Bách Quỷ Tịch

Chương 12: Hàng Xóm (3)




“Ba năm trước tôi ở lầu trên của anh, vốn dĩ mọi thứ đều rất tốt, quản lý của tiểu khu cũng rất ổn, mãi đến khi chuyện kia xảy ra… Lầu dưới của tôi có một cô gái độc thân sống, tên là Lý Nhược Thủy. Cô ấy bình thường cũng không thích giao thiệp với hàng xóm, lúc nào cũng đi về một mình, lại thêm cô ấy lái xe xịn, mặc hàng hiệu, việc này khó tránh bị người dị nghị. Nói gì mà được người có tiền bao, là tiểu tam các loại. Nhưng mà nói đi thì phải nói lại, đã có ai thấy đâu chứ? Mối quan hệ hàng xóm đều là đóng cửa nhà ai sống nhà đó, không ai quan tâm ai. Nhưng mà đột nhiên có một khoảng thời gian mọi người không thấy Lý Nhược Thủy nữa, lúc đó tất cả mọi người đều cho rằng cô ấy có thể ra ngoài du lịch rồi, cũng không chú ý.

Nhưng có một ngày, lúc một dì dọn vệ sinh quét dọn hành lang ngửi thấy từng đợt từng đợt mùi thối rửa. Mới đầu bà còn tưởng là mùi chuột chết, nhưng mà tìm mãi vẫn không có. Liên tiếp mấy ngày, mùi hôi thối càng lúc càng nồng, mà mùi phát rõ nhất là từ nhà Lý Nhược Thủy. Dì vệ sinh không bình tĩnh nữa, bà báo ban quản lý nhà trước, sau đó ban quản lý báo cảnh sát. Cảnh sát tới xong, xác định trong nhà không có ai trả lời mới cạy mở cửa ra. Cửa vừa mở một trận hôi thôi tanh tưởi xông ra, tất cả mọi người đều muốn nôn ra ngoài. Cảnh sát lần theo mùi hôi đến được phòng ngủ chính, phát hiện là Lý Nhược Thủy. Cô cứ như vậy yên tĩnh nằm trên giường, trên người mặc một bộ đồ ngủ màu hồng phấn, chỉ là chiếc váy này sớm đã bị vết máu khô nhuộm thành đen rồi. Người đã thối rữa, cũng không biết là chết mấy ngày rồi!

Cảnh sát lập án xong lại rất lâu vẫn chưa phá được án, chủ yếu bởi vì trong nhà không có bất kỳ dấu vết nào của hung thủ. Chuyện này qua đi, hàng xóm trên dưới lầu bàn luận một thời gian cũng nhạt dần. Nhưng ai ngờ vào một đêm của một tháng sau, tôi ở trong nhà ngủ, mơ mơ hồ hồ nghe thấy một người con gái khóc âm ỉ. Mới ban đầu nghĩ là hai vợ chồng nhà nào đó cãi nhau, nhưng mà ngày nào cứ qua 12 giờ là khóc, vậy có chút không đúng lắm! Có một ngày tôi thực sự chịu không nổi nữa mới đến gõ cửa nhà bên cạnh.

Nhà bên cạnh là một người đàn ông trung niên sống, chúng tôi đều gọi ông là lão Vương. Lúc ông đi ra cũng cả một mặt khó chịu, lúc tôi nói rõ mục đích đến ông cũng rất bực mình. Nói mấy ngày nay đêm nào cũng ngủ không ngon. Cũng không biết là nhà ai, cuối cùng hai người chúng tôi bàn bạc một hồi, liền cùng nhau đi xuống lầu. Có thể suy nghĩ của đàn ông có phần đơn giản, lúc đó chúng tôi cũng không nghĩ tới cái đó. Nhưng lúc tới lầu 14, tiếng khóc cất lên một lúc thì dừng. Hai người chúng tôi cũng hoảng rồi, chuyện xảy ra ở phòng 1402 chúng tôi đều biết, hiện tại khẳng định không ai ở. Chúng tôi gõ cửa phòng 1401, một hồi lâu mới chầm chậm mở ra, bên trong đi ra một người trẻ tuổi đeo mắt kính.

Nhìn thấy chúng tôi đều nhanh muốn khóc rồi, trực tiếp nói hai anh mau vào đi! Hóa ra mấy ngày nay cậu ấy cũng bị suy sụp tinh thần, mà chuyện khủng bố nhất là cậu có thể nghe rõ ràng người khóc không phải ai khác, chính là người hàng xóm chết không lâu – Lý Nhược Thủy! Ba người nói xong tiếng khóc lại bắt đầu, lần này lại khiến ba người đàn ông đều sợ hãi. Đây là tình huống gì chứ? Bọn tôi khẩn trương gọi điện thoại cho bảo vệ, đội trưởng bảo vệ cùng hai người trực ca cùng lên, nhưng lúc bọn họ mở cửa phòng này ra, bên trong lại yên lặng như tờ.

Ba người đồng thời nói đều nghe thấy tiếng khóc. Việc này cũng làm đội trưởng bảo vệ rất lo lắng. Nhưng phòng 1402 quả thực không có cái gì! Ngày hôm sau chuyện này truyền ra trong khu nhà, trở thành đề tài tám chuyện sau bữa ăn của mấy cô dì trong khu. Lúc mới đầu tôi còn nghĩ, tôi là một thanh niên dương khí nhiều, sợ cái gì chứ. Nhưng mà một buổi tối sau đó, tôi ra ngoài đi bỏ rác, tôi nhìn thấy một cô gái mặc áo ngủ màu hồng phấn, bóng dáng chớp lóe nơi cầu thang. Lúc đó tôi còn nghĩ, ai lại đêm hôm có thang máy không đi? Lại đi cầu thang bộ tối tăm rét mướt! Lại còn 15 lầu nữa! Ai rảnh không có gì làm leo cầu thang chơi sao? Nhưng đột nhiên tôi giật mình, liền nhớ tới lúc Lý Nhược Thủy chết cũng mặc váy ngủ màu hồng phấn, ngoài cô ấy ra thì còn ai nữa chứ? Cuối cùng tôi tính lại, haiz, vẫn là sớm chuyển đi mới tốt! Lão Vương ở sát vách tôi, ông ấy còn chuyển đi nhanh hơn so với tôi. Ngày hôm sau đã không thấy ở nữa rồi! Sau khi tôi chuyển đi không bao lâu, liền nghe nói nhóm bạn trẻ ở phòng 1401 xảy ra chuyện. Bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ, cũng may bản thân chuyển đi sớm!”


Nghe Trình Dã nói xong chuyện xảy ra, trong lòng Quách Tiểu Đông cũng hốt hoảng. Mặc dù nói Lý Nhược Thủy không có làm tổn thương gì cậu, nhưng trải qua lâu như vậy rồi, vì sao chỉ có mình cậu có thể thấy Lý Nhược Thủy? Lại thêm Trình Dã khuyên bảo, ngẫm lại vẫn nên chuyển đi thì tốt hơn. Sau khi tạm biệt Trình Dã cậu quay trở về phòng, cùng mấy người bạn liên hệ một phen, muốn nhờ bọn họ giúp mình tìm xem có phòng cho thuê nào thích hợp không.

Trở lại phòng ngủ, cậu lại vô tình hay cố ý chăm chú nhìn cửa sổ đối diện, không có thay đổi, bức rèm vẫn bị kéo lại. Nghĩ thấy Lý Nhược Thủy cũng đáng thương, tuổi còn trẻ mà lại vô cớ chết đi, thật sự làm người ta tiếc hận. Nghĩ đến đây cậu lại nhịn không được ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái….

Trong nháy mắt, cậu ngây dại. Đèn đối diện sáng rồi, bức màn cũng chầm chậm kéo ra… Lý Nhược Thủy cứ như vậy rõ ràng đứng ở trước cửa sổ đối diện, vẫn cứ u oán như vậy nhìn Quách Tiểu Đông. Lại tới nữa. Một màn tối hôm đó lại lặp lại! Nhìn biểu tình thống khổ của Lý Nhược Thủy, Quách Tiểu Đông lại một lần nữa phẫn nộ. Nhưng mà cậu nhớ ra đây chắc chỉ là một giấc mơ, cậu giơ tay lên nhéo mình một phen. Đau quá! Không phải mơ! Cậu đang tỉnh táo!

Cậu bước tới trước cửa sổ muốn nhìn rõ người đàn ông kia là ai, nhưng mà ánh đèn quá mờ! Cái gì cậu cũng nhìn không rõ, đột nhiên ánh sáng lóe lên, hóa ra Lý Nhược Thủy không biết từ chỗ nào lấy ra một con dao nhọn. Cô dùng hết sức lực đâm người đàn ông ở phía sau, nhưng mà sức của cô rõ ràng quá yếu. Con dao bị người đàn ông đoạt lấy, người đàn ông phẫn nộ vô tình hướng con dao đâm vào ngực cô. Một nhát, hai nhát, ba nhát, vô số nhát… Cuối cùng Lý Nhược Thủy vô lực trượt từ trên cửa sổ xuống. Trong bóng đêm, người đàn ông kia kéo thi thể của cô quăng lên trên giường, bình tĩnh nhìn thi thể cô ước chừng tầm 10 phút. Rồi mới rời đi…


Đây không phải mơ! Quách Tiểu Đông cuống quít lấy điện thoại ra muốn chụp hình, nhưng khi cậu rút điện thoại ra ngẩng đầu lên, đối điện lại sớm tối đen một mảng… Cậu ngồi sững sờ trên sàn, miệng thì thào nói: ‘Ngày mai phải chuyển đi! Ngày mai phải chuyển đi!’

Ngày hôm sau Quách Tiểu Đông xin công ty nghỉ phép, ở nhà thu dọn đồ đạc của mình, chuẩn bị chuyển đến nhà bạn ở trước vài ngày. Mặc dù thời gian cậu ở không tính là dài, nhưng đồ đạc phải thu dọn cũng không ít. Cậu trong lúc vội vàng vô tình nhìn thấy trong khe hở ngăn kéo của bàn trà, phát hiện ra một cái thẻ nhớ 32G bị kẹt bên trong. Có lẽ là của đồng nghiệp gặp chuyện không may trước kia chăng? Cậu nghĩ như vậy, nhưng cảm giác chiếc thẻ này giống như là cố tình đặt ở đó vậy! Cậu có phần do dự có nên mở ra xem có nội dung gì hay không, cuối cùng lòng hiếu kỳ đã chiến thắng toàn bộ…

Dùng máy tính mở thẻ ra xem, bên trong thực ra là từng clip từng clip tự quay. Cậu chọn mở ra clip thứ nhất, một hình ảnh quen thuộc xuất hiện trước mắt. Đây là… đây là từ phòng ngủ của mình lén quay phòng ngủ của Lý Nhược Thủy ở đối diện.

Ghê tởm! Tiểu Đông ngẫm lại mình chỉ là lén nhìn, thằng nhóc này vậy mà lén quay phim!

Lý Nhược Thủy trong hình vẫn xinh đẹp ngây ngất lòng người, chỉ là mỹ nữ sớm đã mất đi… Lúc này phía sau cô bước tới một người đàn ông trung niên phong độ, dịu dàng từ phía sau ôm lấy cô. Vẻ mặt cô hạnh phúc mỉm cười.


‘Hắn ta là hung thủ sao? Hay chỉ là người đàn ông kia của cô thôi? Xem ra thời gian này bọn họ vẫn còn yêu nhau.’ Quách Tiểu Đông thầm nghĩ. Nếu người đàn ông này là hung thủ, như vậy nếu như không yêu cũng có thể buông tay chứ? Vì sao lại muốn giết cô?

Clip quay cực kỳ rõ ràng, bộ dạng của người đàn ông Quách Tiểu Đông thu hết vào trong mắt. Cậu cảm giác người đàn ông này có phần quen mắt, chỉ là nhất thời không nhớ nổi gặp qua ở đâu.

Cậu tua nhanh qua, mỗi đêm người đàn ông này xuất hiện rất đúng giờ, mỗi đêm đều sẽ mang đến cho Lý Nhược Thủy một niềm vui nhỏ. Quách Tiểu Đông nhìn chằm chằm người đàn ông này, trong đầu cố gắng lục lọi lại trí nhớ. Đột nhiên, cậu đứng dậy đến trước máy tính, tra một cái tên, phó bí thư thành phố – Đại Xuân Ba. Hóa ra là ông ta…

Khó trách nhìn quen đến vậy, Quách Tiểu Đông không chỉ một lần nhìn thấy ông trên tin tức. Trên tivi lúc nào cũng một vẻ đạo mạo, nhưng thực tế vẫn vì nữ sắc mà khom lưng. Quách Tiểu Đông xem cẩn thận từng video clip một lần, chỉ tới cái cuối cùng… Thời gian là ngày 10 tháng 5, Đại Xuân Ba không biết vì nguyên nhân gì lại xảy ra cãi vã kịch liệt với Lý Nhược Thủy. Dưới cơn nóng giận ông tát Lý Nhược Thủy một cái rồi đạp cửa bỏ đi. Nhược Thủy một mình nằm úp trên cửa sổ khóc cực kỳ thương tâm, lúc này một đôi tay từ phía sau ôm lấy cô. Không đúng, đây không phải Đại Xuân Ba! Đây rõ ràng là một người đàn ông trẻ tuổi một chút, động tác của anh ta có chút vụng về.

Lý Nhược Thủy dường như cũng nhận ra sự khác thường, cô quay đầu nhìn thoáng qua xong mới bắt đầu giãy dụa kịch liệt! Một màn đáng sợ kia lại một lần nữa tái hiện… nhưng lần này khác với lần trước đó là: Bây giờ Quách Tiểu Đông đã nhìn rõ mặt hung thủ… là anh ta! Sao lại là anh ta!!! Là Trình Dã ở lầu trên của Lý Nhược Thủy lúc đó!!

Video clip này đồng nghiệp ở trước đây không có khả năng chưa xem qua, khẳng định cũng là anh ta giấu nội dung trong thẻ đi. Anh ta tại sao phải giấu đi mà không báo cho cảnh sát chứ? Việc anh gặp chuyện không may có phải cũng do Trình Dã làm hay không? Vụ án này vẫn chưa phá có phải do Đại Xuân Ba dùng quyền lực trong tay ém lại hay không? Mặc dù hung thủ không phải là ông ta, nhưng ông cũng là hiềm nghi lớn nhất, cho dù trong tay ông ta có cái video clip này thì con đường làm quan của ông cũng bị hủy rồi! Mặc dù có một chuỗi vấn đề cần đáp án, Quách Tiểu Đông biết, hiện tại nhất định phải cố gắng cho bản thân tỉnh táo lại mới được.

Sáng ngày hôm sau, thời tiết tốt, ánh mặt trời tươi sáng. Quách Tiểu Đông dậy rất sớm, tối hôm qua cậu quyết định sẽ không chuyển nhà nữa.

Tám giờ sáng, cậu xuất hiện trước cửa cục Công an…

Hai tuần sau, vụ án giết người tàn ác xảy ra ở khu nhà trước đây cuối cùng đã được phá, hung thủ đích thực là khách thuê Trình Dã ở lầu trên. Lúc Trình Dã ở đó, anh ta khổ sở thầm yêu Lý Nhược Thủy, luôn luôn lặng lẽ đi theo cô cùng vào cùng ra. Nhưng khi anh ta phát hiện Lý Nhược Thủy hóa ra là tình nhân của quan lớn liền hóa yêu thành hận.

Hôm xảy ra án mạng, Đại Xuân Ba sau khi đạp cửa bỏ đi, cửa cũng không có khóa lại. Trình Dã liền thừa lúc này lẩn vào nhà Lý Nhược Thủy, xâm phạm cô. Nhưng mà người bị hại chống cự mãnh liệt. Cuối cùng anh ta sát hại Lý Nhược Thủy. Sau đó là tới đồng nghiệp của Quách Tiểu Đông ở đối diện Lý Nhược Thủy, trong lúc vô ý quay lại clip Trình Dã hành hung. Vốn muốn viện cớ tống tiền, nhưng lại bị Trình Dã đẩy từ cầu thang xuống trở thành người sống thực vật. Sự tình đến đây cuối cùng chấm dứt.

Buổi sáng hôm nay, Quách Tiểu Đông đi trên đường lớn. Cậu nhìn thấy phía trước có một người đàn ông vẻ mặt cô đơn, tiến lên thì thấy hóa ra là Đại Xuân Ba!

“Phó bí thư Đại! Hi vọng ông vẫn khỏe!” Quách Tiểu Đông đi lên phía trước chào Đại Xuân Ba một tiếng.

Đại Xuân Ba vẻ mặt mờ mịt, “Cậu là…”

“Tôi chỉ là một người dân bình thường, nhưng đồng thời cũng là bạn của Lý Nhược Thủy!” Quách Tiểu Đông thẳng thắn nói.

Đại Xuân Ba sửng sốt, hiển nhiên ông không nghĩ tới lại có người nói như vậy. Ông vốn định phản bác chút gì đó, nhưng lại há miệng thở dốc không thể nói được gì.

Một lúc lâu sau Đại Xuân Ba mới chậm rãi nói ra một câu: “Tôi yêu cô ấy… nếu hôm đó tôi không rời đi, có lẽ toàn bộ mọi chuyện sẽ không xảy ra…” Rồi mới ảm đạm rời đi.

Quách Tiểu Đông ngẩng đầu nhìn mặt trời, sáng đến chói mắt.. tựa như tình yêu vậy, luôn luôn có thể làm cho người ta không nhìn rõ thế giới chân thật này…