Bạch Tuấn Thành nhìn Giai Kỳ, anh mở miệng hỏi:
- “Cô cảm giác ăn cơm ở nhà tôi có thấy ấm ức không?”
-“Không. Tại sao anh lại hỏi như vậy?"
Giai Kỳ tò mò. Công thức nấu ăn của nhà họ Bạch xa xa hơn nhà mình nhiều, Giai Kỳ không cảm thấy ấm ức, mỹ thực ở trong mắt, đũa trong tay, như ta có thiên hạ.
Bạch Tuấn Thành không tin tưởng cho lắm, bởi vì Giai Kỳ dùng bữa ở nhà cô rất tùy ý, không có bất kỳ yêu cầu quy củ nào, những lễ nghi dùng cơm ở nhà họ Bạch đều khắc trong xương cốt, Bạch Tuấn Thành lo lắng Giai Kỳ chịu ấm ức:
-“Ở nhà cô, miệng không ngừng ở trên bàn ăn, bất kể ăn cơm hay nói chuyện, miệng luôn động đậy. Bàn ăn nhà họ Bạch lại luôn yên tĩnh, cô có quen không?”
“Quen chứ.” Một lát sau, Giai Kỳ tiến lại gần hỏi:
-“Bạch Tuấn Thành, có phải anh thích tôi không? Nhất cử nhất động của tôi trên bàn cơm anh đều lén để ý? Anh thích tôi sao?”
Mặc dù tâm anh đen, nhưng nếu anh thích tôi, tôi sẽ xem xét anh. Nhưng hình như từ lúc kết hôn đến nay, ngoại trừ lần gây sự kính trà đó, sau này Bạch Tuấn Thành cũng không tồi, rất ga lăng, còn rất ấm áp.
Bạch Tuấn Thành bị cô trêu chọc, cười nhạo Giai Kỳ:
-“Ha, trông chẳng ra làm sao, vậy mà mơ đẹp thật.”
Dù sao Giai Kỳ cũng không xem là thật, tự mình nói:
- “Không thích thì thôi, nhà tôi chỉ có một đứa con là tôi, ba luôn mang theo khuôn mặt nghiêm túc, mẹ dịu dàng nhưng không hoạt bát, nếu tôi im lặng, chẳng phải cả nhà tôi sống không được vui vẻ sao?"
-"Mỗi ngày đều trầm tĩnh như cá chết, còn là một gia đình, cho nên tôi phải đảm nhiệm vai trò trong bầu không khí sôi động, dù sao dù tôi ằm ĩ như thế nào, ba mẹ tôi đều quen với tôi, thuận theo tôi. Theo thời gian tôi đã quen, tôi còn cảm thấy bản thân mình rất bản lĩnh.”
Bạch Tuấn Thành không nghĩ tới là vì nguyên nhân này, anh lại nhìn Giai Kỳ với cặp mắt khác xưa:
-“Vậy năng lực thích ứng của cô mạnh đó.” Là một cao thủ trời sinh linh hoạt, cũng là Nhạc Thiên phái trời sinh.
Nhà họ Bạch anh cần một tồn tại như Giai Kỳ. Lúc trước nhà họ Bạch không phải là một gia đình, sau khi về nước đã có thay đổi rất nhỏ, không phải Bạch Tuấn Thành không cảm nhận được.
Chỉ là sợ nói ra, nhà không còn là nhà nữa.
-“Tôi không chỉ có khả năng thích ứng mạnh, tôi còn rất lợi hại về mọi mặt, tôi lái xe lợi hại hơn anh nhiều, anh xem anh lái chậm rì kìa"
Đúng là Giai Kỳ chê bai Bạch Tuấn Thành nhưng anh cũng không đáp lại, chỉ nghe cô chê bai.
Nghe ra thì Giai Kỳ nói đều là đạo lý, nếu vậy, Bạch Tuấn Thành cũng chỉ có thể xem như con nít đang nói bậy, không cần xem là thật.
Giai Kỳ nói xong lại cảm thấy mệt, là do bản thân nói nhiều quá rồi, vừa nằm xuống lập tức ngủ thiếp đi, Bạch Tuấn Thành dừng xe lại bên đường, động tác nhẹ nhàng chậm rãi hạ ghế của cô xuống, để cô ngủ cho thoải mái.
Làm xong những điều này, ngón trỏ của Bạch Tuấn Thành đặt lên miệng, ánh mắt chọt lóe, tại sao vừa nãy mình lại làm như vậy? Là vì lần trước cảm thấy có lỗi sao?
Giai Kỳ tỉnh lại giữa chừng, cô vừa mở mắt đã bắt đầu lèm bèm về chuyện công việc:
- “Rốt cuộc nên đi đâu. Phiền phức quá đi.”
Giai Kỳ từ con đường nhỏ đi về đến phòng ngủ:
-“Ý tưởng, kế hoạch, năng lực, dũng cảm, điêu tra, kiên trì.”
Cô tự nói tự trả lời: “Ý tưởng của mình là kiếm tiền, ít nhất là sáu mươi triệu tệ, kế hoạch làm việc, năng lực thì không cần nghỉ ngờ nữa, dũng cảm, ừm, nhà mình có gen này nên mình không cần lo lắng, điêu tra, cũng không điều tra gì cả, kiên trì! Phải kiên trì.” Phiền chết đi được, hây.
"Nhưng mình chưa có ý tưởng.” Giai Kỳ cảm thấy bản thân ngoại trừ chưa có ý tưởng, thì gì cũng đầy đủ hết.
Buổi tối, Bạch Tuấn Thành về đến nhà, Giai Kỳ vẫn chau mày, đắn đo, thấy vậy Bạch Tuấn Thành hơi lo lắng hỏi:
-“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Nói thật nghe xem.” Về nhà một chuyến sao cứ chau mày hoài vậy?
Lễ nào tập đoàn Mạc Thị xảy ra chuyện gì sao?
Vân Thư vẫn đang đắn đo: “Rốt cuộc phải làm sao.” Có nên nói cho Bạch Tuấn Thành không, anh tinh thông chắc chắn có thể giúp bản thân nghĩ cách, ba mẹ thì không thể hỏi được, nếu không bọn họ sẽ hỏi là có chuyện gì.
Giai Kỳ biết tính cách của mình, nếu ép hỏi thì sẽ thành thật nói ra, nên hỏi Bạch Tuấn Thành sẽ đáng tin hơn chút.
-“Không có gì.”
Giai Kỳ vẫn không đồng ý nói ra. Hỏi Bạch Tuấn Thành vậy chẳng phải là dựa vào nhà họ Bạch giúp đỡ sao? NO, không hỏi.
Bạch Tuấn Thành hít sâu một hơi:
-“Đợi đến lúc đó cô muốn nói thì hãy nói tôi nghe.”
Giai Kỳ gật đầu.