Bách Quỷ Tịch

Chương 7: Cao Tốc Kinh Hoàng (1)




‘Đêm thật đẹp dù rằng có nguy hiểm, vẫn luôn có người giương mắt nhìn đêm. Tình yêu thật đẹp dù rằng có nguy hiểm, nguyện lấy mọi thứ đổi cho nước mắt ngàn năm. Nỗi đau thật đẹp dù rằng có phải chịu đựng, cũng muốn nếm thử mùi vị thịt nát xương tan. Nàng thật đẹp dù rằng không nói gì, ta đều muốn dùng gạch xây tường đoạn tuyệt với thế giới. Vương phi của ta, ta chỉ muốn vẻ đẹp của nàng….’

Một chiếc xe việt dã chạy với tốc độ cao phát ra tiếng nhạc chói tai, trong bốn người trẻ chỉ có người đang lái xe là vẫn còn chút tỉnh táo, những người khác đều đã quá mức hưng phấn rồi.

Cầm lái – Nguyên Dã, sinh viên khoa luật đại học T.


Ghế trước – Thạch Lỗi (biệt hiệu Thạch Đầu), sinh viên khoa luật đại học T, là bạn học với Nguyên Dã.

Phía sau bên trái – Đại Bằng, sinh viên khoa nhạc đại học T.

Phía sau bên phải – Khương Siêu, sinh viên khoa y đại học T.

Bốn người này là bạn cùng phòng trong ký túc xá, bọn họ nhân dịp nghỉ lễ lái xe tới Vân Nam du lịch. Đoạn đường lái xe này đi qua Côn Minh, Đại Lý, Lệ Giang, trạm tiếp theo là hồ Lô Cô mỹ lệ. Mấy ngày lộ trình sau đó, bốn người đã không còn sự hưng phấn lúc mới xuất phát của ngày đầu lúc. Trong mấy người chỉ có Nguyên Dã và Thạch Lỗi là có bằng lái, vì vậy cả đường đi hai người đều là cậu mệt thì tôi lái, tôi mệt thì cậu lái.

Hôm nay bọn họ vốn muốn đi xuống một giao lộ để ra khỏi đường cao tốc, tìm một khách sạn nghỉ ngơi một đêm cho khỏe. Nhưng mà bốn người vừa nghe nhạc vừa nói chuyện… sung quá độ! Liền bỏ lỡ mất chỗ giao lộ. Thế là bọn họ tiếp tục lái về phía trước, muốn tìm thêm một nút giao để quay đầu.

“Đều tại mày, nếu không phải mày chém gió gái đẹp khỉ gió gì của mày, tụi mình có thể bỏ lỡ giao lộ vừa rồi sao?” Khương Siêu oán trách Đại Bằng.


Đại Bằng không phục nói: “Tao nhổ vào! Vừa rồi là đứa nào nghe xong mà nước miếng còn chảy dài hai thước hả?”

“Được rồi! Lỡ cũng lỡ rồi, chúng ta đi về phía trước quay đầu không phải được rồi sao?” Thạch Đầu xen vào nói.

Nguyên Dã lái xe vẫn không nói câu nào, vừa rồi là cậu bỏ lỡ mất giao lộ, đúng là cậu cũng buồn bực, bản thân lúc nào cũng cẩn thận ngó chừng không thể nào không nhìn thấy giao lộ đó chứ? Cậu liếc nhìn thời gian trên xe, 12:35 khuya. Nếu không tìm thấy giao lộ kế tiếp, cậu cũng sắp không chịu nổi rồi. Đã liên túc lái xe hơn 6, 7 tiếng đồng hồ rồi. Bây giờ bên ngoài bắt đầu có sương mù, tầm nhìn càng ngày càng xấu đi.

“Chết tiệt! Thời tiết quỷ quái gì đây!” Đại Bằng than thở một câu.

Khương Siêu mở điện thoại ra, muốn xem dự báo thời tiết, kết quả không có tín hiệu. “Tín hiệu ở chỗ này sao lại kém như vậy chứ!”

“Là điện thoại của mày dỏm thì có!” Đại Bằng ở bên cạnh chọc Khương Siêu, vừa mở chiếc iphone của mình ra xem, kết quả cũng y chang. “Mẹ nó, đúng là không có tín hiệu!”


Nguyên Dã giơ tay tắt nhạc đi, rồi mới nói với mọi người: “Mọi người phấn chấn lên chút, bây giờ thời tiết không tốt, tầm nhìn trước mắt không tốt, giúp tao lưu ý giao lộ. Tụi mình nhanh chóng tìm chỗ ngủ một giấc!”

Sương càng lúc càng lớn, dày đặc đến tan không kịp. Thạch Đầu hạ kính xe bên cạnh muốn duỗi tay ra ngoài thử cảm giác một chút, nhưng mà cửa kính vừa mới hạ xuống liền có hơi nước ẩm thấp xen lẫn mùi tanh nháy mắt xộc vào trong xe.

“Mau đóng lại, mùi gì vậy trời?” Đại Bằng ở phía sau kêu lên.

Khương Siêu trầm tĩnh nói: “Hình như là mùi của phòng giải phẫu!”

“Thôi đi! Mày coi phòng giải phẫu là nhà rồi hả? Đi đâu cũng ngửi thấy cái mùi kia!” Đại Bằng khó chịu nói.

Khương Siêu không nói gì, chỉ yên lặng nhìn bên ngoài, mặc dù bên ngoài cái gì cũng không thấy rõ… Đột nhiên, một bóng áo trắng hiện lên ở phía trước xe. Nguyên Dã cảm thấy xe rung lên, cậu lập tức tấp xe vào một bên, xuống xe kiểm tra.

“Sao thế?” Thạch Đầu hỏi cậu.

“Hình như là cán lên cái gì rồi?” Nguyên Dã khẩn trương trả lời.

“Hả! Không phải chứ!” Đại Bằng cũng theo Nguyên Dã xuống xe kiểm tra.

Nguyên Dã ở phía trước xe tới lui một vòng, không phát hiện ra cái gì. Cậu nhìn Đại Bằng nhiệt tình xuống phía sau xe xem, liền hỏi cậu ta: “Sao? Có gì không?”

“Không có gì! Buổi tối có khả năng là con mèo đi!” Đại Bằng cũng không chắc chắn nói. Nhưng mà cậu lại cảm thấy có chút bất an, vì vậy cố gắng muốn nhìn kỹ lại. Nhưng mà sương quá dày, thật sự không nhìn thấy rõ cái gì. Cuối cùng hai người chỉ đành lên xe tiếp tục đi về phía trước.

“Không sao chứ?” Vừa quay lại xe Thạch Đầu đã hỏi Nguyên Dã.

“Chắc là không có gì, có thể là con vật nhỏ gì đó, xe cũng không bị gì.” Câu trả lời của Nguyên Dã lộ ra chút lo lắng.

Khương Siêu là người có lá gan nhỏ nhất trong bốn người, cậu có phần bất an nói: “An toàn vẫn hơn, chúng ta vẫn nên lái chậm một chút đi!”


Nguyên Dã lại tự tin nói: “Không sao, tao tự biết tính toán.”

Một nhóm bốn người lại lái về phía trước hơn một tiếng đồng hồ, nhưng mãi vẫn không thấy giao lộ xuống đường cao tốc, thậm chí cả trạm xăng cũng không thấy.

“Sao lại như vậy? Con đường này sao lại dài thế chứ?” Đại Bằng bắt đầu oán giận.

Thạch Đầu cũng cảm thấy có gì đó không đúng, liền nói với Nguyên Dã: “Hay là chúng ta ngừng xe nghỉ ngơi một lát đi!”

“Tao không sao, đi về trước một xíu nữa có thể sẽ ngay lập tức thấy được giao lộ thì sao?” Nguyên Dã không cam tâm tiếp tục lái.

Lái mãi lái mãi cậu cảm thấy sương mù có phần tản đi, trong lòng cảm thấy có chút vui vẻ. Nhưng đúng lúc này cậu nhìn thấy phía trước có một bóng người đang đứng bên đường vẫy vẫy, đêm hôm thế này, ai còn ở đây hỏi đi nhờ xe chứ?

“Phía trước có người!” Cậu nói với ba người kia.

“Chỗ nào a? Sao tao không thấy.” Đại Bằng duỗi cổ hồi lâu cũng nhìn không thấy.

“Đúng á, tao cũng không thấy.” Thạch Đầu cũng không nhìn thấy bóng người.

Nguyên Dã nhìn kỹ lại, đúng là không có bóng người. Chẳng lẽ mình bị hoa mắt rồi hả? Đột nhiên Khương Siêu lại hô to một tiếng: “Dừng xe!”

Nguyên Dã phanh gấp một cái tức giận nói: “Mày điên à!”

“Không, không có, thật sự có người! Trên đất á!” Khương Siêu đẩy đẩy cái kính 4 độ của cậu, nói.

Bốn người cùng nhau xuống xe xem một cái, quả nhiên có một người nằm ven đường. Đi tới phát hiện là một cô gái, mặc một chiếc đầm liền màu trắng, trên cổ đeo một miếng ngọc hình dáng cực kỳ đặc biệt. Khương Siêu lập tức ngồi xổm xuống kiểm tra giúp cô ta, phát hiện chỉ là ngất đi thôi.

Cậu lập tức nói Đại Bằng quay về xe lấy bình nước tới. Đại Bằng hiếm khi chịu để cho Khương Siêu chỉ huy, trong lòng có chút không vừa ý. Nhưng mà đang lúc cứu người, cậu cũng không nói gì. Cô gái sau khi được Khương Siêu cấp cứu xong, từ từ tỉnh lại, mở mắt ra mê man nhìn mọi người.

“Cô cảm thấy thế nào rồi? Có chỗ nào không thoải mái không? Sao cô lại ngất xỉu bên đường cao tốc vậy!” Khương Siêu hỏi chuyện cô gái.

“Em cùng mấy người bạn đi lạc, trên người lại không mang điện thoại. Không dễ gì mới đợi được xe của các anh chạy qua, muốn vẫy tay, có thể do thời gian đi bộ đã lâu nên mới có chút mất sức, liền ngất đi.” Cô gái áo trắng giải thích.

“Bây giờ cô cảm thấy thế nào rồi?” Nguyên Dã nghi ngờ hỏi cô.

“Không sao rồi, em cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi, cám ơn các anh. Có thể cho em mượn điện thoại gọi hay không?” Cô gái nói với bốn người.

“Đương nhiên là được, có điều tín hiệu ở đây không được tốt.” Thạch Đầu vừa nói vừa lấy điện thoại ra, “Ôi trời, có tín hiệu rồi. Đây!” Cậu đưa điện thoại đột nhiên có tín hiệu cho cô gái.

Cô gái nhận lấy di động, bấm số: “Lệ Lệ, các cậu ở đâu rồi? Tớ không ở trên xe Phong Tử! Ây da, đừng nhắc nữa, tớ nói với Phong Tử đi vệ sinh xong sẽ lên xe của cậu, nhưng mà tớ từ toilet ra, cậu đã lái đi mất rồi! Túi của tớ còn ở trên xe Phong Tử a! Điện thoại, bóp tiền đều ở trong túi. Ừ… được, vậy… cậu ở đó đợi tớ, tớ đi nhờ xe đến chỗ cậu.”

Cô cúp điện thoại, ngại ngùng nói: “Các anh có thể cho em đi quá giang ra giao lộ không. Bạn của em đang ở khách sạn cách đầu đường đó không xa chờ em.”

“Được chứ, không thành vấn đề. Tụi anh cũng cần phải xuống cao tốc tìm một chỗ nghỉ qua đêm!” Đại Bằng sảng khoái nói.

“Vậy thì đều lên xe đi!” Nguyên Đã để cho tất cả mọi người lên xe, cậu tiếp tục lái về phía trước.

Thạch Đầu lo lắng Nguyên Dã quá mệt nên nói với cậu: “Để tao lái một lúc cho, mày cũng đã lái 7, 8 tiếng rồi!”

“Không sao, chắc không xa nữa là tới giao lộ rồi.” Nguyên Dã từ chối Thạch Đầu.

Cô gái lên xe xong vẫn không nói chuyện gì, cô nghe thấy đoạn đối thoại của hai người xong liền chắc nịch nói: “Phía trước chính là giao lộ rồi.”

Quả nhiên, phía trước xuất hiện giao lộ mà tất cả mọi người mong chờ. Ra khỏi giao lộ sẽ là trạm thu phí, lúc xe đang lái đến trạm thu phí thì lại phát hiện trạm thu phí không có người! Có điều không tệ đó là thanh chắn đường đang dựng đứng lên!

“Thật là kỳ quái! Sao trạm thu phí này lại không có người a? Trúng giải rồi à, tiết kiệm tiền rồi!” Thạch Đầu vui vẻ nói.

Vẫn chưa đợi phản ứng của những người khác đã nghe cô gái áo trắng nói: “Bạn em nói lái về phía trước sẽ có khách sạn!”

Nguyên Dã nhấn chân ga liền lái đi! Nhưng mà qua trạm thu phí rồi đường lại càng lúc càng khó đi, không giống đường quốc lộ cũng không giống đường tỉnh, nói chung là càng đi càng hẹp!

Lúc này Đại Bằng thích tán gái muốn bắt chuyện với cô gái áo trắng: “Mà này, em tên gì? Gặp mặt là có duyên rồi, anh tự giới thiệu trước, anh là Đại Bằng, cậu ấy là Khương Siêu, lái xe phía trước là Nguyên Dã, bên cạnh cậu ta là Thạch Lỗi! Tụi anh đều là sinh viên đại học T!” Đại Bằng nhiệt tình giới thiệu những người khác trong xe.

Nhưng cô gái chỉ lãnh đạm trả lời: “Các anh có thể gọi em Bạch Lan là được rồi.” Sau đó liền không nói gì với cậu ta nữa.

Nói cũng lạ, Nguyên Dã cảm thấy Bạch Lan này hoàn toàn không có vẻ nhiệt tình như lúc mới gặp. Chẳng lẽ là bởi vì sắp gặp được bạn của cô ấy? Vì vậy mới không muốn làm bạn bè với bốn người lạ này? Vậy thì cũng hơi thực dụng quá rồi chứ! Nguyên Dã thầm nghĩ.

Đường càng ngày càng xóc nảy, Thạch Đầu cũng bắt đầu thấy bất an, cậu hỏi cô gái: “Bạch Lan, bạn em nói qua khỏi trạm thu phí còn phải đi bao lâu mới thấy khách sạn vậy? Có thể chúng ta đi nhầm hướng rồi không?”

“Không đâu, con đường này em đi qua vô số lần rồi, sắp đến rồi!” Giọng nói Bạch Lan vẫn lãnh đạm như cũ.

“Vô số lần rồi hả?” Nguyên Dã thầm suy xét lời nói của cô gái xa lạ này.

“Khách sạn tên gì vậy?” Đại Bằng hỏi Bạch Lan.

Cô sâu xa trả lời: “Khách sạn Biên Thành.”