Bách Quỷ Tập

Chương 99




Đứcphật cho nàng Bách quỷ bút nói rằng, nguyện vọng duy nhất Bách quỷ bút khôngthể thực hiện, đó là không thể khiến người chết sống lại. Sinh tử là chuyệnthiên kinh địa nghĩa, không ai có thể làm trái. Cho dù kẻ mà nàng muốn sống lạikhông phải là người mà là thần minh, sơn thần.

BạchQuỷ dựng một ngôi nhà nhỏ bên cây dung lớn rồi ở đó. Ngày ngày ở bên cây dungchờ nó hóa linh*.

*Cólinh hồn.

Sau khihết bôn ba tứ phương, bận rộn thu thập chấp niệm, cuộc sống của Bạch Quỷ độtnhiên trở nên thanh nhàn, nàng bắt đầu thường nhớ lại quá khứ, nàng và Dung Hềgặp gỡ, quen biết, rồi cuối cùng sinh tử cách biệt.

Lúc đósau khi Dung Hề vì cứu nàng mà chôn thân biển lửa, Bạch Quỷ cảm thấy cuộc sốngkhông còn ý nghĩa nữa, nhưng sau khi thu được một trăm con quỷ, một trăm loạichấp niệm, nàng quay đầu nhìn lại, đau khổ và tình yêu kia đã hóa thành mâykhói.

Nàng ởLa Phù sơn nhưng không còn cố chấp việc gặp lại Dung Hề, nhưng đời này của nàngcũng không cầu mong gì nữa.

Sau khiBách quỷ bút biến mất, sinh mạng của nàng cũng bắt đầu chầm chậm trôi đi, mườinăm, hai mươi năm, ba mươi năm. Đối với nàng xưa kia, thời gian chỉ là một cáibúng tay, nhưng bây giờ thời gian lại khắc trên thân thể nàng những dấu vếtkhông thể xóa nhòa. Nhìn mình ngày một già đi, cây dung cũng chưa từng có hiệntượng sinh ra một Sơn thần.

BạchQuỷ biết, muốn La Phù sơn vừa mới khôi phục linh khí lại sinh ra Sơn thần thìcó lẽ phải chờ thêm một trăm năm, ngàn năm, vạn năm, thậm chí vĩnh viễn cũng khôngchờ được. Nàng không có sinh mạng vĩnh hằng, chỉ đành lặng lẽ chờ đợi, nhưngchờ đợi ít ra cũng là một thứ hi vọng.

Đối vớinàng thì chờ đợi đã không còn ý nghĩa đơn giản là muốn gặp Dung Hề nữa.

Mỗi mộtbình minh hoàng hôn, xuân hạ thu đông mỗi năm trong mắt nàng đều có vẻ đẹp khácnhau. Lúc này nàng mới hiểu lúc Dung Hề biến mất khi xưa đã nói với nàng “Hãysống tiếp cho thật tốt” rốt cuộc ẩn chứa ý gì. Thì ra nam nhân ôn văn nho nhãđó nhìn thấu được nàng đến vậy.

Năm nàyqua năm nọ, câu chuyện về một bà lão trên La Phù sơn đã bị người dưới núi lantruyền loạn xạ. Bạch Quỷ vẫn mỗi ngày ngồi trên ghế dựa* trong sân thưởng thứccảnh sắc của trời đất, nhưng sinh mạng rồi cũng có lúc tận.

*Cáighế có thể lắc tới lắc lui

Mộtbuổi chiều rực nắng, Bạch Quỷ trên ghế dựa trong sân từ từ nhắm mắt, bỗng nhiêndường như nàng thấy có một đứa trẻ từ trên cây dung nhảy xuống, nó chạy đến bêncạnh nàng ngó nghiêng một hồi rồi hỏi: “Ngươi là ai? Tại sao luôn ở bên cạnhta?”

BạchQuỷ cười nhẹ: “Nếu ngươi thấy bà lão này phiền phức thì sau này ta không ở bênngươi nữa có được không?”

Cậu bénghĩ một hồi rồi lắc đầu: “Ngươi cứ ở bên ta đi, không sao hết.”

“Nghỉmột lúc thôi.” Giọng Bạch Quỷ từ từ thấp dần, “Bao nhiêu năm rồi, hãy để tanghỉ một lúc, rồi đổi thành một hình dáng khác đến thăm ngươi.”

Thếgiới dần tối.

Nhưngcũng may là trời đất nhân từ, hoàn thành nguyện vọng cuối cùng của nàng.