Bách Quỷ Tịch

Chương 4: Ký Túc Xá (1)




Tiểu Thu ở ký túc xá mới đã được ba ngày, mỗi đêm cứ qua 12 giờ sẽ xuất hiện tiếng động kỳ quái. Bởi vì là học sinh mới chuyển đến, cô được nhà trường tạm thời phân vào ở phòng 402 của ký túc xá. Ở trường trung học H, phòng ký túc xá này cực kỳ có tiếng. Chỉ cần là học sinh cũ đều biết về truyền thuyết của nó, việc đó thật sự không ai không biết, không ai không hiểu.

Bởi vì bảy năm trước có một nữ sinh tự sát chết trong phòng ký túc xá này, bạn cùng phòng của cô ấy cũng đều điên điên khùng khùng, chuyển trường liên tục. Sau này không có học sinh nào đồng ý ở trong căn phòng này nữa, nhà trường đành phải chuyển nó thành phòng tạp vụ tạm thời, dùng để đặt một số dụng cụ tập thể dục gì đó

Mấy năm nay nhà trường mở rộng chiêu sinh, rất nhiều phòng ký túc xá trống bắt đầu được sử dụng, nhưng chỉ duy nhất căn phòng này nhà trường vẫn luôn để đó. Vì Tiểu Thu là học sinh chuyển đến sau, thật sự không còn dư thêm phòng nào cho cô ở, đành phải tạm thời bố trí cho cô căn phòng này.

12 giờ khuya, hai ngày trước lúc vừa đến đây, Tiểu Thu liền nghe được ngoài hành lang có người đi tới đi lui. Cô bình thường đúng kiểu nữ sinh nhát gan, bây giờ lại ở một mình, khó tránh có chút sợ hãi! Lại thêm mấy ngày nay ít ít nhiều nhiều cũng nghe các bạn học nhắc đến sự tình trong ký túc xá, liền càng thêm hoảng hốt!


“Cộc cộc… cộc cộc… cộc cộc!” Tiếng gõ cửa dồn dập, Tiểu Thu cả kinh, vội vàng từ trên giường ngồi dậy, sợ sệt đi tới trước cửa, nhỏ tiếng hỏi: “Ai… ai đó?”

“Cộc cộc… cộc cộc… cộc cộc!” Ngoài cửa không ai lên tiếng, chỉ là càng lúc càng gõ mạnh.

Tiểu Thu nào dám mở cửa, cô chầm chậm nằm úp xuống, muốn từ khe cửa nhìn xem bên ngoài là ai. Nhưng mà lúc cô đang từ khe cửa dưới nhìn ra bên ngoài, máu huyết toàn thân cô trong nháy mắt đông cứng lại. Ngoài cửa làm gì có người chứ? Hành lang trống không, nhưng mà đáng sợ là tiếng đập cửa vẫn còn tiếp tục.

Toàn thân Tiểu Thu đều đã cứng đờ, cô chỉ có thể từ từ đi về lại giường, dùng chăn chùm kín đầu, thở cũng không dám thở mạnh. Cứ như vậy không dễ dàng gì kéo đến tận sáng.

Ngày hôm sau Tiểu Thu mang theo đôi mắt gấu trúc đi học, bạn ngồi cùng bàn Tiểu Lệ hỏi cô xảy ra chuyện gì? Tiểu Thu đem chuyện xảy ra tối qua kể cho Tiểu Lệ nghe. Tiểu Lệ sau khi nghe xong mặt cũng sợ đến trắng bệch, nói với Tiểu Thu: “Cậu vẫn nên nói với thầy đổi phòng đi, chẳng sớm thì muộn cũng xảy ra chuyện!”

Tiểu Thu cũng cực kỳ khó xử: “Cậu tưởng tớ không muốn sao! Tớ đã sớm báo cho thầy rồi, nhưng thầy nói hiện tại thực sự không dư được phòng nào cho tớ ở. Bảo tớ ráng thêm một tháng, tới lúc đó ký túc xá sửa xong rồi, tớ có thể chuyển tới ký túc xá mới.”


“Tuy là nói vậy, nhưng trong thời gian này cậu phải làm sao?” Tiểu Lệ lo lắng hỏi.

“Không sao, yên tâm đi, tự tớ sẽ nghĩ cách.” Tiểu Thu không chút sức lực tự nói.

Buổi tối sau khi tan lớp tự học trễ, Tiểu Thu ôm tâm tình thấp thỏm quay trở về ký túc xá, mà lúc cô đi đến trước cửa phòng lại có chút do dự. Cô thật sự rất sợ hãi, thử hỏi có cô nữ sinh nào lại không sợ ma chứ? Đột nhiên, cô phát hiện cửa phòng nửa mở! Không thể nha, cô nhớ rõ ràng lúc đi đã khóa kỹ rồi, hơn nữa, ai lại dám tự mình chạy tới phòng 402 nổi tiếng này chứ?
Tiểu Thu từ từ đẩy cửa ra, chỉ thấy một nữ sinh mặc một bộ đồ màu đỏ đứng đối diện trước giường cô, đưa lưng về phía cô. “Cậu tìm ai vậy?” Tiểu Thu nhút nhát hỏi.

Nữ sinh kia vẫn như cũ đứng ở đó không nhúc nhích. Tiểu Thu có phần mờ mịt, không biết làm thế nào cho phải, đi hay là ở? Hay là đi qua phòng bên cạnh gọi người tới? Cô đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt. Nhưng đúng lúc này, nữ sinh kia lại đột nhiên động đậy, rồi mới từ từ quay đầu lại, trong lòng Tiểu Thu vô cùng sợ hãi. Vừa định co cẳng bỏ chạy, chỉ thấy nữ sinh kia quay đầu lại…

Một gương mặt dễ thương xuất hiện trước mặt Tiểu Thu. Nữ sinh kia nhìn thấy Tiểu Thu thì giật mình, vội vàng tháo tai nghe xuống, mỉm cười nói với Tiểu Thu: “Ngại quá, vừa rồi tớ nghe nhạc, không nghe thấy cậu nói, cậu chắc là Tiểu Thu phải không? Tớ là bạn cùng phòng mới của cậu, tên là Tiểu Tuyết, tớ cũng vừa mới chuyển đến.” Tiểu Thu vừa nghe liền thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cô cũng có bạn cùng phòng rồi!


Tiểu Tuyết là một nữ sinh rất cởi mở, chưa được mấy ngày mà quan hệ của hai người đã rất thân thiết rồi. Tiểu Thu phát hiện có bạn cùng phòng mọi chuyện đều đã khác xưa. Tiếng động phá người buổi tối không còn nghe thấy nữa, mỗi tối hai người đều nói chuyện phiếm rất vui vẻ, sau đó chẳng biết từ lúc nào Tiểu Thu sẽ ngủ thiếp đi cho đến tận trời sáng.

Từ đó cô cùng tiểu Tuyết cùng ra cùng vào, hai người trở thành bạn bè và bạn cùng phòng không giấu giếm gì nhau. Tiểu Thu cảm thấy sở thích của Tiểu Tuyết và của mình cực kỳ giống nhau, thậm chí có thể nói là vô cùng hiểu rõ cô, cứ giống như là bạn bè chơi lâu năm với nhau vậy. Chỉ là sau khi có người bạn này rồi, các bạn học khác đều hình như không muốn nói chuyện với cô nữa, đều muốn trốn cô thật xa, ngay cả Tiểu Lệ trước đây quan hệ rất tốt với cô cũng dần dần xa lánh cô.

Có điều cũng may vẫn còn Tiểu Tuyết, đây là câu nói mà gần đây Tiểu Thu thường nói. Ngày lại qua ngày cứ thế trôi. Đêm nay, Tiểu Thu cảm thấy buồn tiểu nên tỉnh ngủ. Cô rời giường muốn gọi Tiểu Tuyết cùng cô đi nhà vệ sinh, nhưng mà cô gọi một tiếng Tiểu Tuyết mà chẳng thấy ai trả lời. Tiểu Thu nhìn kỹ hóa ra trên giường sớm đã không thấy dấu vết của Tiểu Tuyết.

Không còn cách nào, Tiểu Thu đành phải tự mình lấy can đảm đi nhà vệ sinh. Cô một mình thấp thỏm đi trên hành lang yên tĩnh, giống như có thể nghe thấy tim mình đập luôn vậy. Đột nhiên một bóng người chợt xuất hiện, thân hình có vẻ là tiểu Tuyết. Tiểu Thu vội vàng đuổi theo.

“Tiểu Tuyết! Tiểu Tuyết! Cậu đi đậu á, đợi tớ với!” Tiểu Thu vừa đuổi theo vừa gọi.

Tiểu Tuyết vẫn mặc bộ váy đỏ kia, màu đỏ tươi. Cô đuổi theo Tiểu Tuyết đi tới phòng thí nghiệm của trường, nhìn thấy Tiểu Tuyết một mình đi vào. Cô không rõ Tiểu Tuyết đêm hôm khuya khoắt một mình tới chỗ này làm gì chứ? Lòng hiếu kỳ chiến thắng nỗi sợ hãi, cô không gọi Tiểu Tuyết nữa, chỉ yên lặng đi theo sau muốn nhìn xem cô muốn làm gì.

Tiểu Tuyết một mình ngồi trong phòng học lớn trống trải, không ngừng khoa tay múa chân gì đó, giống như đang cùng ai đó đấu khẩu rất kịch liệt, nhưng mà bên trong rõ ràng không có người khác. Điều này làm cho Tiểu Thu cảm thấy lạnh cả sống lung. Cô cảm thấy có thể là Tiểu Tuyết đang mộng du, cô thường nghe nói người hay mộng du thì không thể đột ngột đánh thức.

Tiểu Tuyết khoa tay múa chân một hồi sau liền đi ra tới phía trước cửa sổ, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tiểu Thu, cười quỷ dị, vươn người nhảy ra ngoài cửa sổ.

“A! Tiểu Tuyết!” Tiểu Thu sợ đến mức hét lên. Cô bước nhanh chạy ra khỏi phòng học, đi tới sân thể dục, lại phát hiện trên mặt đất không có gì cả. Là chính mình hoa mắt ư? Không thể a, cô càng nghĩ càng sợ, đành phải vội vàng trở về ký túc xá.

Tiểu Thu vừa vào cửa phòng liền phát hiện Tiểu Tuyết đang ngồi ở trên giường bình tĩnh nhìn giường mình, không nói một lời. Nhìn cho đến khi Tiểu Thu đi vào xong, mới mỉm cười nói với Tiểu Thu: “Cậu đi đâu vậy, tớ vừa tỉnh dậy đã không thấy cậu đâu, làm tớ lo lắng quá trời, cũng không mở đèn nhỏ.”

“Tớ đi vệ sinh, tớ thấy cậu ngủ rồi nên không đánh thức cậu dậy.” Tiểu Thu trả lời qua loa, đầu óc của cô trống rỗng, chuyện vừa rồi rốt cuộc là thật hay giả, hay vẫn là ảo giác? Cô càng ngày càng không rõ rồi.

Lại nhìn Tiểu Tuyết, cô vẫn như vậy mỉm cười nhìn mình. Chỉ là giờ phút này, nụ cười của cô cũng chói mắt như chiếc váy đỏ của cô vậy.

“Vậy thì ngủ sớm một chút đi, buổi tối tốt nhất đừng có chạy loạn!” Lời Tiểu Tuyết nói vốn xuất phát từ sự quan tâm, nhưng mà nghe thế nào cũng giống như mang ý tứ cảnh cáo vậy.

Tiểu Thu mờ mịt gật đầu, một đêm mất ngủ….

Ngày hôm sau vào giờ tự học sớm, Tiểu Lệ ngồi cùng bàn phát hiện bộ dáng Tiểu Thu cực kỳ tiều tụy, lo lắng hỏi cô: “Tiểu Thu, cậu, dạo này cậu có khỏe không? Có chỗ nào không thoải mái không?”

“Vẫn…vẫn ổn, sao cậu lại hỏi vậy?” Tiểu Thu có phần nghi hoặc hỏi.

“Không có gì, chỉ là… chỉ là gần đây nhìn sắc mặt cậu không tốt lắm. Không có gì.” Tiểu Lệ muốn nói lại thôi.

“Không đúng, cậu khẳng định là có chuyện gì đó, còn nữa tại sao gần đây các cậu đều không quan tâm tớ? Là tớ làm gì sai khiến cậu giận sao?” Tiểu Thu cuối cùng cũng hỏi ra nghi vấn mấy ngày nay.

“Tớ là, không phải mọi người không quan tâm cậu, chỉ là cậu, hành động của cậu gần đây có chút kỳ quái, lại thêm tất cả mọi người đều biết cậu ở phòng 402, vì vậy mọi người mới sợ rồi lánh xa cậu.” Tiểu Lệ sợ hãi nói.

“Hành động của tớ quái dị? Quái dị thế nào? Tiểu Lệ cậu nhất định phải nói rõ cho tớ biết.” Gương mặt Tiểu Thu trắng bệch hỏi Tiểu Lệ.

Tiểu Lệ nhìn quanh phát hiện không có ai chú ý đến hai người, mới nhỏ giọng nói về mấy hành động kỳ hoặc của Tiểu Thu gần đây.