điện thoại cho anh báo cáo tình hình chiến đấu vừa rồi:
“Một mình chị dâu đã xử đẹp cọp mẹ đó. Anh cả, anh có thời gian hãy đấu thử với chị dâu đi.”
Bạch Tuấn Thành giận dữ: “Dù lợi hại thế nào thì cũng là con gái, em hãy bảo vệ tốt hai người họ.”
“Vâng, em biết. Nhưng chị dâu tuyệt đối đã luyện qua.
Bạch Tuấn Thành cúp điện thoại, sau đó gọi điện thoại cho Dạ Nam:
“Lão Nam, giúp tôi điều tra một người.”
***
Về đến nhà, Giai Kỳ tắm rửa thay quần áo sạch sẽ, chạy đi tìm Nhi Nguyệt chơi, dù sao hai cô gái cũng trạc tuổi nhau, rất có đề tài đủ loại chuyện, Bạch Nhi Nguyệt rất áy náy với Giai Kỳ, nhưng Giai Kỳ lại không đề ở trong lòng.
Hai người họ khoanh chân ngồi trên chiếc giường màu phấn nộn, đều mặc bộ đồ màu trắng, giống như chị em sinh đôi, mái tóc óng ánh phủ lẫy.
“Hây, Nhi Nguyệt, em nói cho chị biết sao lúc ấy em lại mờ mắt vậy?” Đề tài giữa mấy cô gái đều là bắt đầu từ tò mò.
“Chị dâu, nói ra cũng rất máu chó, lúc ấy đang đi dạo phố ở trung tâm thương mại, bên kia đường có một chú chó nhỏ đáng thương, người khác đi ngang qua đều cảm thấy vừa bẩn vừa phiền, lúc ấy em thấy cậu ta ngồi xổm xuống băng bó cho chú chó đó, cũng không ngại ôm chó con đang bẩn, lúc ấy vừa hay em đi ngang qua, tính đi xem chó con thế nào, lúc hỏi cậu ta, kết quả cậu ta nhìn thấy em, lời nói đều trở nên không thuận, mặt nghẹn đỏ bừng.
Nên em không thể hỏi gì được, nên đã gửi chú chó nhỏ đến tình nguyện viên với cậu ta, thỉnh thoảng nhớ đến, em sẽ đi thăm, kết quả là cậu ta cũng đi, qua nhiều lần, cậu ta lắp bắp thổ lộ với em.”
Bạch Nhi Nguyệt nhớ lại chuyện của cô ấy, quả thật cũng không có gì, hai người họ ngẫu nhiên quen biết, cô ấy bị sự hiền lành của Vương Nhật Triết hấp dẫn mới làm bạn, lầm tưởng là tình yêu. Cô ấy vừa về nước cũng không có bạn bè gì nên vì người bạn duy nhất này mà đến trường cấp ba Thập Tam.
“Cậu ta thổ lộ, em đồng ý rồi sao?” Giai Kỳ chất vấn.
“Không, em không đồng ý, cũng, không từ chối. Sau đó, em chuyển đến trường của cậu ta, mới đến rất khó thích ứng, chị dâu, chị biết không? Em với cậu ta đi ăn, cậu ta sẽ cố ý giữ khoảng cách với em, nói rằng nam nữ không thể ngồi ăn cùng nhau. Còn nữa, cơm rất khó ăn. Hơn nữa trường đó còn ra lệnh cấm yêu đương, yêu đương thì sẽ bị đuổi học! Thương Kiều thì tình nhân đầy trường đó.”
Giai Kỳ hỏi: “Nhi Nguyệt, đây là lần đầu tiên em nhận được lời tỏ tình sao?”
“Vâng.”
“Vậy thì không trách được, người đầu tiên tỏ tình với em đương nhiên ấn tượng sẽ rất sâu sắc, không thể xem là thích, chỉ là em thẹn thùng, xúc động, muốn biết cảm giác yêu đương. Sau này em thất vọng với cậu ta, cũng là thất vọng với bản thân mới chạy ra ngoài.”
Giai Kỳ phân tích từng chút một để Bạch Nhi Nguyệt nhận rõ bản thân:
“Quả thật lúc em chạy ra ngoài, em đã biết em không thích cậu ta. Cũng chướng mắt cậu ta.”
Bạch Nhi Nguyệt nghĩ kỹ lại: “Chị dâu, chị nói rất đúng. Nhưng sao chị biết em không thích cậu ta?”
Giai Kỳ chỉ tay vào cửa phòng: “Em thường bị hai nhan sắc của hai anh trai em đầu độc, ánh mắt ngược thấy nam sinh bình thường em còn để ý đến được sao?”
“Cũng đúng.” Giai Kỳ nói hợp lý, Nhi Nguyệt gật đầu đồng ý, lại bội phục cô thêm mấy phần. Sao cô ấy lại không thông minh như chị dâu chứ?"
“Nói lại, chị dâu, mối tình đầu của chị là gi Một cô gái xinh đẹp như vậy, từ nhỏ nhất định sẽ có rất nhiều người thích."
“Anh trai em.”
“Hả? Chị chưa từng yêu đương sao, không đúng.” Bạch Nhi Nguyệt không thể tin, một cô gái tự tin xinh đẹp như Giai Kỳ chắc chắn sẽ có không ít người theo đuổi. Sao mối tình đâu lại là anh trai cô ấy chứ.
Giai Kỳ tự hào nhất chính là điểm này:
“Sao không đúng? Mối tình đầu của chị là anh trai em. Trước anh trai em, chị chưa bao giờ thích bất cứ ai, cũng chưa quen ai.”
“Không ai theo đuổi chị sao? Tỏ tình gửi thư tình hay gì đó?”
“Có chứ, rất nhiều, người đàn ông theo đuổi chị lâu nhất chị đã nói cho anh ta là chị đã kết hôn, anh ta còn nói cái gì, kết hôn có thể ly hôn, anh ta sẽ đợi chị!” Giai Kỳ rất đau đầu với tình yêu của những người theo đuổi.
“Chị dâu, anh ta là ai?” Nhi Nguyệt tò mò tình địch số một của anh trai cô ấy là thần thánh phương nào, khi cần thiết phải tiêm phòng cho Bạch Tuấn Thành trước.