Bạch Tuấn Thành không muốn nghe lời như vậy nữa, nên đợi cô ta tỉnh lại ở sô pha phòng khách .
-"Tuấn Thành, sao anh lại đến đây?” Lưu Hàn Lam tỉnh ngủ nhìn thấy người ngồi trên sô pha, tay chân luồng cuồng, cô ta thấy cả người mình hôi thối vì mùi rượu, quần áo nhăn nhúm không còn hình tượng nữ thần quốc dân. Không được, Tạ Mẫn Hành sẽ chê cô ta.
Lưu Hàn Lam nắm lấy tóc mình:
-“Tuấn Thành, anh đợi em một lát, em đi rửa mặt, rất nhanh thôi."
-“Không cần đâu, nói xong anh sẽ đi". Thậm chí Bạch Tuấn Thành còn không xoay người nhìn Lưu Hàn Lam ở phía sau.
Lưu Hàn Lam lắc đầu:
-“Em không nghe, Lưu Hàn Lam, xin anh đừng nói.”
Bạch Tuấn Thành không để ý Lưu Hàn Lam từ chối, tự nói:
-“Ngày cưới, em đã nhận được tin nhắn rồi sao.”
Lưu Hàn Lam điên cuồng lắc đầu:
- “Em tưởng anh đang đùa em, em mới thử vai. Tuấn Thành, là em sai rồi, chúng ta làm lại lần nữa được không, cho em một cơ hội, em không cần công việc nữa.” Lưu Hàn Lam yếu đuối quỳ trên mặt đất, nhìn phía sau Bạch Tuấn Thành, khóc lóc cầu khẩn:
-“Em sai rồi, em thực sự sai rồi.
Bạch Tuấn Thành đứng dậy từ trên sô pha, xoay người từng bước đi về phía Lưu Hàn Lam, anh cao lớn đứng trước mặt Lưu Hàn Lam, dừng lại hỏi:
“Anh từng đùa giỡn sao? Em có thể không cần công việc sao?”
Lưu Hàn Lam bị hỏi đến ngây ra, công việc và Lưu Hàn Lam đối với cô ta đều rất quan trọng. Cô ta không đồng ý cả đời đều dựa vào đàn ông, ước mơ của cô ta là cố gắng kiên trì mười mấy năm, đổi lấy Bạch Tuấn Thành khiến Lưu Hàn Lam do dự. Bạch Tuấn Thành biết đáp án, anh vốn không thất vọng nhiều, đều nằm trong dự liệu, nên lập tức xoay người đi về phía cửa.
Lưu Hàn Lam khó khăn bò dậy từ trên mặt đất, ôm lấy thắt lưng anh từ phía sau, dán mặt vào lưng khóc lóc đau khổ:
-“Xin anh đó, đừng đi. Em sẽ không cho anh trở về đâu.”
Bạch Tuấn Thành nghe vậy hít thở sâu, trong đầu anh hiện lên đoạn phim cuộc sống của ba mẹ anh, anh phiền lòng nhắm chặt hai mắt. Lần này trong đầu không còn hình ảnh gia đình mình nữa, mà khuôn mặt Giai Kỳ ngày càng rõ ràng, dáng vẻ ấm ức của Giai Kỳ, Bạch Tuấn Thành bị dọa cho giật mình mở to hai mắt: “Sao mình lại nhớ đến cô ấy chứ?”
Tay ở thắt lưng vẫn còn đang dùng sức, Bạch Tuấn Thành hất cánh tay của Lưu Hàn Lam ra, nhẹ nhàng kéo lấy tay cô:
-“Anh đã kết hôn rồi.”
-“Nhưng anh không yêu cô ta.” Lưu Hàn Lam nói
Bạch Tuấn Thành nói ra lời tàn nhẫn:
-“Bây giờ không yêu, không có nghĩa là sau này không yêu.”
Lưu Hàn Lam khóc đến thảm thiết lắc đầu:
- “Đừng, anh đừng yêu cô ta.”
“Em biết anh hận nhất là người nào mà, Hàn Lam, chúng ta kết thúc đi.”
Bạch Tuấn Thành nói ra dường như khiến Lưu Hàn Lam sụp đổ. Anh nhìn thấy cô ta tổn thương, nhưng lại chẳng có phản ứng gì. Thân là người cũ, rất tàn nhẫn với anh và Lưu Hàn Lam. Ngoại tình là chuyện anh cảm thấy ghê tởm và ghét nhất.
Bạch Tuấn Thành hoàn toàn rời đi, lúc này Lưu Hàn Lam biết giữa cô ta và anh đã hoàn toàn chấm dứt. Giữa bọn họ cứ như hai đường thẳng cắt nhau trong toán học, cả một đời chỉ giao nhau một lần, sau đó sẽ càng ngày càng xa, không gặp lại nữa.
Một mình Bạch Tuấn Thành lái xe đến bên bờ hồ, châm một điếu thuốc, không hút mà lại để nó cháy mãi như Vậy.
Lúc Bạch Tuấn Thành về đến nhà thì mọi người đều đang dùng bữa, chỉ thiếu mỗi Giai Kỳ, lúc này anh mới nhớ đến chuyện bản thân đã bỏ lại cô ở bên đường:
-“Mẹ, Giai Kỳ đâu?”
Bạch Nhi Nguyệt không muốn nhắc đến cô trên bàn ăn, dù sao cô ta cũng vừa chậm chọc Giai Kỳ:
-“Anh, anh mau ngồi xuống ăn cơm đi, chị ta không ăn, em có đi gọi rồi."
Bạch Tuấn Thành lo lắng, anh nhớ rõ lúc đó trán Giai Kỳ đập mạnh lên xe, hình như rất nghiêm trọng, không biết đã đi khám hay chưa, Bạch Tuấn Thành cũng không dùng cơm, mà sải bước đi vào phòng ngủ của hai người họ.
Giai Kỳ mơ màng nằm sấp trên giường, bóng dáng trước mắt càng thêm nghiêm trọng, cho đến khi một mảng, đen kịt, không nhìn thấy gì nữa, mí mắt nặng nề, Giai Kỳ mới ý thức được mình không bình thường, giờ phút này ý thức được lại muộn rồi, cô dần dần mất đi tri giác, bên tai không có âm thanh, thế giới tối tăm, cô hoàn toàn rơi vào hôn mê.
Bạch Tuấn Thành trở lại phòng nhìn thấy người nằm sấp trên giường, chỉ cảm thấy là cô đang buồn ngủ, nhẹ chân đi qua, nhìn thấy dáng vẻ Giai Kỳ đang ngủ, nhẹ nhàng yên tĩnh giống như một bảo bối hiểu chuyện, không biết thế sự, đơn thuần tốt đẹp.
Bạch Tuấn Thành ngồi ở bên giường xốc góc chăn cho cô, trước đó đã nói phải sống chung hòa bình.
Giai Kỳ luôn hôn mê, đến tối, người giúp việc bày xong bát đĩa, nói đi gọi Giai Kỳ xuống lầu ăn cơm, kết quả không ai đáp lại, tự chủ trương xuống lầu:
- “Thiếu phu nhân nói không ăn, không đói.”
Lúc này mặt Bạch phu nhân đen kịt:
-“Dặn dò phòng bếp đừng cho nó ăn đêm.” Làm cha mẹ, giờ phút này Bạch phu nhân cũng chỉ muốn chữa bệnh xấu không chịu ăn cơm của Giai Kỳ mà thôi, lớn như thế nào rồi, mà ngay cả ăn cơm cũng không đúng giờ.