Nước mắt của Triệu Lan Hương lăn dài trên má, đôi mắt đỏ hoe.
Bà nắm chặt bàn tay rộng lớn và ấm áp trên giường bệnh, khóc không thành tiếng.
"Lan Hương, em đã không còn nhỏ nữa, đừng khóc như trẻ con vậy.
"
Người đàn ông nằm trên giường cố gắng vươn tay ra, muốn vuốt ve mái tóc của bà, nhưng toàn thân không còn chút sức lực nào.
Ông đã già, những vết thương cũ tích tụ bấy lâu nay đồng loạt ập đến, bệnh tật nhanh chóng làm ông gục ngã.
Những năm tháng tuổi trẻ bị giam cầm trong tù suốt mười mấy năm, đổi lại là một cơ thể bệnh tật triền miên, có thể kéo dài đến bây giờ đã là một phép màu.
Đôi mắt mờ đục của ông già yêu thương nhìn vợ mình lần cuối, dù bà cũng già đi giống như ông, nhưng vẫn xinh đẹp như xưa.
Nét mặt dịu dàng, đôi mắt và miệng cười cong cong như hình cánh cung, cũng là hình ảnh mà ông yêu thích nhất.
"Em cười một cái cho anh xem được không?"
Triệu Lan Hương lau đi nước mắt, cố gắng mỉm cười với người chồng đang nằm trên giường.
Hạ Tùng Bách hài lòng nhắm mắt lại.
Bà kìm nén tiếng khóc, nhưng càng lúc khóc càng to hơn, nước mắt tràn ra như vỡ đê.
Thư ký Hà ở bên cạnh chỉnh lại cặp kính vàng, sau đó duỗi tay kiểm tra hơi thở của người đàn ông.
Anh ta nói một cách khó khăn:
"Thưa bà, xin hãy bảo trọng.
Tài sản mà chủ tịch để lại cho bà, sau này sẽ có luật sư đến bàn bạc chi tiết ạ.
"
Thư ký Hà nhìn người đàn ông đã tắt thở trên giường, với sự kính trọng và tiếc nuối.
Cuộc đời người đàn ông này thật sự là cả một bài học về nghị lực và đầy gian nan.
Ông ấy xuất thân nghèo khó, ở tuổi 19 đã bị giam vào tù, dành 10 năm trong nhà tù.
Sau khi ra tù, trong vòng 10 năm, từ một chàng trai nghèo không có chỗ dựa nào đã trở thành một ông trùm trong giới kinh doanh, đánh bại nhiều doanh nhân lão luyện không kém, tạo nên một huyền thoại.
!
Nước mắt bất ngờ rơi trên má Triệu Lan Hương.
Mẹ Triệu, Phùng Liên, lau nhẹ gò má đỏ hồng của cô và nói bằng giọng trách móc:
"Chỉ bị sốt mà cũng khóc, con gái nhà ai mà yếu đuối thế này, nếu cha con thấy thì lại thêm một trận dạy dỗ nữa đấy.
"
Triệu Lan Hương mở mắt ra, ngơ ngác nhìn Phùng Liên một hồi lâu.
Phùng Liên thở dài, rồi nói:
"Bây giờ cưới ai chẳng là cưới? Lần đầu tiên mẹ gặp cha con cũng là lúc làm giấy đăng ký kết hôn, lúc đó hoàn toàn là mò mẫm bên nhau.
Cuộc sống không phải vẫn tốt đó sao?"
Triệu Lan Hương chỉ nghĩ rằng mình đang mơ, trái tim chìm đắm trong nỗi đau mất chồng, không thể nào thoát ra được.
Nhưng cô đang mơ, mà sao lại mơ thấy! mẹ mình khi còn trẻ?
Phùng Liên thấy con gái không chú ý đến mình, còn tưởng rằng con bé thật sự bướng bỉnh, nên khó chịu trong lòng.
Bà lại chọc vào trán con gái, bực bội mà cũng không giấu được sự yêu thương:
"Dù sao cũng là hôn ước được định từ nhỏ, nói hủy thì cha con cũng khó xử! Cha mẹ người ta là cấp trên của cha con đó!"
Triệu Lan Hương cảm thấy đau đớn ở trán, cuối cùng cô nhìn thẳng vào mẹ mình đang phàn nàn về những chuyện linh tinh, cố gắng bò dậy.
Mắt cô tinh tường nhận ra trên bàn có một quyển lịch, ghi là ngày 16 tháng 4 năm 1976.
Triệu Lan Hương hoảng sợ, kinh ngạc đến mức lâu lắm mới phục hồi được tinh thần.
"Mẹ, mẹ ra ngoài trước đi, để con suy nghĩ kỹ đã được không ạ?"
Phùng Liên nhìn con gái đã nuôi dưỡng mười bảy năm, đã trở thành thiếu nữ xinh đẹp.
Nhưng hôm nay lại ốm yếu, còn nhẹ nhàng cầu khẩn mình, bà cũng không cưỡng lại được lòng mềm, không quyết tâm ép buộc con gái nữa.
Triệu Lan Hương đang khiếp sợ đã bình tĩnh lại, cô đã quay trở về bốn mươi năm trước!
Bốn mươi năm trước, cô đã phải lòng một người lính cao ráo và ngầu đét tên là Tưởng Kiến Quân.